Đột nhiên nghĩ đến cái gì, Giang Nhu lập tức đánh vỡ bầu không khí yên tĩnh, "Đúng rồi, đợi lát nữa cho tôi mượn điện thoại di động của anh dùng một chút."
Lê Tiêu lại nhìn về phía cô.
Giang Nhu giải thích: "Khi tôi mới vừa thực tập từng nghe qua một vụ án lừa bán, tính toán thời gian, hẳn là hiện tại, đứa bé trai kia lúc còn rất nhỏ đã bị lừa bán, cha mẹ nuôi không tốt với cậu bé, sau khi lớn lên còn hút m.á.u của cậu ấy, cậu ấy vì kiếm tiền chữa bệnh cho cha nuôi, đi lên con đường sai trái học người ta ăn trộm tiền, cuối cùng lỡ tay g.i.ế.c người, mà cha mẹ đẻ cậu ấy vì tìm cậu ấy mà mấy năm trước bất ngờ c.h.ế.t ở giữa đường…"
Cũng bởi vì Phó Tiểu Nguyệt, Giang Nhu mới nhớ tới người đáng thương cũng bị cha mẹ nuôi ngược đãi này.
Nói rồi cô không nhịn được cau mày, "Tôi nhớ cha mẹ nuôi cậu ấy ở huyện của tỉnh này, ngẫm lại, hình như không xa bên này mấy."
Lê Tiêu nhìn cô thêm hai lần, đột nhiên hỏi một câu, "Cô vẫn luôn tốt bụng như vậy?"
Giang Nhu đang cố gắng nhớ lại thông tin của người đàn ông kia, không nghe rõ lời anh nói, theo bản năng hỏi: "Cái gì?"
Lê Tiêu thu tầm mắt lại, "Không có gì, điện thoại di động ở trong túi áo tôi."
"Được."
Giang Nhu nghĩ cái gì thì làm cái đó, đứng dậy trở về nhà lục điện thoại di động của Lê Tiêu, nhưng sau khi lấy được điện thoại cô lại do dự, nói với Lê Tiêu ở không xa: "Tôi chỉ biết khi còn bé cậu ấy bị lừa bán, nhưng không chắc có phải là bây giờ không, lỡ như giờ còn chưa bị bán thì làm sao bây giờ?"
Lê Tiêu nhìn Giang Nhu một chút, không biết nghĩ tới điều gì, ngừng việc trong tay phủi phủi quần áo, đi tới phía sau rửa tay cạnh giếng, sau đó tới chỗ Giang Nhu.
Lời ít mà ý nhiều hỏi: "Huyện nào?"
Giang Nhu gãi đầu một cái, khổ não nói: "Nếu như nhớ không lầm, là huyện Tuyên Vân, nhưng tôi không nhớ rõ thôn nào cho lắm."
Lê Tiêu rất nhanh đã báo ra mấy cái tên thôn trấn, khi anh nói "trấn Trúc Điền", Giang Nhu cau mày cắt ngang lời anh, "Hình như là cái này, có chút ấn tượng."
Lê Tiêu lại hỏi cô người kia họ gì.
Cái này Giang Nhu biết, "Cha mẹ nuôi cậu ấy họ Lưu, tôi nhớ người kia tên Lưu
Nhạc Nhạc, bởi vì cha mẹ nuôi cậu ấy nói, lúc mới vừa mua chỉ có gọi Nhạc Nhạc cậu ấy mới có phản ứng, tên thật của tên tội phạm là Tống Bá Khanh, khi đó cũng do nghe mấy chị trong đồn nói tới việc này lúc ăn tôi mới mới biết, tất cả mọi người cảm thấy cái tên này thật hay, như tên người xưa vậy."
"Nghe nói cha mẹ đẻ cậu ấy là thương nhân rất lợi hại ở phía Nam, chỉ tiếc còn chưa tìm được cậu ấy đã ra đi, mà cậu ấy cũng bởi vì lỡ tay g.i.ế.c người, bị phán án tử hình, người anh trai được cha mẹ đẻ cậu ấy nhận nuôi chi qua nhìn một lần…"
"Tôi cảm thấy cậu ấy quá thảm, sau khi nghe xong chuyện của cậu ấy, mấy ngày đó tâm tình tôi cũng không tốt, vì thế ấn tượng vô cùng sâu sắc." Lê Tiêu không hiểu tại sao có thể có người bởi vì trải nghiệm của người khác, khiến tâm trạng mấy ngày không tốt.
Có điều chuyện như vậy xảy ra ở trên người Giang Nhu, anh cũng không cảm thấy quá kỳ lạ.
Anh chỉ bất ngờ nhíu mày, "Họ Tống?"
"Ừ, là họ Tống."
Lê Tiêu đột nhiên nói: "Có lẽ tôi biết là người nào."
Giang Nhu mở to hai mắt nhìn anh, "Thật hả?"
"Đưa điện thoại di động cho tôi."
Giang Nhu nghe nói như thế, nghĩ cũng không nghĩ đã cẩn thẩn đưa điện thoại di động cho anh, cô không chú ý, bởi vì động tác quá gấp, tay không cẩn thận chạm vào lòng bàn tay của anh, lúc Lê Tiêu theo bản năng nắm chặt điện thoại di động, cũng thuận tiện nắm c.h.ặ.t t.a.y cô.
Da thịt đụng nhau, hai người vô thức nhìn về phía đối phương.
Giang Nhu phản ứng lại, lập tức rút ra tay.
Ngón tay Lê Tiêu khẽ nhúc nhích, cầm điện thoại di động đi tới bên cạnh gọi điện, nói chuyện điện thoại xong thì nói với Giang Nhu một tiếng, "Tôi tìm người hỏi thăm tình huống của nhà họ Lưu trước, chờ xác nhận chuyện mua trẻ con, lại làm bước tiếp theo."
Giang Nhu gật đầu, còn hơi xấu hổ hỏi: "Có phải tôi lại làm phiền anh không?"
Lê Tiêu bỏ điện thoại vào trong túi, bình tĩnh nói: "Không có."
Buổi tối khi Giang Nhu nấu cơm, Lê Tiêu nhịn không được trở về phòng, anh đứng trước gương nhìn một chút, lần đầu tiên chăm chú quan sát chính mình.
Nghĩ đến buổi chiều Giang Nhu đánh giá anh, trong mắt không nhịn được lộ ra ý cười.
Chỉ là nụ cười này rất cạn, lúc đứa nhỏ ở bên ngoài gọi anh, ngay lập tức biến mất.
Cô nhóc cầm miếng thịt kho tàu trong tay, cố gắng giơ lên cao, trong miệng cô bé còn ngậm một miếng, nói năng không rõ: "Cha ăn."
Lê Tiêu liếc mắt nhìn, "Tự con ăn đi."
Cô nhóc ngoan ngoãn nói: "Mẹ nói cho cha."
Lê Tiêu dừng một chút, sau đó ngồi xổm người xuống ăn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...