Chồng Tôi Là Đại Ca Giang Hồ Nguy Hiểm

Chu Kiến về đến nhà, nhìn mọi người vui sướng, cả người thanh tĩnh lại, cười hỏi một câu, "Làm sao vậy? Hôm nay có chuyện tốt gì xảy ra sao?"

Đang nói lời này, Uông Nhạn lại bưng món ăn đi ra từ phòng bếp, Chu Kiến mới vừa nhìn thấy người còn không nhận ra, chờ Uông Nhạn cười với anh ta, Chu Kiến mới ngây ngẩn cả người, "Em…"

Uông Nhạn gãi đầu có hơi ngượng ngùng nói: "Ngày hôm nay đi dạo phố với chị dâu, chị dâu dẫn em cùng đi sửa soạn, chị ấy nói rất đẹp."

Chu Kiến không nghĩ tới Uông Nhạn ăn diện xong lên cũng xinh đẹp như vậy, nghe xong lời này thì gật đầu, nghiêm túc nói: "Quả thực rất đẹp, sau này cứ ăn mặc như vậy đi."

Uông Nhạn cười ừ một tiếng.

Buổi tối Chu Kiến vô cùng hưng phấn, sau khi xong việc hai người nằm ở trên giường, Uông Nhạn đột nhiên nói: "Em không muốn làm việc ở căn tin nữa, em nghĩ sau này đi làm tiêu thụ với chị Tần."

Chu Kiến kinh ngạc nhìn Uông Nhạn.

Uông Nhạn mím môi, kiên trì nói: "Em không thích công việc trong căn tin, em muốn ra ngoài chạy nhảy."

Chu Kiến do dự, "Nhưng công việc bên ngoài rất mệt."

Uông Nhạn vừa nghe thì biết anh ta đồng ý, nhân tiện nói: "Không sao, em cũng không phải người không chịu khổ nổi."

Chu Kiến bèn gật đầu, "Ngày mai anh nói một tiếng với Tần Tú Tú, bảo cô ấy dẫn dắt em, nếu như làm không được anh sẽ sắp xếp việc khác giúp em."

Lúc trước sắp xếp Uông Nhạn vào nhà bếp cũng là cảm thấy đây là sở trường của cô ấy, hơn nữa mấy thím trong căn tin đều là người lõi đời, biết là vợ anh ta, sẽ không bắt nạt người, Uông Nhạn có thể lười nhác.

Chỉ có điều tính tình Uông Nhạn quá ngay thẳng, ngốc nghếch làm thêm chuyện, khiến mình mệt muốn chết, nói với cô ấy, cô ấy cũng không nghe.

Uông Nhạn nghe nói như thế, thở phào nhẹ nhõm, đáp một tiếng được.

Sau khi tắt đèn, cô ấy nằm trên giường một lúc, nghe thấy bên cạnh hô hấp đều đều, nghiêng đầu liếc nhìn, sau đó lật người đưa lưng về phía người nọ.

Cũng không biết có phải nghe lọt lời của Giang Nhu và Chu Kiến không, mỗi ngày sau đó Uông Nhạn đều sửa soạn bản thân rất đậm phong cách tây, mặc quần áo Giang Nhu phối cho cô ấy, có lúc quần áo không đủ mặc, cô ấy còn tự đi mua sắm, để nhân viên phối giúp cô ấy, trang điểm cũng càng ngày càng tinh xảo.

Qua một vài ngày, lúc cô ấy tạm biệt những thím trong căn tin, những thím đó còn nói: "Sớm nên như vậy, một bà chủ như cháu, mỗi ngày ở căn tin làm gì? Hun cả người toàn mùi dầu khói, còn là quần áo đẹp đẽ như thế." Chuyện sau đó Giang Nhu và Lê Tiêu cũng không quản, quản đến bước này cũng là bởi vì Lê Tiêu có quan hệ tốt với Chu Kiến, không muốn bọn họ phá hỏng cuộc sống tốt đẹp.

Có điều chuyện của Chu Kiến và Uông Nhạn ngược lại cho Giang Nhu một lời nhắc nhở, trước đó cô tập trung chuẩn bị thi, không thể quan tâm Lê Tiêu, văn phòng của Lê Tiêu chuyển tới Ngân Sơn cô cũng không đi.

Bây giờ phỏng vấn kết thúc, vốn muốn nghỉ ngơi một chút, trái lại có chút ngồi không yên. Ngày hôm sau, cô lập tức lái xe chở An An đến trung tâm mua sắm mua rất nhiều váy và giày xinh đẹp, sau khi ăn diện cho bản thân thật đẹp, đi thẳng tới công ty Lê Tiêu.

Đạp lên đôi cao gót mười cm, cộc cộc đi lên tầng cao nhất.

Vốn ở dưới lầu còn có người cản cô, Giang Nhu cố ý cho gọi điện thoại cho Lê Tiêu, sau đó cũng không lâu sau trợ lý của Lê Tiêu tới đón cô. Cuối cùng trong ánh mắt tò mò của mọi người kéo tay nhỏ của An An, đi thang máy lên tầng cao nhất. Sau khi đến văn phòng, An An nhìn thấy Lê Tiêu lập tức xông tới oan ức oán giận, "Cha, An An mệt mỏi quá."

Lê Tiêu buồn cười đặt cây viết trong tay xuống, "Làm sao vậy?"

An An phồng mặt, "Mẹ đi hoài đi hoài, mua rất nhiều quần áo, chân con cũng sắp gãy mất rồi."

"Con không muốn làm con gái, thật là đáng sợ."

Lê Tiêu buồn cười ra tiếng, "Việc này cha không giúp được con rồi."

Bà cụ non An An thở dài, cảm thấy mình rất buồn phiền.

Giang Nhu thì lại trực tiếp đá giày cao gót trên chân mình xuống, nằm trên ghế sô pha nghỉ ngơi, đi dạo cả buổi sáng quả thật hơi mệt.

Nghe cha và con gái nói chuyện, cũng không nhịn được nở nụ cười.

Buổi trưa Giang Nhu và An An ngủ một giấc trong văn phòng Lê Tiêu, ngủ được một nửa, Lê Tiêu tiến đến, cẩn thận từng li từng tí ôm An An ngủ say ra sô pha bên ngoài, sau đó bản thân thì nằm ở bên cạnh Giang Nhu.

Hai vợ chồng hôn nhau một cái rồi ngủ một giấc, chờ hơn hai giờ chiều Lê Tiêu thức dậy, lại ôm An An ngủ say ở bên ngoài trở về.

Cô nhóc cũng không biết gì, sau khi tỉnh lại nhìn thấy mẹ ở bên cạnh, còn dính chặt ôm lấy Giang Nhu, ỷ lại nói: "Mẹ, con rất yêu mẹ, vừa nãy con nằm mơ còn mơ thấy mẹ, mẹ mua cho con rất nhiều kẹo, chỉ cho con ăn, không cho cha."

Giang Nhu sờ đầu cô bé, không thể không xấu hổ nói cho cô bé biết, giấc mơ này hẳn là ngược rồi.

(Ps: Trong lúc chờ đợi lên chương, mọi người nhớ ghé qua ủng hộ truyện Trọng Sinh Trở Lại, Cướp Lại Gia Tài của team mình nhé. Mình cảm ơn ạ.)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui