Diêu Thi Lăng sững sờ, không nghĩ tới cô ta đã nói mình là ai, thái độ anh vẫn kém như vậy, hơn nữa hình như tức giận rồi, không tiện rước thêm xúi quẩy, cười cợt, đứng thẳng người, tay gạt tóc dài qua bên tai, giọng điệu làm nũng nói: "Được, tôi đi ra ngoài, chỉ là tôi thấy tổng giám đốc khá quen nên muốn bắt chuyện, tổng giám đốc tiếp tục làm việc, gặp lại sau."
Nói xong lắc m.ô.n.g muốn đi.
Mắt thấy cô ta rời đi, Lê Tiêu đột nhiên lên tiếng ngăn cản, "Đứng lại."
Diêu Thi Lăng nghe thấy âm thanh thì vui vẻ, cho rằng Lê Tiêu nhớ tới cô ta, vừa muốn xoay người nói chuyện, lại nghe Lê Tiêu hỏi: "Cô mới vừa nói là Chu Kiến bảo cô đưa tới?"
Diêu Thi Lăng quay đầu lại cười nói: "Đúng, bây giờ tôi là trợ lý của giám đốc Châ."
Cô ta biết anh có quan hệ tốt với giám đốc Châ, vì vậy quyết định trước tiên ra tay từ chỗ Châ Kiến.
Lê Tiêu nhíu mày càng sâu, nhớ tới mấy ngày nay Chu Kiến nói với anh gần đây mình tìm được một trợ lý rất lợi hại, giúp anh ta giải quyết rất nhiều vấn đề, lúc đó anh cũng không để ở trong lòng, nhưng không nghĩ tới là cô ta.
Trong lòng nhịn xuống căm ghét, trực tiếp gọi điện thoại cho Chu Kiến bảo anh ta lại đây.
Chu Kiến rất nhanh đã đẩy cửa ra tiến vào, nhìn thấy Diêu Thi Lăng cũng ở nơi này, không nhịn được kinh ngạc, có điều cũng không có suy nghĩ nhiều, mà quay đầu nhìn về phía Lê Tiêu, hỏi: "Anh, làm sao vậy?"
Lê Tiêu lạnh giọng hỏi anh, "Cô ta là trợ lý của chú?"
Không đợi Chu Kiến gật đầu, nói thẳng: "Bảo cô ta nhận tháng lương này rồi rời đi."
Nói xong lại cúi đầu, "Được rồi, các người có thể đi ra ngoài."
Diêu Thi Lăng nghe xong, vô cùng mất hứng nói: "Tại sao vậy? Tôi đã làm sai điều gì…"
Lê Tiêu ngẩng đầu lên nhìn cô ta, ánh mắt vô cùng sắc bén, con mắt đen thui giống như lập tức thấy được trong lòng cô ta, Diêu Thi Lăng hơi thay đổi sắc mặt, không tự nhiên dời tầm mắt, có cảm giác tất cả mưu kế linh tinh của mình đều bộc lộ ở trước mặt anh. Chu Kiến thấy thế, cũng hỏi: "Làm sao vậy anh? Bây giờ công ty đang cần người, Tiểu Diêu du học nước ngoài trở về, rất thông thạo tiếng Anh, có cô ấy ở bên có thể giúp em rất nhiều."
Diêu Thi Lăng nghe nói như thế, hai tay vòng trước ngực, có chút đắc ý nhìn về phía Lê Tiêu, bây giờ người nói tiếng Anh tốt ở trong nước cũng không có bao nhiêu, loại học sinh du học nước ngoài về như cô ta, dù đi đâu cũng có thể tìm được công việc tốt.
Nếu không phải vì Lê Tiêu, làm sao cô ta sẽ tới nơi này?
Có điều cũng lo lắng Lê Tiêu tức giận thật sự đuổi cô ta đi, lại đưa tay kéo quần áo Chu Kiến, "Giám đốc, anh nói rõ với tổng giám đốc đi, tôi thật sự không có ý gì khác, chỉ là nhìn anh ấy quen mặt nên chào hỏi thôi."
Lê Tiêu không có phản ứng cô ta, chỉ nhìn về phía Chu Kiến.
Chu Kiến còn đang nói: "Anh, Tiểu Diêu là sinh viên giỏi, công ty chúng ta chỉ thiếu nhân tài như vậy, không phải anh nói sản phẩm của chúng ta sau này còn muốn bán ra nước ngoài mà? Cô ấy vừa vặn ở nước ngoài mấy năm, khá quen thuộc nước ngoài, điểm ấy chị dâu cũng không sánh nổi, nếu như cô ấy có chỗ nào không tốt, anh đừng tức giận, lát nữa em lại dạy dỗ cô ấy."
"Cô ấy ở nước ngoài lâu, tính tình khá cởi mở, nhưng thật ra là cô gái tốt, mấy ngày nay đã giúp rất nhiều người."
Vẻ mặt Lê Tiêu bình tĩnh nhìn anh ta.
Chu Kiến đối diện với tầm mắt của Lê Tiêu, sắc mặt hơi không dễ chịu, nhỏ giọng hỏi một câu, "Anh, làm sao vậy?"
Lê Tiêu không muốn khiến quan hệ giữa anh em quá khó coi, càng không muốn ầm ĩ với Chu Kiến Ngay trước mặt người phụ nữ này, trầm mặc một chút, sau đó bảo hai người đi ra ngoài.
Xem như là buông tha cho bọn họ.
Chu Kiến hơi thở phào nhẹ nhõm, vội dẫn người đi ra ngoài.
Lúc đi tới cửa, Lê Tiêu đột nhiên nhìn bóng lưng của anh ta nói một câu, "Chu Kiến, chú là người đã kết hôn, đừng làm cho tôi thất vọng."
Chu Kiến dừng lại bước chân, sắc mặt có chút không tự nhiên, "Sẽ không, anh, trong lòng em tự biết chừng mực."
"Vậy thì tốt."