Lê Tiêu không hề dễ chịu đối với người mẹ ruột này của anh, nói thẳng: "Bây giờ thấy rồi, vậy thì đi đi."
Lâm Mỹ Như thấy thế, không nhịn được cuống lên, "Ai, con cái đứa nhỏ này, mẹ là mẹ con, thái độ này của con là sao thế?"
Thấy Lê Tiêu bước đi liên tục, vội nói: "Mẹ biết trước đây mẹ có hơi không tốt, nhưng chúng ta dù sao cũng là mẹ con, m.á.u mủ tình thâm, con ở phía nam xa xôi, không quan tâm được thì thôi, thế nhưng con trở về nhiều ngày như vậy, cũng không biết tới thăm mẹ một chút, con có còn lương tâm hay không? Mẹ muốn cũng không nhiều, con giúp mẹ ly hôn, sau đó mua cho mẹ một căn nhà trong thành phố, mẹ nghe nói con kiếm được rất nhiều tiền ở phía nam, ở nhà lầu, yêu cầu nhỏ nhoi ấy không quá phận chứ?"
Lê Tiêu nghe nói như thế, quay đầu lại kinh ngạc nhìn một cái.
Lâm Mỹ Như nhìn thẳng anh, chẳng biết vì sao, bà ta không khỏi có chút chột dạ.
Kỳ thực cũng chỉ mấy năm không gặp, Lâm Mỹ Như lại cảm thấy đứa con trai như anh thay đổi hoàn toàn thành một người khác, trước kia có bề ngoài hung ác, hiện tại bề ngoài nhìn không dữ tợn nữa, nhưng cả người càng khiến người ta sợ hãi, chỉ đứng ở nơi đó cũng khiến bà ta hơi không nhấc đầu lên nổi.
Nhưng nghĩ tới mục đích lần này, bà ta vẫn cố gắng nhắm mắt đi tới, điệu bộ nhất định muốn anh đáp lại.
So với đứa con trai này, hiện tại nhà họ Hà đối với bà ta mà nói còn đáng sợ hơn nhiều, từ khi hai người Lê Tiêu đi tới phía nam, cuộc sống của Lâm Mỹ Như lại càng lúc càng khó khăn.
Hà Văn Hoa không ở nhà, sau khi anh ta tốt nghiệp thì tới thành phố bên cạnh, vợ cũng không làm gì được anh ta, cứ phóng lửa giận lên người bà ta, Lâm Mỹ Như không đánh lại cô ta, chỉ có thể mỗi ngày bị bắt nạt. Ông Hà lại bị nhà mẹ đẻ của con dâu đánh co quắp, cũng không làm được gì, ăn uống ngủ nghỉ tất cả đều cần bà ta tới thu dọn, không làm thì nổi nóng, Hà Văn Anh còn thường xuyên lại đây tiêu tốn tiền, cả nhà đều bắt nạt bà ta.
Lâm Mỹ Như thật sự không muốn ở lại căn nhà đó, vì thế nghe thấy Lê Tiêu trở về thì mau mau tới, ở trong ấn tượng của bà ta, anh là một đứa con rất lợi hại, mỗi lần xảy ra chuyện tìm anh đều có thể giải quyết được.
Lê Tiêu nhìn mái tóc hoa râm và khuôn mặt tang thương của Lâm Mỹ Như, khẽ cười một tiếng, có điều giọng điệu cũng rất kiên quyết, "Không có tiền, việc này bà nên đi tìm Hà Văn Hoa." Lâm Mỹ Như nào dám đi tìm Hà Văn Hoa, bây giờ mỗi lần Hà Văn Hoa nhìn thấy bà ta, ánh mắt đều vô cùng đáng sợ, thật giống như bà ta là kẻ thù của anh ta, còn luôn hỏi thăm chuyện của Lê Tiêu từ trong miệng bà ta, thấy bà ta không biết, lại nói rất nhiều chuyện về cuộc sống bây giờ của Lê Tiêu với bà ta, nói Lê Tiêu thành ông chủ lớn, hàng năm có thể kiếm hơn mấy trăm ngàn vạn, ở căn nhà lớn....
Ban đầu bà ta còn không coi là thật, nhưng nghe nhiều cũng có hơi tin, đặc biệt là nghe nói Mã Ái Hoa ở bên cạnh nhà họ Lê thường xuyên nhận được đồ tốt từ phía nam đưa tới của hai người Lê Tiêu, trong lòng ít nhiều gì có chút hối hận, vốn những thứ đồ này đều nên là của bà ta.
Lâm Mỹ Như âm thầm đi tìm Mã Ái Hoa nhiều lần, muốn liên lạc với Lê Tiêu từ chỗ bà ấy, nhưng bà già Mã Ái Hoa đó rất xấu, đều cười ha hả lừa gạt, sau đó không dễ gì có được liên lạc, Lê Tiêu cũng không để ý bà ta.
Nghe nói như thế, Lâm Mỹ Như sốt ruột, "Hà Văn Hoa không ở nhà, mẹ cũng không nhìn thấy người khác, con cũng là con trai của mẹ, con cũng không thể mặc kệ mẹ."
Sắc mặt Lê Tiêu đột nhiên lạnh xuống, giọng điệu lãnh đạm hỏi: "Ban đầu là chính bà đòi gả, tôi không cản bà sao?"
Lâm Mỹ Như bị hỏi á khẩu không trả lời được, đương nhiên là từng cản, nhưng khi đó bà ta không có nghe, bà ta còn nói cho anh biết sau này có cha và anh trai mới, người một nhà sẽ sống chung với nhau thật tốt, sau đó không biết thế nào, Lê Tiêu dời ra khỏi nhà họ Hà, cũng không trở lại nữa.
Lúc đó bà ta còn cảm thấy đứa con trai này của bà ta rất dữ, với ai cũng không ở chung được, giống cha ruột anh.
Do dự mở miệng, "Cái này… Cái này mẹ cũng không biết mà, nếu mẹ biết bọn họ là hạng người gì, sao có thể gả nữa?"
Lê Tiêu cười lạnh thành tiếng, bà ta không biết sao? Không, kỳ thực bà ta biết tất cả mọi chuyện, chỉ là lửa không đốt tới trên người mình, vì thế không hề quan tâm chút nào.
Lúc trước mấy năm anh ở nhà họ Hà, bà ta đều nói một vài lời khó nghe thiên vị Hà Văn Hoa, chẳng qua thấy Hà Văn Hoa muốn đuổi anh đi, thuận thế thêm cây đuốc mà thôi.
Lâm Mỹ Như không coi anh là con trai, sao anh có thể coi bà ta là mẹ?