Chồng Tôi Là Đại Ca Giang Hồ Nguy Hiểm

Đến trong tiệm bán quần áo, Giang Nhu làm bộ xem quần áo đi dạo, đi dạo một vòng, tiện tay cầm một bộ quần áo đi tới trước gương so thử, ánh mắt của cô nhìn về phía người trong gương, sững sờ ngay lập tức.

Nếu không phải cô đã từng tiếp thu huấn luyện nghiêm khắc trong trường cảnh sát, lúc này e rằng không duy trì được vẻ bình tĩnh bên ngoài, có điều sắc mặt cũng trắng bệch.

Vào lúc này cô rõ ràng ý thức được, bây giờ mình cũng không phải nằm mơ, nằm mơ không có rõ ràng như thế.

Chủ tiệm ngồi ở trước quầy đứng dậy đi tới, trên mặt mang theo nụ cười, "Cô gái xinh đẹp ánh mắt thật tốt, cái váy này rất thích hợp với cô, có muốn thử một chút không?"

Giang Nhu nỗ lực đè xuống khiếp sợ trong lòng, giả vờ bình tĩnh hỏi: "Bao nhiêu tiền?"

"9 đồng."

"…"

Vớ của cô cũng không rẻ như vậy.

Giang Nhu nhìn cô một cái, lại nhìn quần áo một cái, nghi ngờ có phải nghe lầm rồi không?

Chủ tiệm nhìn cô không nói lời nào, vội nói: "Cái váy này tôi nhập hàng từ phái nam đấy, nghe nói mấy cô gái Hồng Kông cực kỳ thích, cô xem rồi thử một chút là biết, rất thời thượng, những cửa hàng khác có thể không mua được, chín đồng không mắc đâu."

Giang Nhu cầm váy, cũng không tiện nói không lấy, có điều căn cứ vào tính c.h.é.m giá di truyền của mẹ ruột, vẫn nói: "Có thể rẻ hơn chút hay không?"

Chủ quán thấy cô thật sự thích, bèn nói: "Tám đồng đi, thật sự không có thể bớt nữa đâu."

"… Được rồi."

Giang Nhu lập tức xách váy đi ra ngoài, lúc đi ở trên đường phố, cảm thấy bụng hơi đói, lại tiến vào một quán mì, gọi một tô mì nước.

Ăn no cái bụng, Giang Nhu đã chấp nhận sự thật mình xuyên qua, cô cũng không phải kẻ nhát gan sợ phiền phức, trong đầu trống trơn, đầu còn có hơi đau, cô dứt khoát định tìm một khách sạn, ngủ một giấc trước.

Nào có biết cô mới đi ra từ trong quán đi chưa được mấy bước, đã bị một người gọi lại, "Giang Nhu ——"

Giang Nhu theo bản năng quay đầu lại nhìn, là một bà thím trông khá quen mặt.

Bây giờ cô cũng ý thức được, mình hẳn đã xuyên qua một người trùng tên trùng họ.

Sợ bị người phát hiện cái gì, cô giả vờ khó chịu giơ tay gõ đầu, sau đó lắc đầu hai cái. Thím đó vội đi tới đỡ lấy cô, lo lắng hỏi: "Ai nha, sao vậy?"

"Thím còn tưởng rằng thím nhìn lầm đó, bây giờ sao cháu lại ở chỗ này?"

Giang Nhu hữu khí vô lực nói: "Ngày hôm nay thân thể không thoải mái, cháu xin nghỉ, chỉ là đi vòng hồi lâu cũng không tìm được đường."

Thím kia vội sờ trán cô, không nóng, nhưng nhìn sắc mặt cô tái nhợt, lại không giống như là giả vờ, không nhịn được nói: "Có cần đi bệnh viện không?"

Giang Nhu lắc đầu, "Không cần, cháu chuẩn bị về nhà ngủ một giấc."

"Vậy mau mau, thím dìu cháu về."

"Cảm ơn thím."

Sau đó Giang Nhu bị người ta đỡ cả đoạn đường tới một chỗ nhà trệt, bên này hơi xa đường phố, khá là hẻo lánh, bên ngoài là tường vây, đằng sau là căn nhà gạch xanh ngói đen.

Giang Nhu móc ở trong túi, nửa ngày không móc được chìa khóa, cau mày khó hiểu nói: "Chìa khóa của cháu đâu?"

Thím Vương thấy đầu óc cô không tỉnh táo, không nhịn được nói: "Nếu không thì cháu tới nhà thím ngủ một giấc đi? Ngược lại hai nhà chúng ta cũng ở cạnh nhau, nhà thím vừa vặn cũng không có người khác, cháu cứ ngủ trên giường Mẫn Quân, sau khi con bé lên đại học phòng vẫn luôn trống không, bình thường thím đều quét dọn sạch sẽ cho con bé…"

Vừa nói vừa đi sang mở cửa nhà mình.

Giang Nhu thế mới biết, hai nhà bọn họ ở sát vách.

Giang Nhu cũng không khách sáo với bà ấy, "Vậy thì làm phiền thím, cháu cũng không biết xảy ra chuyện gì, từ sáng hôm nay đầu cháu cứ không thoải mái, vốn tưởng chờ một lúc là khỏe, không nghĩ tới càng ngày càng đau."

Thím Vương không nhịn được nói: "Trông cháu rất nghiêm trọng, hay là đi bệnh viện khám thì tốt hơn."

"Chờ ngày nào đó rảnh rỗi lại đi, có thể là quá mệt mỏi."

Thím Vương gật đầu, cảm thấy Giang Nhu không dễ dàng, Lê Tiêu ở bên ngoài làm việc, một mình cô vừa đi làm vừa đèo bồng con cái, quả thực mệt mỏi.

Giang Nhu ngủ một giấc ở nhà thím, cô cũng không ngốc, trước khi vào cửa nhìn chung quanh một vòng, nhìn thấy trên tường nhà chính có một tấm ảnh trắng đen, nhìn tuổi người đàn ông trong hình, không khó đoán ra đây là chồng thím.

Cô được dẫn tới phòng của "Mẫn Quân" trong miệng thím, căn phòng gọn gàng sạch sẽ, trên bàn phía trước cửa sổ để cuốn sách thật dày, còn có ống đựng bút và đèn bàn, trên giường là cái chăn họa tiết hoa.

Hẳn là an toàn.

Đóng cửa lại, sau đó lên giường ngủ một giấc say sưa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui