Kim Đại Hữu nhanh chóng vệ sinh cá nhân xong, sau đó cùng họ vào nhà trò chuyện.
Trong phòng bếp, bà nội Kim đang làm bánh bao, bây giờ trong nhà có hai đứa bé, náo nhiệt hơn so với trước đây, bà bèn muốn làm chút đồ ăn ngon cho hai đứa bé bồi bổ.
Nghe thấy động tĩnh bèn đi ra xem, thấy là đám Lê Tiêu thì cười đến mức con mắt đều híp lại thành một đường, bảo bọn họ mau ngồi xuống, nói đợi lát nữa là bánh bao sẽ chín.
Buổi trưa, ăn một bữa cơm náo nhiệt ở nhà Kim Đại Hữu.
Lúc đi, Kim Đại Hữu và Phó Tiểu Nguyệt tiễn họ tới cửa, sau khi Giang Nhu đi một đoạn đường, không nhịn được quay đầu lại nhìn thoáng qua, không biết vì sao, từ xa nhìn lại, phát hiện hai người rất xứng đôi.
Giang Nhu không nhịn được nhíu mày, lo lắng hỏi Lê Tiêu bên cạnh: “Tiểu Nguyệt còn nhỏ, ở nhà bạn anh liệu có không hay lắm không?”
Lê Tiêu nghe hiểu ý trong lời của cô, nói rất chắc chắn: “Không đâu, về sau cậu ấy không kết hôn.”
Giang Nhu hoài nghi nhìn anh một cái, nhưng thấy Lê Tiêu đã nói như vậy thì cũng không suy nghĩ nhiều nữa.
Thế cho nên sau đó trong hôn lễ của Kim Đại Hữu và Phó Tiểu Nguyệt, Giang Nhu đột nhiên nghĩ tới lời nói chắc nịch của Lê Tiêu trước đây, không nhịn được hỏi anh, đây chính là không kết hôn mà anh nói?
Phó Tiểu Nguyệt tốt nghiệp một cái liền cùng Kim Đại Hữu đăng ký kết hôn, dáng vẻ nóng lòng không chờ nổi đó của Kim Đại Hữu khiến Giang Nhu nghi hoặc có phải ký ức của Lê Tiêu có sai lầm hay không?
Lê Tiêu nói không nên lời, đời trước Kim Đại Hữu quả thực không kết hôn, cậu ta chính miệng nói không tính kết hôn.
Chỉ có thể nói, có một số việc quả thực đã khác đi rồi.
Ngày hôm nay đi lại khá nhiều, lúc này mùa đông vẫn rất giá rét, đời sau tuyết mùa đông càng ngày càng ít, không giống bây giờ, tuyết trắng thật dày bao trùm đến giữa bắp chân.
Lê Tiêu từ thành phố S trở về không mang giày, giày mới mua khi tết là để đi lúc trời nóng, ngày hôm nay ra ngoài đi một đôi giày giữ ấm thủ công giá hai đồng mà Giang Nhu mua cho anh, giày đó được mua trên sạp nhỏ ở cửa chợ bán thức ăn, là do một vài bà cụ làm, vừa ấm lại vừa dày, nhưng chỉ có thể đi ở trong nhà, ra ngoài đi thì không ổn lắm, dễ bị ướt. Lúc Lê Tiêu về nhà, tất bên trong đều ướt hết cả, anh không nói gì, chỉ thay đôi tất đi hong lửa, Giang Nhu cũng không suy nghĩ nhiều.
Buổi tối nằm ở trên giường, Giang Nhu không cẩn thận chạm vào chân của anh, phát hiện có một cái chân của anh lạnh như cước, vô thức hỏi một câu: “Sao chân anh lạnh như thế? Có cần ngâm chân không?”
Chân mày Lê Tiêu hơi nhíu lại, dường như đang chịu đựng cái gì: “Không sao, chốc lát nữa sẽ ổn thôi.”
Nhưng chốc lát nữa Giang Nhu lại chạm vào chân của anh, phát hiện vẫn như nước đá, nhưng cái chân còn lại thì lại có nhiệt độ bình thường.
Giang Nhu trực tiếp hỏi anh: “Rốt cuộc có chuyện gì thế?”
Cô đột nhiên nhớ ra, đời trước anh có một cái chân bị thương, bước đi khập khiễng.
Lê Tiêu liếc mắt nhìn cô, chỉ đành nói: “Trước kia mắt cá chân trái bị thương nhẹ ở phía nam nhưng không nghiêm trọng lắm, chỉ là khi thời tiết ẩm ướt lạnh lẽo thì sẽ nhâm nhẩm đau, bình thường còn đỡ, có lẽ là do hôm nay ướt chân.”
Với anh mà nói thực sự không tính là nghiêm trọng, so với đời trước thì quả thực không đau lắm, bình thường bản thân anh cũng sẽ chú ý một chút.
Đời trước sau khi chân anh bị thương, còn chưa dưỡng khỏi đã lại lao vào công việc, để lại bệnh ngầm, thế nên sau đó bị thương lần nữa, cái chân này đã tàn phế.
Giang Nhu nhìn dáng vẻ không quan tâm của anh thì tức giận đến mức trừng mắt với anh, sau đó đứng dậy xuống giường đi đun nước nóng cho anh ngâm chân.
Trong nhà còn có cây ngải mà thím Vương cho từ năm ngoái, nói thứ này đun nước ngâm chân có thể trừ lạnh.
Giang Nhu bèn bỏ cây ngải vào trong thùng, sau đó rót vào trong nửa thùng nước sôi, khăn mặt vắt lên trên thùng, xách trở về phòng bảo Lê Tiêu từ từ ngâm chân.
Lê Tiêu thấy Giang Nhu xị mặt vào cửa, trên tay mang theo một cái thùng, sau khi vào cửa thì hung dữ nói: “Về sau mỗi tối phải ngâm chân đàng hoàng cho em, thực sự không được thì đến bệnh viện khám.”
Lê Tiêu ngoan ngoãn ngồi dậy từ trên giường.