Chồng Tôi Là Đại Ca Giang Hồ Nguy Hiểm

Cô với đứa nhỏ chơi một lát, chờ sau khi cô bé ngủ rồi cô cầm chổi quét dọn nhà cửa, mới ra khỏi phòng, chợt nghe thấy trong viện hình như có tiếng động, đang khó hiểu, sau đó thì nhìn thấy một bóng người quen thuộc đang chạy đến bồn giặt quần áo.

Khi bóng người lướt qua cửa, vừa khéo bị Giang Nhu thấy được, bởi vì trời sáng, cửa lớn phòng chính không đóng, chỉ đóng cửa viện bên ngoài.

Giang Nhu nhìn thấy cả người anh đều là máu, hoảng sợ, cây chổi trên tay cũng rớt xuống.

Người đàn ông bên ngoài nghe thấy tiếng, theo bản năng xoay đầu qua nhìn, thấy Giang Nhu ở cửa, trực tiếp sửng sốt một hồi.

Anh còn tưởng rằng Giang Nhu ngủ ở trong phòng, cho nên không gõ cửa, trực tiếp trèo tường vào.

Đương nhiên, cũng là sợ thím Vương nhìn thấy dáng vẻ này sẽ bị dọa.

Bây giờ xem ra, thím Vương không bị dọa, ngược lại dọa tới Giang Nhu.

Anh nhanh chóng giải thích nói: "Không phải m.á.u của anh, anh chuẩn bị về trước tắm rửa một cái, đợi lát nữa lại qua bên nhà hàng xóm."


Nhưng trước khi tắm rửa phải chà hết m.á.u trên tay trên mặt, tránh cho để lại mùi ở trong phòng tắm.

Giang Nhu biết anh không có việc gì thì thở phào nhẹ nhõm nhẹ nhàng thở ra, nhưng lập tức lại nhíu mày, không phải m.á.u của Lê Tiêu, chỉ sợ cũng là của chú Vương.

Không dám nghĩ nhiều, Giang Nhu trở về phòng tìm một bộ quần áo sạch sẽ cho Lê Tiêu, sau đó gõ cửa phòng tắm đối diện, nói với bên trong: "Anh lấy quần áo đi."

Cửa rất nhanh đã mở ra một khe hở, vươn một cánh tay thon dài ra.

Giang Nhu đưa quần áo cho anh, sau khi anh cầm quần áo, đóng cửa lại một lần nữa, vân da rõ ràng ngay n.g.ự.c người đàn ông chợt lóe trước mắt cô.

Lê Tiêu tắm rửa rất nhanh, khoảng mười phút đã ra phòng tắm, anh hẳn là dùng xà phòng của cô, mùi trên người nồng đậm, bình thường anh dùng đều là xà phòng lưu huỳnh, giá rẻ, nhưng mùi không thơm.

Anh lau tóc đi ra, hiện tại tóc anh dài hơn một chút, phải lau nhiều hơn.

Giang Nhu thấy môi anh hơi trắng bệch, trong mắt đều là tơ máu, rót thêm nước vào ly mình uống, bưng qua cho anh, "Thế nào? Chú Vương không có việc gì chứ?"

Lê Tiêu quả thật rất khát, lấy ly qua ngửa đầu tu, uống xong lắc đầu, "Không biết, trông rất nghiêm trọng."

Sau khi anh lau khô hơi nước trên tóc, trực tiếp ném khăn mặt lên cây gậy trúc dựa vào tường, "Ăn sáng chưa?"

Giang Nhu gật đầu, "Buổi sáng thím Vương có đưa đồ ăn lại đây." Lê Tiêu ừ một tiếng, "Anh qua nhà bên cạnh một chuyến."

Nói xong lập tức đi ra ngoài.

Thím Vương nhà bên đang muốn lại đây, bà ấy hình như nghe thấy trong viện bên cạnh truyền đến tiếng nói chuyện, trong lòng lo lắng không thôi.


Mới vừa mở cửa, thì nhìn thấy Lê Tiêu đã đi qua.

Lê Tiêu cũng không nói lời vô nghĩa với bà ấy, trực tiếp nói sơ chuyện tối hôm qua, thấy sắc mặt thím Vương càng ngày càng tái nhợt, lại nói: "Thím quay về thu dọn đồ đạc trước, quần áo, thau, khăn mặt, còn có phí phẫu thuật, đợi lát nữa cháu qua đưa thím đi bệnh viện."

Thím Vương vừa nghe lời này, thật giống như tìm được người tâm phúc, con mắt đỏ lên, dùng sức nắm lấy Lê Tiêu xúc động không ngừng nói: "Lê Tiêu, thím thật sự không biết cảm ơn cháu như thế nào, thật sự, nếu không có cháu, chú cháu chắc chắn sẽ không còn, thím thật sự..."

Nói xong trực tiếp khóc lên, trong lòng thật sự nghĩ mà sợ vô cùng.

Lê Tiêu lắc đầu, "Nên làm mà, khoảng thời gian trước thím giúp chúng cháu không ít, thím chuẩn bị trước đi, cháu trở về xem Giang Nhu, đợi lát nữa qua đón."

"Ừ ừ…"

Thím Vương nhanh chóng đáp lời, sau đó vội vàng quay về phòng thu dọn đồ đạc.

Lê Tiêu mỏi mệt vuốt mặt, sau đó xoay người trở về nhà.

Vừa mới vào phòng, đã ngửi thấy trong phòng bếp truyền đến mùi thơm, dừng bước một chút, sau đó nhanh chóng đi vào phòng bếp, nhìn thấy Giang Nhu vớt mì trong nồi, mặt mày nhăn lại, "Em còn đang ở cữ, sao lại xuống bếp?"


Giang Nhu thấy anh trở về, cười cười, "Nghĩ anh chưa ăn nên nấu tô mì, mau tới đây ăn."

Mặc dù đang ở cữ, nhưng không phải thoáng cái không thể động đậy, hơn nữa nguyên liệu nấu ăn đều có sẵn.

Tối hôm qua hai người bọn họ ăn mì, Lê Tiêu tùy cô, khi nặn mì thích nặn mì nhiều một chút để tích trữ, tiện nấu ăn, trực tiếp lấy ra cắt là được.

Ruột trong nồi bên cạnh còn đang kho, lấy sự lo lắng bây giờ của thím Vương, hẳn là cũng không nhớ tới việc này, xem ra chỉ có thể để nhà mình ăn.

Lê Tiêu nghe vậy trong lòng nóng lên, anh bận cả đêm thêm sáng sớm chưa ăn, cũng chỉ có Giang Nhu sẽ chú ý tới.

Nhưng anh cũng quả thật đói bụng, vớt hết tất cả mì trong nồi lên, bên trong còn có hai quả trứng gà, sau đó cắt một khúc ruột heo kho bỏ lên tô mì và trứng gà, lại cắt một ít hành.

Lê Tiêu thích cay, cầm tương ớt múc hai muỗng trộn vào, rồi ăn từng miếng từng miếng.

Giang Nhu bảo anh ăn chậm một chút, thuận tiện hỏi tình huống tối hôm qua.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui