Buổi trưa Giang Nhu làm ba món một canh, Lê Tiêu nếm xong cơm nước Giang Nhu làm, ăn thật ngon, có thể nói nhiều năm như vậy đây là bữa cơm ngon nhất anh từng ăn.
Cô nhóc cũng rất thích ăn, ôm chén ăn ngon lành. Giang Nhu thấy cô bé còn muốn ăn một chén nữa, không đồng ý, vuốt bụng nhỏ tròn vo của cô bé, sau đó ôm cô bé tới ghế tựa chơi.
Lê Tiêu nhìn Tiểu Phượng tha thiết mong chờ nhìn cơm trên bàn, biết đứa nhỏ này trước đây chưa từng ăn ngon, người phụ nữ kia không biết nấu cơm, cũng không thương con gái, đứa nhỏ thèm cũng không thể tránh được.
Nghĩ tới đây, không nhịn được nói: "Nếu không thì để con bé ăn nửa chén nữa đi."
Giang Nhu nghiêng đầu kinh ngạc liếc mắt nhìn anh, sau đó nghĩ cũng không nghĩ đã từ chối, "Dạ dày trẻ con không lớn, đừng no quá lại hỏng, con bé đã ăn no rồi."
Nói rồi cũng đứng lên, "Tôi ăn xong, dẫn con bé ra ngoài đi dạo, cơm trưa do tôi làm, chờ một lát anh đi rửa chén."
Không chờ anh đáp lại, cô đã dẫn cô bé qua nhà thím hàng xóm chơi.
Lê Tiêu cũng không nói nữa, thực ra anh không quá hiểu về việc giáo dục con trẻ, cho rằng ăn uống no đủ là đủ rồi, khi còn bé anh đã sống như vậy.
Thấy hai người rời đi xa, sau đó anh ăn hết đồ ăn còn lại.
Giang Nhu ăn cơm đều ăn mấy món yêu thích, anh cũng không lãng phí, đổ hết cơm còn thừa trong chén cô vào chén mình, sau đó ăn sạch.
Buổi chiều Lê Tiêu lại đi ra ngoài một chuyến, rất muộn mới về, anh không trở về phòng mà ngủ ở đối diện.
Sáng sớm hôm sau cũng không thấy người, nhưng mang về nhà rất nhiều thứ, mua bột mì, trứng gà, rau dưa, rất nhiều thịt tươi, còn có thịt bò thịt dê.
Tay nghề của Giang Nhu cũng không tệ lắm, bản thân cô cũng thích ăn, bình thường được nghỉ thích ở nhà mở video trên internet làm một ít món ngon.
Việc này làm cô nhóc sướng phát điên, cảm thấy hai ngày nay giống như ăn tết, buổi tối lúc đang ăn cơm đột nhiên nói: "Có cha mẹ thật tốt."
Nghe thấy lời này Giang Nhu và Lê Tiêu đều sửng sốt một chút. .
||||| Truyện đề cử: Hổ Tế |||||
Buổi tối rửa mặt xong, cô nhóc cũng không hiểu, nhất định muốn cha ngủ chung với bọn họ. Giang Nhu tắm xong trở về phòng, nhìn thấy cô nhóc ôm cha không nỡ buông tay, ánh đèn trên đỉnh đầu chiếu vào đường viền rõ ràng trên khuôn mặt anh, khiến cả người anh trông nhu hòa hơn rất nhiều.
Đây không tính là ảo giác của cô, Giang Nhu phát hiện, lúc người này đối diện với con gái anh, nét mặt t sẽ bỗng dưng trở nên dịu dàng.
Cũng không biết là có phải bị sự dịu dàng của cha và con gái đánh động hay không, Giang Nhu hiếm khi nhẹ dạ, bèn nói: "Quên đi, anh ở lại đi."
Cô cũng không phải người không có tình người, căn phòng đối diện kia nghe nói là của người ông đã c.h.ế.t của Lê Tiêu ở trước đây, ngẫm lại còn rất khiếp người.
Cô nhóc nghe thấy mẹ mở miệng, lập tức cười vui vẻ nói: "Cha, mẹ không tức giận, đêm nay cha có thể trở về ngủ rồi."
Cũng không biết ai cho cô bé ảo giác, để cô bé lầm tưởng cha ngủ đối diện là bởi vì mẹ tức giận.
"…"
Giang Nhu và Lê Tiêu theo bản năng nhìn về phía đối phương, sau đó đều không tự nhiên dời tầm mắt.
Bị cô nhóc nói như thế, giống như hai người bọn họ là một cặp vợ chồng chân chính.
Sáng hôm sau, Giang Nhu và Lê Tiêu cùng đưa đứa nhỏ tới trường mẫu giáo.
Đây là lần đầu tiên cô bé có cha mẹ đưa đi, có vẻ vô cùng vui vẻ, dọc theo đường đi đều nhảy nhót tung tăng, lúc đến cửa trường mẫu giáo, cô bé còn nắm tay của hai người đi một vòng ở cửa, cố ý không tiến vào.
Giang Nhu hỏi cô bé, cô bé lập tức cười ngượng ngùng nói: "Con muốn để cho người khác đều nhìn thấy cha mẹ."
Giang Nhu nghe mà trong lòng đau xót.
Cuối cùng vẫn là cô giáo đi tới, cô nhóc mới lưu luyến đi vào.
Chỉ có điều trước khi cô bé đi vào, lấy tranh vẽ trong túi sách ra, ngày hôm qua Giang Nhu nghe cô bé nói muốn lấy hoa hồng tặng cho cha mẹ, nhưng cô bé vẽ không đẹp, chưa từng lấy ra.
Giang Nhu mềm nhũn trong lòng, trực tiếp vẽ cho cô bé, vẽ núi vẽ cầu, còn lấy lá cây cắt thành nhà dán lên trên.
Bước cuối cùng Giang Nhu nắm bàn tay nhỏ bé của cô bé tô màu, xem như là cô bé vẽ.