Chồng Tôi Là Quỷ

Tiểu Mạc mang theo đèn, Linh Tử cầm Tầm long thước tìm kiếm trung tâm trận pháp. Tôi đi ở phía sau nhóm, sau tôi chỉ còn lại Sầm Tổ Hàng.

Bùn lầy như vậy, bị mặt trời phơi hơi săn lại, một chân tôi dẫm không vững, hơi bị trượt đi. Tổ Hàng lập tức đỡ tôi, tôi giằng khỏi tay anh ấy, không nói gì. Trong lòng vẫn nghẹn muốn chết.

Tôi thừa nhận ngày đó tôi nghĩ trong lòng, anh ấy có gạt tôi cũng tốt, tôi không muốn đau lòng. Nhưng khi sự thật anh ấy nói dối bị lộ ra lại cảm thấy rất thống khổ.

Long thước đã tìm được trung tâm trận pháp, vẫn là cây đa lớn ở giữa thôn. Nơi này chúng tôi cũng đã xem qua rất nhiều lần, thật sự không tìm ra được điều khác lạ gì.

Linh Tử ra quyết định nghỉ ngơi tại chỗ, đợi trời sáng. Hiện tại muốn đi ra khỏi thôn chỉ có cách khởi động phân hồn, đến lúc đó nguyên khí bị tỏn thương. Chỉ cần không phải dùng để bảo vệ tính mạng thì không nên dùng đến cách đó.

Dù sao nơi này cũng không phải một ngôi làng ma, cho nên cắm trại dã ngoại ở đây không sao cả.

Ba lô của Sầm Hằng mang lều trại, xem ra bọn họ đã sớm chuẩn bị sẽ phải ở qua đêm tại đây. Căng lều trại ra, trải thảm, bữa tối mới bắt đầu.

Tôi cầm một hộp mì gói cùng giăm bông, ngồi trên thảm, Tổ Hàng không cầm thứ gì, từ một bên thảm đi qua ngồi cạnh tôi.

Chị Kim Tử chỉ nhìn chúng tôi cười một cái, cũng không còn ai chú ý.

Đang ăn, trên mặt đất vài thứ thi thoảng bị gió thổi tới… Không biết là thứ gì, tôi nghĩ tới lần trước đến đây nhìn thấy đầy da người. Bất chợt có cảm giác ghê tởm, buồn nôn.

Linh Tử tức giận nói: “Nôn ra thì không còn cái thứ hai đâu, tôi mua theo đầu người đấy.”

Tôi trừng mắt một cái, Tổ Hàng liền nói: “Không phải còn một phần của tôi sao?”

Tôi nói nhỏ: “Liên quan gì tới anh?”

Tổ Hàng nói: “Kia không phải là da người mà là lá cây, da người đều đã bị thổi vào một góc. Những cơn gió nhỏ không thể thổi da người bay lên được.”

Tôi chịu không nổi, cao giọng nói: “Anh đừng nói trắng ra như vậy được không? Thật kinh tởm.”

Đại khái có lẽ anh ấy không nghĩ tôi sẽ quay sang nói, sửng sốt một chút, không nói gì, cũng không rời đi.

Lều giống như chỉ cho một mình tôi vậy, nhóm đàn ông quây lại chơi bài, ngay cả chị Kim Tử cũng đi theo bọn họ chơi kỳ môn độn giáp. Tôi thì không, chỉ có thể ở lại lều nằm ngủ. Hôm nay vận động hơi quá sức, tôi nằm trên thảm trong lều cứ như vậy ngủ, không biết bọn họ chơi đến khi nào.

Tôi biết mình nằm mơ. Trong giấc mơ kia là một thế giới đen nhánh, Sầm Mai không thấy rõ mặt đang bắt Tổ Hàng đi. Cô ta nhìn tôi cười, không có mặt, chỉ có một đôi môi cong lên, khóe miệng còn nhỏ máu.

Dần dần mùi máu tươi lan tràn, tôi ngủ mơ mơ màng màng cũng không biết rốt cuộc là sao, có cảm giác quỷ áp giường. Rõ ràng trong đầu thanh tỉnh, có thể nghe được tiếng bọn họ nói chuyện bên ngoài nhưng tôi không mở được mắt.

Tôi bắt đầu sợ hãi, nơi này chắc chắn có quỷ. 

Khi tôi ngửi được mùi máu tươi, tôi không thể lại lừa gạt chính mình. Mùi máu tươi kia chứng tỏ đây không phải là du hồn. Mùi máu tươi này cảm giác rất giống mùi của Sầm Tổ Hàng, nhưng không giống tuyệt đối. Tôi quá quen thuộc mùi vị của anh ấy.

Hay đây là một tiểu quỷ được luyện hóa khác, là Sầm Mai?

Bị suy nghĩ này khiến cho tôi kinh ngạc, tôi bật dậy, thở dốc, giây tiếp theo lập tức cố hết sức bò ra khỏi lều, tôi không nên ở một mình.

Chờ khi ra khỏi lều, mọi người bên ngoài đều nhìn tôi, tôi thở hổn hển nói: “Vừa rồi… vừa rồi…”

“Vừa rồi em gặp ác mộng.”

Không đúng! Những lời này không phải là lời tôi định nói, tôi định nói vừa rồi tôi bị quỷ áp giường, nhưng khi nói ra lại là câu này. Thật giống như tôi không thể khống chế chính mình.

Tôi tiếp tục nói: “Tổ Hàng, chúng ta nói chuyện được không?”

Không phải! Những lời này cũng không phải tôi nói. Lòng tôi giãy giụa, tôi muốn đưa tay cấu véo cánh tay mình nhưng tôi không còn khống chế được thân thể mình. Tôi muốn cắn đầu lưỡi mình, nghe nói như vậy có thể khiến dương khí toát ra, nhưng ngay cả đầu lưỡi tôi cũng không còn chịu sự điều khiển của tôi.

Mặt Tổ Hàng hơi cương lại một chút, dường như do dự, nhưng anh ấy vẫn từ từ đứng lên trên mặt đất, nắm lấy tay của tôi, cầm một chiếc đèn pin nhỏ đi theo một con đường nhỏ khác trong thôn.

Anh ấy chọn con đường rất bằng phẳng, không có bùn lầy. Rất nhanh chúng tôi đã ra khỏi khu vực cắm trại. Tôi thầm kêu to ở trong lòng nhưng thân thể lại không chút phản ứng, tôi thử ra ám hiệu cho Tổ Hàng nhưng cũng không làm được gì.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui