Thế cho nên sau khi đến trường, anh cũng không lui tới với con gái, thậm chí cũng chưa từng nói qua mấy câu, chỉ chơi với con trai, giữa con trai cãi nhau ầm ĩ rất bình thường, cho dù nói gì làm gì, cũng không cần quá để ý, đi ra ngoài ăn một bữa thì cái gì cũng tốt lên.
Cho nên, anh vốn cũng không biết Giang Nhu đang tức cái gì, còn muốn cắt đứt với anh, chỉ bởi vì anh cầm số tiền này à?
Nhưng không phải anh đã đồng ý trả tiền lại sao?
Lê Tiêu nhìn người phụ nữ lạnh mặt nhìn anh, da đầu đều run lên, cảm giác cô giống như con nhím mọc đầy gai, đ.â.m khiến người ta đau.
Nghĩ đến Chu Kiến nói phụ nữ phải dỗ dành, Lê Tiêu hận không thể chửi ầm lên, mẹ nó ai biết phụ nữ dỗ thế nào?
Anh lớn như vậy, cũng không biết dỗ người.
Nhìn thấy Giang Nhu cúi đầu dùng sức vặn vẹo cánh tay, sắc mặt người đàn ông trở nên mất tự nhiên một chút, sau đó cứng ngắc hạ nhỏ giọng nói: "Em đừng tức giận…"
Nói còn chưa nói xong, đuối mắt liếc thấy có người lại đây, Lê Tiêu theo bản năng buông lỏng cái tay nắm cánh tay Giang Nhu, đứng thẳng người, thân thể còn lui qua bên cạnh hai bước, nắm tay đặt ở bên môi thanh cổ họng, xoay đầu qua bên cạnh, dáng vẻ đang nhìn phong cảnh chung quanh.
Giang Nhu cũng không có nghe thấy anh đang nói cái gì, nói lí nhí giống như muỗi kêu, trợn trắng mắt, xoay người bước đi.
Chờ người đi ngang qua rời đi, Lê Tiêu thấy Giang Nhu đã đi được một khoảng, sờ cái mũi, nhanh chóng đi theo.
Giang Nhu trực tiếp đi vào khách sạn Dương Quang lớn nhất ở phía sau phố bắc, cô không quá quen thuộc thị trấn này, chỉ biết khách sạn tốt nhất thị trấn hiện này lá cái này, bây giờ xây thành một khách sạn rất tuyệt, nhưng còn chưa xây xong, hai tháng nay cô ra ngoài từng nghe người ta nói mấy lần, rất nhiều người đều muốn đến khách sạn mới đó xin việc.
Giang Nhu không muốn ủy khuất bản thân, sau khi rời nhà họ Lê trực tiếp lại đây, trên đường còn mua một ít đồ ăn sáng, ăn hai cái bánh quẩy, hai cái bánh bao thịt và một chén tào phớ.
Ăn cũng không tệ lắm.
Buổi sáng ngủ một giấc, mười một giờ rời khách sạn đi ra ăn cơm trưa, thuận tiện cầm bánh ngọt ở trên đường, là buổi sáng cô đi ngang qua tiệm bánh ngọt đã đặt.
Tâm tình không tốt, cô muốn ăn ít đồ ngọt. Một đường đi tới khách sạn Dương Quang, ở trong con mắt phức tạp của Lê Tiêu khí định thần nhàn đi vào.
Người đàn ông bị rớt lại phía sau vài bước, sau đó bị người ta ngăn lại ở cửa cầu thang, "Thưa ngài, phải đặt phòng trước mới có thể đi lên."
Bình thường khách ở khách sạn không nhiều lắm, người nào ở đi vào, nhân viên đều biết.
Lê Tiêu giải thích nói: "Tôi đi cùng cô ấy."
Chỉ Giang Nhu chạy tới chỗ rẽ.
Giang Nhu nghe nói như thế, nhanh chóng bình tĩnh nói với nhân viên phục vụ: "Tôi không biết anh ta."
Lê Tiêu: "…"
Nhân viên vội tiến lên phía trước vài bước, ngăn lại Lê Tiêu, mặt treo nụ cười nói: "Thưa ngài, có muốn đặt phòng không?"
Lê Tiêu xoa đầu, "Tôi là chồng cô ấy, cô ấy chỉ giận dỗi thôi."
Nhân viên thấy đã không thấy Giang Nhu, tiếp tục mỉm cười, "Ngại quá thưa ngài, xin ngài thông cảm một chút."
Lê Tiêu phiền muộn "chậc" một tiếng, đành phải xoay người rời đi.
Qua một lát, Giang Nhu đang ở trong phòng ăn bánh ngọt thì phát hiện ánh sáng trước mắt đột nhiên tối sầm lại, vừa ngẩng đầu thì nhìn thấy người đàn ông đen mặt trèo lên trên cửa sổ.
Cô đứng dậy muốn đóng cửa sổ, động tác của người đàn ông nhanh hơn, khi cô nhanh tay sắp đụng tới cửa sổ, nắm lấy cửa kính, kéo ra rộng hơn, nhanh nhảu nhảy vào.
Sắc mặt Giang Nhu có chút không vui, "Anh có phiền hay không, không phải anh muốn em rời đi sao?"
"......"
Lê Tiêu nghẹn một búng m.á.u ở cổ họng, kiềm nén tính tình hỏi: "Anh muốn em rời đi hồi nào?"