Chồng Tôi Là Đại Ca Giang Hồ Nguy Hiểm

Khối u trong đầu ông chủ Du là lành tính, phẫu thuật rất thành công, chỉ có điều bà Tống lo lắng chồng, coi như sau khi phẫu thuật kết thúc cũng bắt ông chủ Du ở nhà an dưỡng cho tốt.

Mỗi cuối tuần Lê Tiêu đều dẫn Giang Nhu và An An qua đó chào hỏi, cũng không biết là có phải tháng ngày an dưỡng rất thư thái không, ông chủ Du rõ ràng mập hơn rất nhiều. Bây giờ nhà họ Du chuyển vào một biệt thự giữa sườn núi ở vùng ngoại thành, biệt thự kia rất lớn, đằng sau còn có sân golf với nuôi hai con ngựa.

Một con ngựa màu đen là của ông chủ Du, một con ngựa con màu trắng là của Nhạc Nhạc.

An An cực kỳ thích con ngựa con màu trắng này, mỗi lần qua đó đều phải xem, sau đó Nhạc Nhạc cũng bảo người ta dắt ngựa con ra, dẫn An An cùng cho ngựa con ăn.

Hai đứa còn đặt một cái tên cho ngựa con. Thực ra ngựa con vốn có tên, con ngựa này được vận chuyển từ nước ngoài tới, tên tiếng Anh là Medea, nhưng An An không thích, cảm thấy cái tên này khó đọc, sau đó cô bé thông minh đặt tên Bánh Bao cho ngựa con, còn nói Bánh Bao cũng trắng, mẹ của cô bé làm bánh bao ăn rất ngon.

Từ trước đến giờ Nhạc Nhạc luôn cưng chiều em gái, An An nói cái gì chính là cái đó, cũng gọi theo là Bánh Bao, còn khen ngợi An An đặt tên hay.

Rời khỏi nhà ông chủ Du, An An còn quấn lấy cha cũng muốn mua ngựa con.

Lê Tiêu nghĩ cũng không nghĩ đã từ chối: "Quá mắc, không có tiền."

An An không hề tin tưởng chút nào, "Lừa người, cha có tiền."

Nói rồi con mắt còn xoay tròn một cái, thông minh nói: "Cha bán piano là có tiền."

Bình thường thấy mẹ bán trao tay mấy món đồ chơi cũ, bây giờ cô bé cũng biết đồ không cần có thể bán ra ngoài.

Lê Tiêu đau đầu, cảm thấy con gái quá thông minh cũng không tốt, "Nhà chúng ta không to bằng nhà Nhạc Nhạc, mua ngựa con rồi thì để ở đâu? Cha mẹ cũng không chăm sóc được, con lại phải đi học."

An An xoắn xuýt nhíu mày, "Đặt ở sân sau không được sao?"

Lê Tiêu: "Con nghĩ thử sân sau trong nhà Nhạc Nhạc xem, lại nghĩ tới sân sau của nhà chúng ta, có phải nhỏ hơn rất nhiều không?"

An An không vui ngồi ở sau xe, bởi vì cô bé phát hiện nhỏ hơn rất nhiều, không nhịn được hỏi: "Vậy chúng ta đổi một căn nhà to hơn không được sao?"

Lê Tiêu nở nụ cười, "Thật sự không có tiền, nhà lớn quá mắc, đợi thêm mấy năm mới có thể mua được." An An giống như bà cụ non thở dài, "Được rồi, vậy cha cố lên."

Có điều tuy rằng Lê Tiêu không mua ngựa con cho An An, nhưng qua mấy ngày sau lại mang về một con dê con màu trắng, vừa ra đời không bao lâu, còn trong giai đoạn b.ú sữa.

Sau khi An An thấy hưng phấn kêu thành tiếng, cực kỳ thích con dê con màu trắng này, con đặt cho nó là Màn Thầu.

Mỗi buổi sáng buổi tối đều dùng bình sữa lúc nhỏ của mình cho Màn Thầu b.ú sữa.

Cô bé còn rửa ráy mặc quần áo cho Màn Thầu. Màn Thầu ở dưới sự chăm sóc của cô bé trở nên càng ngày càng đẹp, Giang Nhu và Lê Tiêu không cho cô bé đưa Màn Thầu vào trong nhà, cô bé còn không nghe, lúc xem TV định phải ôm Màn Thầu cùng xem.

Nếu không phải Giang Nhu nghiêm khắc ngăn cản, e rằng cô bé còn muốn ngủ chung với Màn Thầu.

Bởi vì chuyện này, Giang Nhu mắng Lê Tiêu một trận, cảm thấy anh mua cái gì không mua, nhất định phải mua một con dê.

Lê Tiêu cây ngay không sợ c.h.ế.t đứng nói: "Dê rất tốt, sau khi lớn lên có thể uống sữa dê, ăn dê nướng nguyên con."

Giang Nhu cũng không biết nói anh thế nào, còn dê nướng nguyên con hả? Cứ nuôi như vậy, ai còn nhẫn tâm ăn.

Vào tháng năm, tỉnh G bước vào mùa hè, mỗi người đều thay áo ngắn tay, quần đùi và dép lê. Khoảng thời gian này Giang Nhu khá thanh nhàn, nên đặt hết trọng tâm lên gia đình, buổi sáng nấu điểm tâm dinh dưỡng cho An An và Lê Tiêu, buổi chiều sau khi đón đứa nhỏ thì trực tiếp đi tìm Lê Tiêu, sau đó một nhà ba người cùng nhau về nhà.

Có lúc ở trên đường còn mua một bó hoa, một cây kẹo que làm quà cho Lê Tiêu và An An, cha và con gái sẽ rất vui vẻ, đặc biệt là An An, miệng nhỏ ngọt như bôi mật, liên tục nói "Mẹ, con yêu mẹ" "Mẹ siêu tốt", Lê Tiêu thì hàm súc hơn nhiều, sau khi nhận được hoa, ngoài miệng nói lãng phí tiền, nhưng sau khi về đến nhà thì vào nhà bếp tìm kiếm trong ngăn kéo, nhất định phải tìm được một cái bình đựng hoa mà mình hài lòng.

Chờ thêm mấy ngày hoa héo cũng không nỡ vứt, tự mình làm thành thẻ đánh dấu trang sách, kẹp ở trong album ảnh.

An An nhìn thấy còn nói: "Mẹ, lần sau mẹ tặng hoa giả đi, hoa giả rẻ còn không dễ héo."

Ở cửa hàng ngay cổng trường cô bé có bán, một hào một cây, cô bé cảm thấy vô cùng đẹp.

Giang Nhu cười xoa đầu nhỏ của cô bé, "Con không hiểu."

An An không hiểu nghiêng đầu, rõ ràng hoa giả càng tốt hơn, tại sao mẹ nhất định phải mua hoa thật.

Lê Tiêu nghe thấy, tức giận nói: "Vậy cha thật sự cám ơn con."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui