Giang Nhu vừa tỉnh lại bên ngoài trời đã sáng rồi, ăn no rồi ngủ một giấc, cả người cảm thấy có tinh thần hơn rất nhiều.
Ánh mắt theo bản năng quét xung quanh một vòng, sau đó thì thấy Lê Tiêu đứng ở cuối giường.
Lê Tiêu xoay người đứng ở bên giường trẻ sơ sinh, tay chân vụng về thay tã cho đứa nhỏ.
Buổi sáng cô nhóc đã uống sữa, vừa rồi lại nghe lời y tá đút một ít nước, sau đó thì đi tiểu.
Anh không biết thay tã lắm, vừa nãy nhìn thấy thai phụ ở giường giữa thay cho đứa nhỏ, còn đi quan sát một hồi.
Người phụ nữ ở giường giữa đã sinh hai ngày trước, hôm nay phải rời đi, trước khi đi quân nhân xuất ngũ đó phải đi làm thủ tục xuất viện, người phụ nữ bèn ôm đứa nhỏ chờ ở chỗ này, lúc rãnh rỗi thì đút sữa cho đứa nhỏ, thuận tiện thay tã, nghe nói về nhà còn phải ngồi xe ba tiếng.
Người phụ nữ là một người hiền lành, thấy vẻ mặt Lê Tiêu nghiêm túc học tập, bèn vừa làm mẫu vừa cẩn thận giảng mấy nội dung chính cho anh.
Lê Tiêu vừa nhìn tự nhận là biết làm, nhưng khi đến phiên mình ra tay thì cảm thấy bỗng chốc loạn xạ, đừng nói là túm hai chân nhỏ của đứa trẻ lên, ngay cả chạm anh cũng không dám chạm, sợ dùng sức làm đau cô bé.
Cuối cùng thay tã xong xiêu xiêu vẹo vẹo, chờ khi mặc quần vào, chỗ chân trái phình ra một cục, cũng không biết là chuyện gì xảy ra.
Cũng may Giang Nhu tỉnh rồi, cô trợn mắt nhìn một lát, cuối cùng thật sự nhìn không được, lên tiếng bảo anh ôm đứa nhỏ lại đây.
Nghe thấy tiếng, Lê Tiêu dường như nhẹ nhàng thở ra, xoay đầu nhìn cô một cái, nhẹ tay nhẹ chân ôm đứa nhỏ qua.
Bây giờ anh ôm đứa nhỏ ngược lại không sợ nữa, chỉ là động tác vẫn cứng ngắc, như là đang nâng cống phẩm.
Giang Nhu thấy vậy trực tiếp nở nụ cười, cô chậm rãi ngồi xuống từ trên giường, sau đó nhận lấy đứa nhỏ từ trong tay Lê Tiêu.
Động tác của cô thuần thục hơn Lê Tiêu nhiều, lúc trước khi chị dâu cô sinh, y tá ra khỏi phòng sinh ôm ra một đứa nhỏ, hai gia đình để cô là người ôm đầu tiên, nói cô sắp sửa là cảnh sát, trên người có chính khí, có thể chắn đi uế khí âm tà. Cũng không xem như mê tín, chỉ là một dạng mong ước tốt đẹp với một sinh mệnh mới của gia đình.
Nhưng có lẽ vì người cô là cô ôm đầu tiên, từ nhỏ thằng cháu đã thân thiết với cô.
Cho nên cô xem như có kinh nghiệm đối với việc chăm sóc trẻ con.
Ví dụ như thay tã, thay quần áo.
Động tác cô nhẹ nhàng đặt vững đứa nhỏ ở trên đùi mình, sau đó cởi bỏ quần nhỏ của cô bé.
Bộ đồ cô nhóc mặc trên người chính là áo liền quần mà lúc trước Giang Nhu cô ý đặt may theo yêu cầu, lúc này thời tiết có hơi lạnh, trước lúc sinh cô đã lo lắng mình sẽ ngủ thật lâu, một mình Lê Tiêu không hiểu gì, cho nên đã phối sẵn quần áo xếp chung một chỗ, bên trong có quần áo liền thân mùa thu, bên ngoài là một chiếc áo khoác mỏng chần bông, chờ khi mùa đông thật sự tới, lại chuẩn bị thêm một lớp áo bông dày ở bên ngoài.
Áo khoác mỏng chần bông cột dây, áo mùa thu thì dùng nút áo.
Cởi hai cái quần nhỏ ra, nhìn thấy bên trong tã đã dồn thành cục ở chân bên phải, hoàn toàn không có che chắn được gì.
Lê Tiêu đứng ở một bên nhìn thấy, trên mặt có chút xấu hổ.
Đây vẫn là đầu tiên anh cảm thấy mình có hơi ngu ngốc.
Giang Nhu không nhịn được cười ra tiếng, tiếc nuối lúc này không có di động, nếu không nhất định phải chụp để lưu giữ.
Đây chính là lần đầu tiên Lê Tiêu thay tã cho con gái.
Giang Nhu tháo tã xuống, sau đó nhẹ nhàng cầm hai mắt cá chân của cô nhóc, nâng lên trên, nhân cơ hội đặt tã dưới m.ô.n.g nhỏ của cô bé trải phẳng ra, lại nới lỏng hai chân, bắt đầu cột dây đai tã.
Cô nhóc nhắm mắt ngủ ngon lành, hai nắm tay nhỏ thả lỏng đặt ở đầu bên cạnh, ngay cả rầm rì một tiếng cũng không có. Không giống như khi Lê Tiêu thay, mặt mày nhăn lại, dáng vẻ đang nhẫn nại.