Chồng Tôi Là Quỷ

Quay lại phòng, đóng cửa phòng lại, tôi ngồi ở bàn học nghĩ về nhất cử nhất động của Sầm Chu. Tổ Hàng đã để lại một con đường lui là Khúc Thiên thì sao có thể sẽ nhập vào thân thể người khác? Hơn nữa từ biểu hiện của Sầm Chu thì hắn cũng không quen biết tôi. Hắn rốt cuộc là ai? Tôi thắc mắc.

Đồng thời cũng suy nghĩ xem có nên nói chuyện này cho nhóm Kim Tử. Rốt cuộc chuyện này nếu chỉ một mình tôi sẽ không làm được gì cả, có sự trợ giúp của bọn họ cũng rất quan trọng.

Tôi quyết định hết giờ làm ngày hôm sau sẽ đến nhà chị Kim Tử ăn cơm, đem chuyện này nói cho bọn họ.

Hôm sau, bởi vì không có tiệc cưới nào nên 9 giờ tôi mới tới công ty. Lúc này người ra cửa vẫn còn khá ít, trong tiệm không có khách, tất cả mọi người đều làm công việc của riêng mình. Chúng tôi đi làm đều cần phải trang điểm. Lúc này ở trước gương trang điểm, mấy nhân viên nhỏ nhỏ như chúng tôi đang vội vàng trang điểm cho chính mình.

Mèo chiêu tài trên cửa của cửa hàng phát ra âm thanh: “Hoan nghênh quý khách!”

Vậy mà lại có khách sớm như vậy, mấy nhân viên chúng tôi đều kinh ngạc. Nhân viên lễ tân đã trang điểm xong, lập tức đi ra ngoài.

Tôi còn đang tránh ở sau gương thì nghe được tiếng nói chuyện.

“Chào tiên sinh, chúng tôi có thể giúp gì cho anh?”

“Tôi tìm cô ấy.”

A, âm thanh này hơi quen, dường như đã nghe được ở đâu đó. Lòng tôi nghi hoặc.

“À, cái này đúng là logo công ty chúng tôi. Chỉ là… để tôi đi hỏi một chút. Trên này có mã số công việc, nhưng chỉ xem mã số cũng không biết là ai. Chỉ là, tiên sinh, tôi không biết hôm nay cô ấy có ca làm hay không.” Nói rồi nhân viên lễ tân đi vào.

Trên tay cô ấy cầm một thẻ nhân viên, trên đó có logo của công ty, bên cạnh là mã số công việc. Cái này có tác dụng chính là để chúng tôi nhìn qua có thể dễ dàng nhận ra công việc của nhau mà thôi, không có ý nghĩa đặc biệt gì. Cũng không phải học sinh tiểu học, không mang khăn quàng đỏ sẽ bị phạt.

Nhân viên lễ tân đứng ở kia, hỏi: “357, ai?”

Không ai trả lời cô ấy. Có người nói, cứ đi làm thôi, có ai còn chú ý tới mã số phía sau thẻ nhân viên làm gì.

Đàm Thiến đứng ở bên cạnh tôi, nhìn tôi rồi nói: “Khả Nhân, thẻ nhân viên của cậu đâu?”

Lúc này tôi mới nhìn lên ngực tôi, trên bộ đồng phục màu đen không có thẻ nhân viên. Lúc này tôi mới nhớ ra, hôm qua khi tắm ở nhà Gia Vĩ, lúc thay quần áo, bởi vì tâm loạn nên vội vàng nhét đồng phục vào túi. Khi đó có nghe được tiếng kim loại rơi xuống đất nhưng tôi không quan tâm, hóa ra là thẻ nhân viên rơi xuống. Vậy thì người bên ngoài chính là người tên Gia Vĩ kia? Anh ta nhặt được rồi đưa tới đây?

Tôi nhận lấy thẻ nhân viên, đi ra ngoài thì thấy anh ta đang đứng trong cửa hàng ngắm nhìn những ảnh chụp của chúng tôi đang treo. Quả nhiên là Gia Vĩ. Hôm nay anh ta mặc đồ tương đối lịch sự, thoạt nhìn so với hôm qua thì khí chất hơn nhiều.

Tôi nói: “Cảm ơn anh đã đem trả lại tôi.”

Anh ta nhìn về phía tôi, nói: “Ừ, tôi thấy ở trong phòng tắm. Nghĩ chắc cái này quan trọng với cô nên mang tới.”

Tôi nghe được tiếng xì xào sau gương trang điểm. Gã Gia Vĩ chết tiệt này, không nhắc tới phòng tắm không được sao? Trán tôi nhăn lại.

Tôi phải tự giải oan cho mình, liền nói: “À, hẳn anh chưa kết hôn. Chờ khi nào kết hôn, anh có thể xem xét để công ty chúng tôi chuẩn bị cho anh. Công ty chúng tôi tổ chức hôn lễ rất tốt. Anh cũng có thể xem một số hôn lễ chúng tôi đã làm. Anh thích kiểu Trung Quốc hay là kiểu Tây?”

Tôi bắt đầu làm nhân viên lễ tân, cũng dùng lời của nhân viên lễ tân luôn. Nhưng không ngờ được, anh ta lại nói: “Tôi và bạn gái mới chia tay tháng trước. Trước mắt không biết kết hôn với ai.”

Tôi chết đứng. Sau lần trước ở trong nhà Hoàng tiểu thư, khi tôi nói dối thì anh ta lại rất phối hợp, vậy mà bây giờ anh ta lại cố ý phá tôi?

“Vậy… không có gì. À, cảm ơn anh đã đem tới đây giúp tôi. Tôi tiễn anh.” Tôi đây là đuổi khách. Anh ta ở chỗ này thêm một phút đồng hồ thì có khả năng sẽ thành đề tài cho đám con gái kia tám chuyện.

Tôi vừa nói xong câu đó, anh Đàm vốn đi muộn mỗi ngày lại vừa tới, nghe được lời của tôi liền nói: “Khả Nhân, sao cô lại nói chuyện với khách như vậy?”

“A, anh Đàm, anh ấy là… bạn tôi.” Tôi cũng không biết phải định nghĩa thế nào. Tôi và anh ta cũng chỉ mới gặp qua 2 lần thôi.

“Bạn bè cũng không thể nói như vậy, cứ vào cửa là khách rồi. Nếu anh không gấp thì có thể trao đổi với chúng tôi một chút. Tiểu Mễ đâu?”

Tiểu Mễ chính là nhân viên lễ tân nơi này, cô ấy lập tức đi tới, tôi cũng quay về phía sau gương. Tôi vừa về thì Đàm Thiến túm lấy tôi, cười, nói nhỏ: “Khai báo thật đi, tóm được anh chàng đẹp trai kia ở đâu? Lên giường rồi? Sao mình là bạn thân mà cậu cũng giấu?”

===

Sant: Hẹn các bạn ngày mai


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui