An An lộc cộc chạy về phía Giang Nhu, Lê Tiêu chú ý cả đường, chờ nhìn thấy An An ôm lấy đùi Giang Nhu mới thở phào nhẹ nhõm.
Đúng lúc này, đột nhiên có người gọi anh, "Lê Tiêu ——"
Lê Tiêu theo bản năng nghiêng đầu nhìn, sau đó trực tiếp đối diện với một đôi mắt cười, người phụ nữ mặc váy len màu đen bó sát người, phác hoạ thân hình đầy đặn yểu điệu, bên ngoài mặc một chiếc áo bành-tô lông chồn ngắn.
Tóc của cô ta uốn lượn sóng, môi tô đỏ, là kiểu ăn mặc của ngôi sao nữ Hồng Kông trong miệng Giang Nhu, trước đó Giang Nhu cũng muốn uốn mái tóc dài, có điều sau đó lo lắng không tốt cho phỏng vấn nên không làm, mà duỗi thẳng.
Lê Tiêu rất thích tóc thẳng vừa đen vừa dài của Giang Nhu, lúc trải loạn ở trên đầu gối rất ưa nhìn, lúc rung động càng quyến rũ lòng người.
Người phụ nữ cười lại với anh, "Thật là cậu à, tôi còn tưởng rằng nhận lầm người, tại sao cậu lại ở chỗ này?"
Bên cạnh cô ta còn dẫn một cô gái trẻ tuổi, ăn mặc càng lộ liễu, rõ ràng thời tiết còn chưa nóng, cũng chỉ mặc một chiếc đầm hai dây mỏng manh, cổ áo rất thấp, lộ ra phần lớn da thịt trước ngực, phía dưới xẻ tà, trực tiếp lộ ra bắp đùi, bên trong đến áo lót cũng không mặc.
Đàn ông bên cạnh đi ngang qua đều như có như không chuyển tầm mắt về phía hai người.
Lê Tiêu liếc mắt một cái rồi dời tầm mắt, không có nhìn nhiều, gật đầu với Trang Tinh, xem như là chào hỏi một cái.
Trang Tinh giống như không thấy, nụ cười trên mặt sâu sắc thêm, "Đã lâu không gặp, có rảnh không? Cùng ăn một bữa cơm đi, trước đây cậu đã giúp tôi, tôi vẫn luôn không tìm được cơ hội cảm ơn đây."
Lê Tiêu trực tiếp từ chối, "Thật không tiện, tôi còn có việc."
Trang Tinh cười cười, "Cũng đúng, bây giờ chuyện làm ăn của cậu càng làm càng lớn, là người bận bịu."
Sau đó như là nghĩ tới cái gì, nói: "Đúng rồi, tôi tái hôn rồi, đây là con gái kế của tôi Diêu Thi Lăng, chồng tôi rất tốt, nguyện cùng chăm sóc chồng trước với tôi."
Lúc nói lời này, ánh mắt của bà ta nhìn chằm chằm Lê Tiêu, như là muốn nhìn ra cái gì từ trên mặt anh, nhưng rất đáng tiếc, cảm xúc gì trên mặt Lê Tiêu cũng không có, chỉ gật đầu với cô ta, "Chúc mừng, đây là chuyện tốt." Cũng không có vẻ muốn chào hỏi cô gái bên cạnh.
Trong nháy mắt Lê Tiêu xoay đầu lại, con mắt Diêu Thi Lăng cũng chưa từng rời khỏi Lê Tiêu, cô ta phát hiện, mình đứng bên cạnh Trang Tinh lâu như vậy, người đàn ông này ngoại trừ vừa nãy đảo qua mình một chút, cũng không thấy nhìn cô ta.
Không giống tầm mắt của những gã đàn ông xung quanh như có như không đánh giá, người này hình như thật sự không có hứng thú với cô ta.
Trong lòng có chút không phục, tiến lên một bước đưa tay ra, dùng ánh mắt vô cùng xâm lược nhìn chằm chằm Lê Tiêu, đưa tay ra cười nói: "Rất hân hạnh được biết anh, tôi tên Diêu Thi Lăng, năm ngoái mới du học ở nước ngoài trở về."
Lê Tiêu nhíu mày, không thích loại cảm giác bị người ta nhìn chằm chằm, anh không có đưa tay ra, chỉ là nhàn nhạt gật đầu, hoàn toàn không đặt người này ở trong mắt.
Diêu Thi Lăng sững sờ, không nghĩ tới người đàn ông này lãnh đạm như vậy, đang muốn nói thêm gì nữa, đằng sau đột nhiên truyền đến một âm thanh bi bô, "Cha ——"
Sau đó một bóng người nho nhỏ xông lại, ôm chặt lấy hai chân Lê Tiêu.
Người đàn ông mới vừa rồi còn thái độ lạnh lẽo, sau khi được đứa nhỏ ôm lấy, khí chất cả người cũng không giống, trong nháy mắt ôn hòa lại, anh thành thục cúi người xuống ôm lấy đứa nhỏ, thấy khóe miệng cô bé có mẩu vụn, còn dịu dàng lau mẫu vụn nơi khóe miệng cô bé.
An An há miệng cho anh xem, "Hai dì cho con kẹo ăn."
Giang Nhu cũng đã tới, nhìn thấy hai người phụ nữ trước mặt Lê Tiêu, người lớn tuổi cũng còn đỡ, tầm mắt đánh giá không rõ ràng một chút, nhưng người trẻ tuổi kia, nhìn ánh mắt của cô ta không hề che giấu tràn ngập địch ý chút nào.
Giang Nhu thấy thế, nghĩ cũng không nghĩ đã tiến lên trước một bước ôm eo Lê Tiêu, sau đó cười híp mắt hỏi: "Đây là?"
Trang Tinh nhìn khuôn mặt đẹp đẽ tinh xảo của Giang Nhu, trong lòng hơi đắng chát, đột nhiên hiểu rõ tại sao Lê Tiêu không lọt mắt cô ta.
Trước đây cô ta chỉ biết là Lê Tiêu có một người vợ ở quê nhà, tuy rằng nghe nói người vợ đó thi đậu đại học, nhưng nghĩ đi ra từ địa phương nhỏ, hẳn không mấy đẹp đẽ, cô ta luôn luôn đắc ý vẻ ngoài và vóc dáng của mình, nếu như không gặp phải Lê Tiêu, cô ta đã sớm lập gia đình, bởi vì tự giác không thể kém hơn người khác, vì thế có thêm những tâm tư khác một chút.
Cô ta lớn hơn Lê Tiêu vài tuổi, nhưng cô ta cũng không lớn nhiều, cô ta làm vợ nhỏ cũng được.
Nhưng dù cho cô ta chủ động thế nào, Lê Tiêu chưa bao giờ nhìn cô ta, thậm chí còn lẩn trốn mình.