Kim Đại Hữu xì một tiếng, "Có gì mà không thừa nhận? Cũng không biết ai nhìn hồi lâu cũng không nỡ rời đi."
Lê Hân vội đưa tay bịt miệng anh, "Anh câm miệng, ngắn như vậy ai thèm nhìn nhìn?"
Lần này đổi thành Kim Đại Hữu không cười được, kéo tay cô lại, nghiến răng nghiến lợi nhỏ giọng nói: "Ai ngắn? Có muốn lấy thước đo đo thử không?"
Lê Hân đỏ mặt dùng sức rút tay ra, đẩy anh ta một cái, xoay người rời đi.
Trước khi Kim Đại Hữu rời đi, anh vô cùng không biết xấu hổ đưa toàn bộ tiền tiết kiệm những năm nay của mình cho cô, dường như sợ cô không muốn, trực tiếp lén lút bỏ chạy.
Sau khi Lê Hân phát hiện, tức giận muốn mắng người, cô muốn đưa số tiền này cho thím Thạch, nhưng lại sợ đầu óc thím Thạch không tỉnh táo làm mất, cuối cùng nghĩ tới nghĩ lui, vẫn bảo quản giúp anh.
Về phần tại sao không đưa cho chị và anh rể, bản thân cô cũng nói không rõ.
Tuy rằng Kim Đại Hữu ra nước ngoài, nhưng mỗi ngày đều gọi điện thoại cho cô, ban đầu Lê Hân còn không quan tâm, sau đó cũng dần dần nói chuyện với anh.
Bởi vì Kim Đại Hữu đều kể một vài chuyện cười cho cô, nói anh ở nước ngoài gặp được bệnh nhân thú vị, còn có đồng nghiệp kỳ lạ ở xung quanh.
Mỗi lần đều chọc Lê Hân cười.
Kiểu cảm xúc vui vẻ này là điều cô chưa bao giờ cảm nhận được ở trên người Quý Vũ.
Có điều Kim Đại Hữu nói không sai, Quý Vũ quả thực tìm cô đòi quay lại, sau ngày quốc khánh cứ gọi điện thoại cho cô.
Giáng Sinh Kim Đại Hữu trở về một chuyến, lễ Giáng Sinh phương Tây cho nghỉ nửa tháng, vừa vặn trùng với tết Nguyên Đán ở trong nước, ngày đó không chỉ có Kim Đại Hữu tìm cô, Quý Vũ cũng tới.
Hẹn cô đi ra ngoài ăn cơm.
Lê Hân không đồng ý, cô cảm thấy cắt dứt thì nên cắt đứt triệt để một chút, không cần phải ăn cơm liên lạc nữa.
Chỉ là không nghĩ tới Quý Vũ sẽ trực tiếp tìm tới cửa sở hành chính của cô, còn cầm một bó hoa hồng to.
Lê Hân nhìn ánh mắt hóng hớt của đồng nghiệp xung quanh, cảm thấy rất khó xử, cuối cùng không thể làm gì khác là cùng rời đi với anh ta, tìm một nhà hàng ăn cơm đồng thời nói rõ ràng. Quý Vũ nói xin lỗi cô trước, nói anh ta sẽ xử lý xong chuyện bên mẹ, bảo cô đừng từ bỏ anh ta….
Lê Hân trực tiếp cắt ngang lời anh ta, "Quý Vũ, chúng ta không thể nào…"
Vốn còn muốn nói thêm một chút, cô vừa nhấc mắt lập tức nhìn thấy bóng dáng quen thuộc trên đường phố ngoài cửa sổ, không biết tại sao, trong giấy lát nhìn thấy người này, phiền muộn trong lòng cô đột nhiên như là bị người ta vuốt thẳng, trở nên ôn hòa vui vẻ.
Một khắc đó, trong đầu của cô nghĩ rất nhiều, nhưng lại như là không nghĩ gì cả, sau đó quỷ thần xui khiến, cô đột nhiên vẫy tay với người phía ngoài.
Kim Đại Hữu ở bên ngoài dường như sửng sốt một chút, còn dùng tay không xác định chỉ chính mình.
Lê Hân gật đầu.
Kim Đại Hữu nhìn cô một cái, sau đó nhanh chân đi vào trong nhà hàng.
Quý Vũ ngồi đối diện theo tầm mắt của cô nhìn ra phía ngoài, chỉ có điều Kim Đại Hữu đã chạy vào trong nhà hàng, anh ta không nhìn thấy người, theo bản năng hỏi một câu, "Ai vậy?"
"Bạn trai em."
Quý Vũ trực tiếp ngây ngẩn cả người, không chỉ anh ta ngây ngẩn cả người, Kim Đại Hữu chạy tới cũng sửng sốt một chút.
Lê Hân đứng lên, sau đó nói với Quý Vũ ở đối diện: "Rất xin lỗi, chúng ta thật sự không thể, em đã có bạn trai, chính là anh ấy."
Nói rồi đến gần Kim Đại Hữu, kéo cánh tay của anh.
Kim Đại Hữu phản ứng lại rất nhanh sau đó đưa tay với Quý Vũ, mỉm cười nói: "Chào cậu, bạn trai cũ, tôi hiện là bạn trai em ấy - Kim Đại Hữu."
"…"
Lê Hân đột nhiên hối hận rồi, hận không thể che cái miệng đó của anh.
Sắc mặt Quý Vũ vô cùng khó coi, anh ta đứng lên nhìn hai người, Lê Hân rất đẹp, rất ưu tú, tính tình cũng cao ngạo, như là nữ vương ở bên trong pháo đài, anh ta vẫn cho là chỉ có người đủ ưu tú mới có thể xứng với cô, nhưng anh ta nhìn người đàn ông cao gầy trước mắt này, nhìn không giống như là rất xuất sắc, cảm thấy nhìn thế nào cũng không thích hợp, nhưng chẳng biết vì sao, lại khiến người ta cảm thấy xứng đôi.
Kiểu xứng đôi này không phải xứng ở bên ngoài, mà phù hợp ở bên trong, Lê Hân đứng ở bên cạnh anh, trong mắt mang theo ánh sáng anh ta chưa bao giờ thấy.