Chồng Tôi Là Đại Ca Giang Hồ Nguy Hiểm

Ngược lại người đàn ông trung niên giống như phát hiện cái gì, kéo quần áo của mẹ mình, ý bảo bà ta nhìn qua sản phụ bên kia.

Thì ra sản phụ ở giường đầu tiên vì không để đứa nhỏ khóc, đang nghiêng thân cho đứa nhỏ uống sữa.

Bà ta tinh mắt, trực tiếp ôm đứa nhỏ qua, không khách sáo nói: "Cháu trai tôi mới sinh còn chưa uống, cũng cho cháu trai tôi uống một chút đi."

Người đàn ông trung niên cũng qua đó theo.

Sản phụ nghe thấy tiếng xoay đầu qua nhìn, nhìn thấy người đàn ông trung niên cũng lại đây, tức giận đến mặt đỏ bừng, "Các người đừng tới đây, tôi đang đút sữa mà."

Bà mẹ chồng bá đạo nói: "Kêu la cái gì, dọa tới cháu trai tôi rồi."

Người đàn ông phía sau bà ta, ánh mắt còn xoay tròn nhìn người ta.

"Bà…"

Sản phụ tức giận đến mức nói không nên lời nói, đứa nhỏ trong lòng cô ấy lại bị kinh hãi, lại bắt đầu khóc, còn ói ra một miệng sữa.

Bà mẹ chồng thấy vậy sốt ruột, "Uống mà ói ra hết rồi, đừng đút nữa, đút cho cháu trai tôi một chút đi."

Giang Nhu thật sự nhìn không được, lấy tay che lỗ tai của đứa nhỏ trong lòng, lớn tiếng kêu với bên ngoài: "Y tá --"

Sản phụ đó nghe thấy thế, hình như nghĩ tới cái gì, lập tức cũng căng cổ họng lớn tiếng kêu: "Y tá, y tá --"

Một tiếng cao hơn một tiếng.

Bà mẹ chồng còn chưa phản ứng kịp, bất mãn nhíu mày, "Kêu lớn tiếng như vậy làm cái gì?"

Rất nhanh thì có một y tá lại đây, nhíu mày hỏi: "Làm sao vậy?"

Sản phụ đỏ mắt chỉ vào bà già và người đàn ông trung niên nói: "Có thể bảo bọn họ đi ra ngoài không? Khi tôi cho con b.ú người đàn ông này cứ nhìn tôi, bọn họ còn ép tôi đút sữa cho đứa nhỏ của bọn họ, làm con tôi sợ tới mức phun ra sữa."

Bà mẹ chồng vừa nghe lời này lập tức không vui, "Ai nhìn cô, không phải là mọc ra hai cái v.ú thôi sao? Ai không có? Cho cô đút là để mắt tới cô, đừng có cho thể diện mà không biết xấu hổ…" Càng mắng càng khó nghe.

Nghe thấy sản phụ vừa lau nước mắt vừa dỗ đứa nhỏ.

Y tá nhíu mày nhìn về phía bà già càn quấy và người đàn ông trung niên, "Nơi này là bệnh viện, không phải nhà các người, các người muốn ồn ào thì về nhà mà làm ồn, các người có thể theo cùng chăm sóc người thân, nhưng xin đừng quấy rầy sản phụ và đứa nhỏ khác nghỉ ngơi, trong lúc sản phụ cho con bú, đàn ông cũng có thể tự giác đi ra ngoài, nếu các người còn như vậy, tôi gọi y tá trưởng đấy."

Cũng nhìn ra người nhà này là hạng vô lại.

Người đàn ông trung niên bị nói đến đỏ mặt.

Bà mẹ chồng không phục, "Cô có ý gì, ai nhìn lung tung, là chính cô ta già mồm cãi láo, cho con b.ú thôi cũng không thể nhìn, phụ nữ trong thôn chúng tôi đều trực tiếp cho b.ú trước mặt người ta…"

Nói còn chưa nói xong, y tá trưởng đã dẫn người lại đây, bên cạnh còn có một y tá đi theo, y tá chỉ vào người đàn ông trung niên và bà già, "Chính là bọn họ không nộp tiền, còn bảo bệnh viện chúng ta bồi thường."

Y tá trưởng là một người phụ nữ trung niên, khuôn mặt vốn nghiêm túc, bay thẳng qua hai người, nói dăm ba câu lập tức mang hai mẹ con này đi ra ngoài.

Trong phòng cuối cùng cũng im lặng.

Người đi rồi, sản phụ ở trên giường đầu tiên cảm kích nhìn Giang Nhu, cảm thấy nếu không có cô nhắc nhở, mình cũng nhớ tới phải hét gọi y tá lại đây.

Thấy Giang Nhu cũng chỉ có một mình, lại dám lên tiếng giúp mình, trong lòng có chút cảm động.

Cũng không biết y tá trưởng đó nói gì, qua một hồi lâu bà già mới ôm đứa nhỏ vào phòng, sắc mặt thúi quắc.

Vừa khéo lúc này đứa nhỏ trong lòng Giang Nhu đã tỉnh, ngáp một cái nho nhã, hai nắm tay nhỏ còn vươn lên trên, như là ngủ no rồi đang duỗi người.

Vẫn nhắm mắt, cũng chuyển động một cái, sau đó mở một khe nhỏ, chẳng qua mở vài giây rồi lại nhắm lại.

Giang Nhu nhìn thấy trong lòng mềm nhũn.

Cô lấy sữa giữ ấm trong chăn, trước tiên nhỏ hai giọt ở trên mu bàn tay, thử độ ấm, sữa mới vừa rồi còn có hơi nóng lúc này vừa khéo.

Giang Nhu bỏ núm v.ú cao su tới bên miệng đứa nhỏ, cô bé quay đầu, rất thông minh há mồm hút.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui