Giang Nhu nhíu mày: "Ánh mắt anh kiểu gì thế?"
Lê Tiêu nhướng mày cười, vô tội nhìn, "Ánh mắt anh thế nào?"
"Ánh mắt vừa rồi của anh không đúng."
"Vậy em nói xem ánh mắt vừa rồi của anh thế nào?"
Làm sao cô biết? Cô chẳng qua cảm thấy ánh mắt vừa rồi của anh là lạ.
Giang Nhu trợn trắng mắt, không muốn nói chuyện với anh nữa.
Lê Tiêu cũng không quan tâm, sau khi để chân Giang Nhu vào trong thau, bản thân cũng ngồi lên ghế cởi giày cởi vớ, chân anh lớn hơn một chút, vừa đặt vào trong thau đã chen chẹn Giang Nhu qua bên cạnh, mực nước cũng từ mu bàn chân lên tới mắt cá chân.
Chân hai người dính sát vào nhau, cảm xúc da rõ ràng, Giang Nhu cảm thấy rất thân mật, trên mặt có chút mất tự nhiên, ra vẻ oán giận nói: "Anh làm cho nước rửa chân của em hôi mất rồi."
Lê Tiêu nghe xong cũng không tức giận, chỉ xùy một tiếng, "Chân em cũng không thơm bao nhiêu, nếu không thử ngửi mùi vớ của mình xem?"
Nói xong còn lấy vớ nhét dưới m.ô.n.g anh ra cho cô nhìn.
"…"
Thật là, bình thường thấy không nói nhiều lắm, nhưng nói gì anh cũng có thể đáp trả lại cô.
Giang Nhu giẫm hai cái thật mạnh trên chân anh.
Lê Tiêu cười một cái, tùy ý để cô giận cá c.h.é.m thớt.
Sau khi rửa chân xong Lê Tiêu đổ nước đi, nhìn thấy người ở hai giường khác không có vẻ muốn đứng lên rửa mặt, trực tiếp hỏi một tiếng, "Có tắt đèn không?"
Người phụ nữ ở giường giữa không nói chuyện, ngược lại người phụ nữ ở giường đầu tiên nói, "Tắt đèn đi, cửa trước đừng đóng."
Lê Tiêu nhíu mày, nhưng vẫn chỉ tắt đèn, nhẹ nhàng khép cửa lại.
Sau khi đèn tắt, phòng bệnh rơi vào bóng tối.
Người phụ nữ giường giữa bảo con gái canh chừng bên giường trẻ sơ sinh buổi tối tỉnh táo một chút, đừng ngủ mất.
Giang Nhu nghe không được, không nhịn được chèn một câu, "Không cần phải như vậy chứ? Con gái cô trông cũng rất mệt mỏi rồi."
Buổi chiều hôm nay nghe bà già kia lúc đi nhắc lại, hình như thôn bọn họ rất xa thị trấn này, cô gái này từ sớm đã qua đây một lần, lúc giữa lại về nhà nấu cơm cho em trai, chạy đi chạy lại mấy chuyến, ai chịu nổi?
Nào biết người phụ nữ ở giường giữa nghe xong lời này, đúng lý hợp tình trả lời: "Cô sinh con gái đương nhiên không cần lo lắng."
Cực kỳ chọc tức Giang Nhu. Trước kia nghe mẹ cô nói người thế hệ trước trọng nam khinh nữ, nhưng cô không nghĩ tới trọng nam khinh nữ đến mức như vậy.
Lê Tiêu cũng đi tới, nói thẳng một câu, "Em nói được cái rắm gì với hạng người như thế?"
Cảm thấy cô đang tự tìm bực tức, người như thế trong lòng chỉ có con trai, anh gặp nhiều rồi, hồi nhỏ anh còn từng thấy có người ném đứa con gái mới sinh vào trong hố phân cho c.h.ế.t đuối.
Anh không có hạ giọng, người phụ nữ ở giường giữa cũng nghe thấy, nhưng bởi vì là Lê Tiêu nói, cô ta cũng không dám lên tiếng.
Có vài người, liếc mắt một cái đã biết không dễ chọc.
Giang Nhu nghẹn khuất nằm xuống, thấy anh chen qua đầu bên cô, tức giận nói: "Sao cùng chen qua đây thế, hai ta mỗi người ngủ một đầu."
Giường chật như vậy, cùng ngủ một bên đều không nằm thẳng được.
Lê Tiêu không có nghe, vẫn chen qua bên cô, còn đáp lại một câu, "Không phải em nói chân anh hôi sao?"
"…"
Giang Nhu vừa nghĩ, cũng đúng, người này cao to chân dài, nằm xuống chân có thể dán vào mặt cô.
Vẫn là quên đi.
Nhưng hai người ngủ một đầu quả thật có chút chật chội, Giang Nhu chỉ phải đổi nằm thẳng thành nằm nghiêng, cô đối mặt với giường trẻ sơ sinh ở bên trong, Lê Tiêu thì dựa vào từ phía sau.
Tay anh hình như để không quá thoải mái, ở phía sau nhích tới nhích lui, cuối cùng trực tiếp khoát lên trên lưng cô.
Giang Nhu có hơi ngứa, vặn vẹo hai cái, nhưng cuối cùng vẫn theo anh.
Cũng không biết là phòng rất im lặng hay là lỗ tai cô quá nhạy, cô có thể nghe rõ ràng tiếng hít thở của người đàn ông phía sau, còn có hơi ấm truyền từ trên người anh.
Cô nhắm mắt lại ngủ một lát, nhưng phát hiện có hơi khó ngủ, cuối cùng nửa người đều cứng ngắc còn rất tỉnh táo.
Giang Nhu nghĩ một hồi, nghiêng người qua, không nhịn được lại nói chuyện của người phụ nữ giường giữa, sau đó nhắc nhở anh, "Con gái cũng có thể rất có tương lai, anh cũng đừng theo người khác."
Nhưng nói xong lại cảm thấy mình suy nghĩ nhiều rồi, không nói tới chuyện Lê Tiêu đời trước làm cái gì, chỉ nói biểu hiện hai ngày nay cô vẫn thấy ở trong mắt, là một người cha và một người "chồng" đúng chuẩn.
Lê Tiêu có hơi mệt nhọc, thuận thế ôm cô thật chặt vào lòng, "Đừng nghĩ lung tung, con gái anh chắc chắn không thể kém hơn người khác, ngủ đi."
"Ò."
Giang Nhu bị bắt vùi mặt vào trong cổ anh, trốn tránh một hồi, không giãy được, cuối cùng di chuyển người dưới, đổi một tư thế thoải mái rồi ngủ như vậy.
Cũng không biết có phải vì Lê Tiêu ở bên cạnh hay không, ngược lại Giang Nhu vốn lạ giường, rất nhanh đã hít thở đều đều.
Sau khi cô ngủ say, còn vô thức chui vào trong lòng người ta.