Người đàn ông trung niên chỉ cao tới vai Lê Tiêu, bị anh nhìn thoáng qua, da đầu tê rần, cảm thấy anh không dễ chọc.
Tưởng vì lời này của mình mà anh không thích nghe, vội xám xịt rời đi.
Chẳng qua trong lòng có chút đắc ý, cái thai này của vợ anh ta chắc chắn là con trai.
Bác sĩ kiểm tra xong, một lát sau, có một y tá đến đẩy xe đẩy lại đây, sau đó hai y tá hợp sức đỡ Giang Nhu ngồi lên xe đẩy, Lê Tiêu đang chuẩn bị đuổi kịp.
Đều lúc này, trong lòng Giang Nhu còn nhớ một chuyện, xoay đầu dặn anh, "Xem kỹ hành lý, đừng để mất."
Lo lắng hai người cùng phòng này.
"…"
Lê Tiêu đương nhiên sẽ không bỏ lại cô mặc kệ, trực tiếp khiêng hai bao da rắn đi theo phía sau.
Ở cửa không chỉ có một mình anh, phòng sinh đối diện có người đang sinh, bên trong truyền đến tiếng khóc la bén nhọn.
Bên ngoài là cả một gia đình, có nam có nữ.
Nhìn thấy Lê Tiêu khiêng hai bao da rắn to, người nhà đó dùng ánh mắt lộ vẻ kỳ lạ nhìn thoáng qua.
Lê Tiêu không để ý tới ánh mắt của bọn họ, một lát sau, một y tá quen mặt cầm một xấp giấy lại đây tìm anh, bảo anh ký tên.
Anh mở ra nhìn một lúc, bên trên viết mạo hiểm giao quyền chính là dù cho kết quả như thế nào đều không liên quan tới bệnh viện và bác sĩ, mặt Lê Tiêu trắng bệch, tay run nhè nhẹ viết xuống tên mình trên giấy.
Viết xong, thân thể anh mất hết sức lực đứng dựa vào tường, ánh mắt thường xuyên lo lắng nhìn về phía phòng sinh.
Một lần đợi chính là hơn nửa đêm, rạng sáng lúc một giờ rưỡi, trong phòng sinh truyền đến tiếng kêu thảm thiết của Giang Nhu.
Lê Tiêu chờ ở bên ngoài lần đầu tiên cảm thấy sợ hãi, trên mặt không có một giọt máu, vốn muốn lấy một điếu thuốc ra hút, nhưng cái tay run rẩy làm thế nào cũng không thể rút điếu thuốc từ trong túi ra được, cuối cùng anh từ bỏ, ngồi xổm xuống dán sát tường.
Chỉ cảm thấy trong đầu trống rỗng.
Cũng không biết đợi bao lâu, cảm thấy còn dài hơn hai mươi năm qua của anh. Rốt cục, trong phòng sinh đột nhiên truyền đến một tiếng oa oa khóc lớn.
Hai phòng sinh mặt đối mặt, người nhà đối diện chờ đợi lo lắng không thôi, đột nhiên nghe thấy âm thanh, còn tưởng rằng là nhà mình sinh, trên mặt một đám người vừa nở rộ tươi cười, lại nhìn thấy trên mặt Lê Tiêu cũng cười.
Hai bên sửng sốt.
Đúng lúc này, cửa phòng sinh bên cạnh Lê Tiêu mở ra, một y tá vội vã nói với anh: "Quần áo và chăn của trẻ sơ sinh đã chuẩn bị chưa?"
Lê Tiêu chậm nửa nhịp mới phản ứng lại, nói lắp: "Chuẩn… Chuẩn bị rồi."
Sau đó cúi người sốt ruột lục bao da rắn của mình. Cũng may Giang Nhu chuẩn bị đầy đủ, bên trong sửa soạn lại hết sức chỉnh tề, tiện tay là có thể lấy ra ngay.
Y tá cầm quần áo và chăn đóng cửa đi vào một lần nữa, Lê Tiêu cũng chưa kịp hỏi tình huống bên trong.
Nhưng trong lòng anh nhẹ nhàng thở ra, nếu không nói, vậy chắc chắn chính là không có chuyện gì.
Trên mặt mơ hồ nổi lên sắc mặt vui mừng.
Ngược lại người nhà đối diện có chút xấu hổ, cười cười với Lê Tiêu.
Tiếp tục lo lắng chờ kết quả.
Rạng sáng hai giờ ba mươi bảy phút, cửa phòng sinh hoàn toàn được mở ra, y tá và bác sĩ đi ra từ bên trong, một y tá ôm tã lót, hai y tá khác đẩy giường, còn có bác sĩ hiện vẻ mỏi mệt đi ở bên cạnh.
Lê Tiêu theo bản năng nhìn Giang Nhu, người phụ nữ đang nằm con mắt nửa mở nửa nhắm, trên mặt hoảng hốt, khi nhìn thấy anh hơi nhíu mày, trong mắt mang theo một chút xa lạ.
Anh trực tiếp sửng sốt, dừng bước.
Bác sĩ giải thích một câu, "Mệt nên ngủ rồi, cô ấy ngủ một giấc là khỏe."
Nhưng ánh mắt vừa nãy của Giang Nhu làm sao cũng không thể dời khỏi đầu Lê Tiêu, trong lòng anh đột nhiên sinh ra khủng hoảng.
Cánh tay rũ bên người không tự giác siết chặt lại.
Y tá ôm đứa nhỏ ở bên cạnh tiến lên, cười tủm tỉm xốc lên một góc chăn, "Xem, là một cô bé rất đẹp."
Lê Tiêu chuyển tầm mắt vào trong tã lót, trẻ con mới sinh ra toàn thân đều là màu đỏ, giống như một con vịt bị nấu chín.
Trong lòng mềm nhũn.
Y tá đẩy Giang Nhu đổi một phòng bệnh, lần này giường ngủ gần cửa sổ.
Hai cái giường khác trong phòng đều đã có người ngủ, bên cạnh mỗi giường đều có giường trẻ sơ sinh.
Y tá lấy chăn trải lên hai cái giường.
Lê Tiêu ôm Giang Nhu trên giường đẩy lên giường nằm, đứa nhỏ thì ngủ ở bên cạnh cô.
Chờ y tá bác sĩ đều đi rồi, Lê Tiêu lại lục một cái khăn mặt từ trong bao da rắn, đi đến chỗ bình nước đặt cạnh vách tường rót ít nước thấm ướt, sau đó lau giường trẻ sơ sinh bên cạnh giường bọn họ một lần.
Chờ sau khi làm xong, lại lục ba cái chăn nhỏ từ trong báo da rắn trải lên.
Làm xong những việc này, anh dời ghế qua ngồi bên giường, cứ lẳng lặng như vậy nhìn một lớn một nhỏ ngủ.
Buổi sáng trời còn chưa sáng, cô nhóc nằm bên cạnh Giang Nhu khóc ầm lên, y tá lại đây một chuyến, ôm lấy đứa nhỏ dỗ dành, nói đứa nhỏ đói bụng, bảo Lê Tiêu đánh thức Giang Nhu xem có sữa hay không.