Chồng Tôi Là Quỷ

“Sầm Tổ Hàng?” Tôi kinh ngạc kêu lên thành tiếng.

Hoàng tiểu thư nghi hoặc nhìn tôi: “Cô quen sao?”

Phản ứng đầu tiên của tôi là lắc đầu. Trên thế giới này có thể có người nói quen Sầm Tổ Hàng sao? Phản ứng thứ hai của tôi là gật gật đầu. Nếu nói là không quen thì tôi sẽ phải giải thích phản ứng của mình như thế nào. Nếu thầy phong thủy bọn họ mời chính là Sầm Tổ Hàng, như vậy thì tôi nhất định phải nghĩ cách đi xem mới được. Rốt cuộc có phải là Sầm Tổ Hàng hay không, tôi muốn chứng thức một chút.

Tôi lập tức cười, nói: “Chuyện đó, tôi… tôi cũng quen Sầm Tổ Hàng. Khi thầy ấy tới nhà chị xem phỏng thủy, có thể gọi em một tiếng được không? Em… em cũng biết xem phong thủy, em cũng là người Sầm gia.”

Hoàng tiểu thư nhìn tôi một lượt từ trên xuống dưới, rất rõ ràng cô ấy không tin lời nói của tôi. Tôi cũng không biết nên nói thế nào mới được, vội vàng nói: “Thật mà. Người Sầm gia hiện tại cũng còn không được mấy người. Sầm gia vài chục năm trước cả thôn gần như bị chết hết, chỉ còn lại mấy người. Nói không chừng Sầm Tổ Hàng chị mời chính là một kẻ lừa đảo, em đi em còn có thể xem giúp chị. Rốt cuộc xem phong thủy phải tốn rất nhiều tiền. Nếu đó là kẻ lừa đảo, không phải chị đã lãng phí vô ích sao?”

Hoàng tiểu thư cười lạnh một cái: “Cô xem? Hừ!”

“Em thật sự xem được. Chị nhìn thấy Sơn Hải trấn ở trước cửa cửa tiệm kia không? Đó là chống đỡ sát khí từ cây ở phía trước. Còn có, em quen Linh Tử, đó là thầy phong thủy rất nổi tiếng ở thành phố chúng ta. Em… em có danh thiếp của thầy.”

Tôi vội vàng chạy về phòng nghỉ cho nhân viên, lục trong túi xách của mình tìm chiếc danh thiếp màu đen không biết đã đặt trong đó bao lâu rồi.

Sau đó lại chạy tới trước mặt Hoàng tiểu thư. Hoàng tiểu thư nhìn danh thiếp, nhíu mi, nói: “Trước kia chồng tôi cũng nói tìm thầy Linh Tử tới bố cục giúp, nhưng sau đó nghe người ta nói có biết người Sầm gia nên mới liên hệ đại sư Sầm Tổ Hàng.”

“Vậy để em qua xem cùng đi. Nếu thật sự là thầy thì sẽ quen em, thầy cũng sẽ không tức giận. Nếu là giả, em không quen thì em cũng giúp chị đỡ phí khoản tiền này.”

Hoàng tiểu thư cầm danh tiếp của Linh Tử, do dự một chút mới nói: “Được rồi, đến lúc đó tôi sẽ gọi điện thoại. Cho tôi số điện thoại đi.”

Tôi nghe được lời cô ấy nói, vui vẻ nở nụ cười. Vội vàng lấy giấy bút viết số điện thoại rồi đưa cô ấy.

Đưa Hoàng tiểu thư ra về, vừa mới trở lại phòng khách thì anh Đàm đã ở sau quầy trừng mắt với tôi. Tôi lập tức cười, nói: “Anh Đàm, sao thế?”

“Khi phục vụ khách sao lại cứ chạy lên chạy xuống? Như vậy sẽ ảnh hưởng tới hình tượng của công ty chúng ta.”

Tôi vẫn cười cười. Ngồi xuống bên cạnh Đàm Thiến, cô ấy liền nói: “Hoàng tiểu thư boa tiền à? Sao cậu cười tươi thế.”

“So với boa tiền thì còn vui hơn.”

Tiền boa chẳng có ý nghĩa gì. Trong ngành này đều là phụ nữ phục vụ, hơn nữa khách hàng đàn ông đều đi cùng người phụ nữ của mình, cho nên cơ bản là sẽ không có tiền boa.

Chuyện lần này tôi không nói cho bất cứ ai, kể cả chị Kim Tử.

Ba tháng đã qua, dường như không có ai còn muốn tìm Tổ Hàng. Thậm chí tất cả mọi người đều đã quên mất anh ấy. Nếu lúc này tôi lại nói có tin về Tổ Hàng, nói chúng tôi phải đi tìm thì có lẽ bọn họ cũng sẽ bảo tôi từ bỏ. Giống như lão Chung ba ngón vậy, không phải ông ta vẫn luôn nói mọi chuyện đều đã qua, nên từ bỏ sao?

Trăng đã lên quá ngọn cây, tôi vẫn như mọi khi, ở nơi cửa sổ có nén hương đang cháy cắm vào quả táo. Dựa vào cửa sổ, mặc bộ đồ Tổ Hàng đã mua, cũng là áo ngủ tình nhân, nhìn ánh trăng bên ngoài, tôi nói nhỏ: “Tổ Hàng, em sẽ tìm được anh. Sầm Tổ Hàng kia rốt cuộc có phải là anh không hay là lừa đảo?”

Tôi vừa nói xong thì nghe được tiếng của dì quát từ lầu hai: “Vương Khả Nhân! Con lại thắp hương. Đã nói với con bao nhiêu lần rồi, những thầy bói ở miếu nói buổi tối không nên tùy tiện thắp hương, lỡ chọc phải thứ gì không tốt thì phải làm sao bây giờ? Sao con lại cứ không nghe lời như vậy? Tiểu Kiệt còn nhỏ, con muốn khiến nó sợ sao?”

Những lời này dường như mỗi đêm đều vang lên từ lầu hai.

Lúc ban đầu là nói nhẹ nhàng, đến bây giờ là quát lên, tôi đã luyện được công lực mặt dày. Dì giáp mặt nói thì tôi chỉ mỉm cười. Dì quát lớn tiếng như vậy thì tôi coi như không nghe thấy. Dù sao dì cũng không thể đạp cửa tiến vào.

Kỳ thật, tôi ở đây thì xung quanh làm gì có quỷ dám tới gần? Quỷ khí trên người tôi so với bọn chúng còn nặng hơn, còn lợi hại hơn. Tuy rằng tôi không biết khí tức Tổ Hàng lưu lại trên người tôi có thể kéo dài bao lâu, nhưng mới ba tháng hẳn là chưa hết.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui