Mùng một đầu năm là thời gian con cháu chúc tết bề trên, sáng sớm mẹ con thím Vương sát vách đã ra cửa, ngay cả nhà Giang Nhu Lê Tiêu bên cạnh cũng vắng lặng theo mấy phần.
Lê Tiêu và Giang Nhu thì không cần chúc tết, năm ngoài không biết Lê Tiêu đã nói gì với mẹ anh mà bây giờ gần như rạn nứt rồi, thân thích trong nhà cũng không tới lui, cho nên không cần ra ngoài.
Còn Giang Nhu cũng không kém, cô là người xuyên không, không có ký ức của nguyên thân, không rõ tình hình trong nhà nguyên thân, nhưng Lê Tiêu nói với cô là không cần đi, trước kia “Giang Nhu” cũng không quay về.
Điểm ấy không giống với Giang Nhu, trước đây chỉ cần đến tết, nhà cô sẽ luôn náo nhiệt, cả nhà bọn họ đến nhà ông bà nội và nhà ông bà ngoại chúc tết, trong nhà luôn đầy ắp người, chú bác cậu dì... chỉ đám con cháu thôi đã ngồi đủ một bàn lớn.
Không lạnh lẽo yên tĩnh giống bây giờ.
Có lẽ là nhìn ra Giang Nhu nhàm chán, buổi sáng Lê Tiêu dẫn cô đến nhà của Kim Đại Hữu: “Thuận tiện đi thăm em gái em.”
Giang Nhu gật đầu.
Đối với cô em gái từ trên trời rơi xuống này, cô không có quá nhiều tình cảm, trước đây cô là con út trong nhà, anh chị đều nhường cô, cô chưa từng làm chị, cũng không biết làm thế nào.
Nhất là Phó Tiểu Nguyệt không thân với cô, trước tết mời người tới cùng ăn cơm, Phó Tiểu Nguyệt đã từ chối, có lẽ với đối phương mà nói, cô cũng là một người không hợp ý nhau.
Có điều đi thăm cũng tốt, nếu đã quyết định quan tâm cô ấy thì phải chịu trách nhiệm tới cùng.
Giang Nhu và Lê Tiêu mang theo một ít quà, dẫn con đến nhà bạn anh là Kim Đại Hữu.
Kim Đại Hữu và bà nội cậu ta đều ở nhà, gia đình cậu ta không có người thân gì, Giang Nhu nghe Lê Tiêu nói mẹ cậu ta luôn ở bên ngoài tìm anh trai thất lạc của cậu ta, chưa trở lại, lúc đầu cha cũng đang tìm, sau đó thì từ bỏ, xây dựng lại gia đình.
Năm kia ông nội cậu ta xảy ra chuyện ngoài ý muốn rồi qua đời, cha cậu ta mang theo mẹ kế và hai đứa bé đã trở về một chuyến.
Lê Tiêu còn nói, nếu như anh nhớ không lầm, đời trước sau khi Kim Đại Hữu tìm được mẹ mình thì bà ấy đã điên rồi, Kim Đại Hữu vừa đi học vừa chăm sóc mẹ, đồng thời tìm kiếm anh trai mình, chỉ có điều mãi cho đến khi Lê Tiêu gặp chuyện không may cũng không nghe được tin tức tốt. Còn Kim Đại Hữu vẫn luôn không kết hôn. Dùng lời của cậu ta mà nói thì chính là không cần thiết làm lỡ dở cô gái tốt, người như cậu ta, ai gả cho cậu ta đều phải chịu vất vả.
Giang Nhu nghe thấy chuyện trong nhà Kim Đại Hữu, trong lòng rất khó chịu: “Hy vọng sau này cậu ấy có thể tìm được anh trai.”
Lê Tiêu nghe xong lời này thì khẽ ừ một tiếng, nhưng trong lòng lại biết cơ hội không lớn, nhiều năm như vậy cũng không tìm được. Kim Đại Bằng thất lạc năm bảy tuổi, theo lý thuyết đã có ký ức rồi, dù cho bị lừa bán cũng có thể tự mình chạy về, nếu anh ta không trở về, có thể là đã xảy ra chuyện gì không tốt.
Chỉ có điều Lê Tiêu biết Giang Nhu mềm lòng, trước kia chỉ vì chuyện người khác từng trải qua mà tâm trạng không tốt suốt mấy ngày nên không muốn đi ngược với cô trong chuyện này.
Lê Tiêu điều chỉnh tư thế của con gái trên bả vai, để cho cô bé ngồi thoải mái hơn.
Cô bé ngồi ở trên vai cha, phạm vi nhìn rộng mở, tâm trạng cực kỳ tốt, nhất là cô bé vừa cúi đầu là có thể nhìn thấy mẹ bên cạnh.
Giang Nhu mang theo quà tặng trong tay, thi thoảng giơ tay lên kéo khăn quàng cổ của cô bé, quấn kỹ nửa gương mặt của cô bé.
Ngày hôm nay trên đường không có xe cộ gì mấy, phần lớn đều là đi bộ, thi thoảng nhìn thấy mấy người đạp xe hoặc xe máy.
Đám Giang Nhu một nhà ba người không khác gì những người đi chúc tết cả.
Lúc đến nhà Kim Đại Hữu, Kim Đại Hữu đang ngồi xổm ở cửa đánh răng, xem bộ dạng dường như cậu ta mới vừa dậy.
Phó Tiểu Nguyệt cũng ở đó, ngồi ở cửa giặt quần áo.
Bồi dưỡng hơn nửa năm, bây giờ khí sắc của Phó Tiểu Nguyệt đã khá hơn nhiều, hai gò má trắng nõn hồng hào, tóc đen nhánh, người cũng mập hơn rất nhiều, mặc dù với người thường mà nói thì vẫn hơi gầy nhưng sẽ không cảm thấy xấu xí.
Bây giờ cô ấy chính là một thiếu nữ mười sáu mười bảy tuổi bình thường, xinh đẹp tốt đẹp.
Nhưng có lẽ là do chuyện đã từng trải qua nên tính tình của cô ấy hơi lạnh nhạt, nhìn thấy bọn họ đi tới cũng chỉ bình thản liếc mắt một cái.
Nhưng tấm lòng thì tốt, lúc Kim Đại Hữu và bọn họ chào hỏi, cô ấy lặng lẽ đứng dậy đến phòng bếp, pha trà nóng và cầm đồ ăn vặt cho bọn họ, còn mang chậu lửa trong nhà ra cho bọn họ sưởi ấm.