Chồng Tôi Là Đại Ca Giang Hồ Nguy Hiểm

Mỗi cuối năm, gia đình ông chủ Du đều đi ra ngoài du lịch chơi, vì thế sau khi Lê Tiêu trở lại không có gọi điện thoại thẳng cho người ta, mà sau Tết Nguyên Tiêu mới gọi điện thoại, hỏi bọn họ có rảnh không, mình định tới nhà chúc tết.

Ông chủ Du và bà Tống giúp đỡ Lê Tiêu rất nhiều. Tuy rằng Lê Tiêu và Giang Nhu từng tình cờ cứu được Nhạc Nhạc, nhưng dù sao cũng là hai chuyện khác nhau, trong lòng Lê Tiêu vô cùng cảm kích đối với sự đề bạt của hai người bọn họ, vì thế thường xuyên liên hệ, quan hệ hai nhà rất tốt.

Nhưng Lê Tiêu gọi hai cuộc điện thoại cho ông chủ Du cũng không gọi được, cuối cùng cuộc điện thoại thứ ba gọi được, nhưng bên trong truyền tới là tiếng của bà Tống.

Âm thanh bà Tống khàn khàn, chị ấy cũng không có che giấu Lê Tiêu, nói cho anh biết bây giờ ông chủ Du đang ở trong bệnh viện.

Trong điện thoại nói không rõ, Lê Tiêu hỏi rõ địa chỉ sau đó cúp điện thoại, tiếp đó chở Giang Nhu và An An đi bệnh viện.

Lái xe đến cửa bệnh viện, An An vừa thấy tới nơi này, sợ đến mức cũng không dám xuống xe, còn nhớ chuyện mấy ngày trước chích thuốc, tội nghiệp nói với Giang Nhu: "Mẹ, chúng ta trở về có được không, sau này con sẽ ngoan ngoãn nghe lời."

Giang Nhu vội động viên cô bé, "Ngày hôm nay không phải đi tiêm thuốc cho con, chúng ta tới thăm cha Nhạc Nhạc."

Ông chủ Du ở phòng bệnh đơn, tầng mười bảy, sau khi tìm được phòng bệnh, đi vào lập tức nhìn thấy ông chủ Du nằm ở trên giường, bà Tống và Nhạc Nhạc đều vây quanh anh ta.

Nhìn thấy Lê Tiêu lại đây, ông chủ Du dường như thở phào nhẹ nhõm, vội bảo bọn họ tới ngồi.

Lê Tiêu đặt quà trong tay xuống, vội hỏi đã xảy ra chuyện gì?

Bà Tống đứng lên, con mắt ửng đỏ, không có dáng vẻ thong dong, thanh nhã trước đây, nhiều hơn mấy phần tiều tụy và uể oải, Nhạc Nhạc cũng dường như ý thức được cái gì, trong đôi mắt thật to che kín lo lắng, nhìn thấy Giang Nhu và Lê Tiêu lại đây, nhỏ giọng kêu một tiếng, "Chú Lê, dì Giang, An An."

An An không hiểu xảy ra chuyện gì, nhìn thấy Nhạc Nhạc ở đây, lập tức chạy tới chỗ cậu bé, còn kín đáo lấy kẹo mình giấu trong túi cho cậu bé.

Bà Tống rót cốc nước cho bọn họ, Giang Nhu tới làm giúp, Lê Tiêu thì lại ngồi vào chỗ ngồi ban nãy của bà Tống, nói chuyện với ông chủ Du, trò chuyện mới biết ông chủ Du kiểm tra ra một khối u trong đầu, bây giờ đang đợi kết quả, xem là lành hay là ác tính, đồng thời chuẩn bị làm phẫu thuật. Trong phòng bếp, bà Tống nói chuyện với Giang Nhu: "Lúc trước chị đã sớm khuyên anh ấy đừng liều mạng như thế, bây giờ nhìn thì vẻ vang, kỳ thực bên trong thân thể đã rất xấu, kiếm nhiều tiền hơn nữa cũng không sánh được khỏe mạnh."

Giang Nhu nghe xong trong lòng xúc động, nhưng vẫn rất nghiêm túc nói: "Không sao đâu."

Đời trước hai vợ chồng ông chủ Du tìm Nhạc Nhạc rất nhiều năm, cuối cùng xảy ra tai nạn xe rớt xuống núi qua đời, chuyện này xảy ra vào mấy năm sau, nói cách khác ông chủ Du sẽ không có chuyện gì.

Bà Tống nghe âm thanh khẳng định của Giang Nhu, gật đầu, "Hi vọng như vậy."

Giang Nhu và Lê Tiêu ngồi ở trong phòng bệnh một lúc sau đó mới đi. Lúc một nhà ba người xuống lầu, Giang Nhu có chút không yên lòng, dẫn theo Lê Tiêu An An đi làm kiểm tra toàn thân.

Sau khi An An lấy m.á.u xong cũng không để Giang Nhu ôm, khóc lóc nói mẹ là đồ lừa gạt.

Giang Nhu nghe xong dở khóc dở cười, ngụy biện: "Mẹ lừa con lúc nào hả? Đó là lấy m.á.u chứ không phải chích."

Miệng cô nhóc vẩu lên rất cao, nghiêng đầu một cái, không để ý tới cô.

Lê Tiêu ôm An An đứng cửa chờ Giang Nhu, Giang Nhu đi nhà vệ sinh, sau khi ra ngoài gặp phải hai đàn em khóa dưới, còn đứng trò chuyện một lúc.

Lê Tiêu chờ ở cửa ôm con gái dỗ dành, tính tình cô nhóc tới cũng nhanh đi cũng nhanh, tha thiết mong chờ nhìn bên trong tòa nhà, hỏi Lê Tiêu, "Tại sao mẹ vẫn chưa ra?"

Lê Tiêu đưa tay gạt đi nước mắt to chừng hạt đậu treo ở trên lông mi cô bé, ngoài miệng cố ý nói: "Có khi nào rơi vào trong cầu tiêu rồi không?"

An An vừa nghe vậy thì cuống lên, rướn cổ lên nhìn, nhìn thấy bóng người Giang Nhu từ trong đi ra, vội uốn éo người muốn đi xuống, "Con thấy mẹ rồi."

Lê Tiêu theo ánh mắt của cô bé nhìn sang, xác định là Giang Nhu, bèn thả cô bé xuống.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui