Chồng Tôi Là Quỷ

“A?” Đầu tôi mờ mịt. Dựa vào tôi? Để có quan hệ với Boss?

“Có phải gặp mặt không? Nếu để tôi gặp mặt Boss thì tôi cũng cần chuẩn bị tâm lý cho tốt.”

“Không, cô chỉ phải đối mặt với chồng mình thôi.”

Mang tâm trạng thấp thỏm tới công viên, nhưng tôi không nhìn thấy Boss nào mà chỉ có Linh Tử cùng Tổ Hàng thôi.

Ngày đó cũng chỉ là bốn người tụ tập, không có gì đặc biệt, chơi trò chơi như trước kia, đem mọi chuyện không vui đều quên đi.

Với tuổi tác của Tổ Hàng, đối với mấy thứ này có hơi không tiếp thu được. Nhưng khi cho bồ câu ăn thì anh ấy lại rất hứng thú. Bồ câu, tôi không biết là âm hay dương, nhưng hôm đó bồ câu đều thích vây quanh Tổ Hàng, ăn đồ ăn trong tay anh ấy.

Nhìn anh ấy cười, thoải mái cho bồ câu đậu trên người mình, tôi cũng mỉm cười theo.

Là Tiểu Mạc đưa chúng tôi về.  Xe dừng ở dưới lầu, anh ta kinh ngạc nói: “Oa! Có người nhảy lầu!”

“Anh cũng thấy à? Đó là quỷ, mỗi ngày đều nhảy năm sáu lần ở đó.”

“À, cũng có chút nghề. Ngày mai tìm Linh Tử tới xem.” Anh ta nói.

Chúng tôi xuống xe, Tổ Hàng liền nói: “Ngay cả Tổ Mạc cũng thấy cô ta, oán khí không nhẹ đâu.” Anh ấy ngẩng đầu nhìn lên, tầng lầu cao, tôi cũng nhìn nhưng không thấy gì cả.

Khi chỉ còn lại hai chúng tôi, tôi muốn hỏi anh ấy liệu có phải bọn họ đã biết Boss là ai. Nhưng chính anh ấy đã nói rồi anh ấy sẽ nói cho tôi, như vậy thì tôi cứ kiên nhẫn chờ đi.

Khi Tổ Hàng tắm rửa cho Khúc Thiên, tôi học theo Tổ Hàng, đem một nén nhang cắm lên quả táo, ngẫm nghĩ tới lời hôm nay Tiểu Mạc nói.

Tổ Hàng đang trong sự do dự, tôi cần kéo anh ấy lại.

Anh ấy do dự cái gì nhỉ? Trong khoảng thời gian này Tổ Hàng rất lạ, có lẽ là do anh ấy đang do dự. Kéo anh ấy lại, dùng tình yêu để kéo anh ấy lại sao? Tôi cần phải nỗ lực mới được. Tuy rằng tôi cũng không biết quá trình tỉ mỉ, nhưng tôi muốn giữ Tổ Hàng lại.

Tôi không biết Tổ Hàng đứng cạnh tôi từ khi nào, tôi vừa xoay đầu thì đã thấy anh ấy.

Anh ấy nhìn tôi cười, nói: “Ra xem cô ta nhảy lầu à?”

Tôi trừng mắt nhìn anh ấy một cái: “Anh vẫn đừng nói chuyện thì hơn.” Tôi ra đốt một nén nhanh chính là để đợi anh ấy, vậy mà anh ấy lại nói một câu phá hỏng cảm xúc như vậy.

Anh ấy cười: “Cuối ngày mai Linh Tử sẽ tới giải quyết chuyện này.”

“Vậy sao anh không đi nói cho cô ta biết là cô ta đã chết?”

“Sau đó sẽ phải siêu thoát cho cô ta, nhưng hiện tại anh không có cách nào siêu thoát cho cô ta cả.”

“À.” Tôi gật đầu.

Tổ Hàng ôm lấy tôi từ phía sau, nói nhỏ: “Có phải bọn họ bảo em tìm cách giữ anh lại?”

“Giữ lại? Anh phải đi à? Tiểu Mạc chỉ nói anh đang do dự.”

“Không phải là phải đi, mà phải quyết định. Khả Nhân, khi có quyết định thì anh sẽ nói cho em đầu tiên.”

“Anh cần phải quyết định gì? Em tư vấn thêm cho.” Tôi xoay người, ngẩng đầu mỉm cười với anh ấy.

Anh ấy nhẹ nhàng hôn lên mắt tôi khiến tôi nhắm mắt lại: “Anh sẽ nói cho em, nhưng không phải lúc này.”

Tôi không tiếp tục hỏi nữa, tôi tin Tổ Hàng của tôi sẽ nói cho tôi.

Không biết Tiểu Mạc đã nói thế nào với giám đốc của chúng tôi, khi tôi đến công ty thì giám đốc lại nói: “Sao cô lại tới đây? Không phải bảo cô tư vấn tốt cho Mạc thiếu gia sao? Có thể ký hợp đồng lâu dài với bọn họ thì tiền thưởng mấy năm của chúng ta sẽ đều ổn định. Cô mau về đi, đi chơi cùng Mạc thiếu gia.”

Anh Đàm nói: “Khả Nhân, có phải Mạc thiếu gia để ý tới cô không? Không chừng cô sẽ thành phu nhân nhà có tiền đấy.”

Đàm Thiến kêu lên: “Gì thế, không biết thì đừng nói lung tung. Khả Nhân có bạn trai rồi. Bạn trai cô ấy cũng không kém Mạc thiếu gia kia đâu.”

Đã vậy thì tôi về nhà. Đương nhiên tôi sẽ không đi tìm Tiểu Mạc, Tiểu Mạc cũng đã nói với tôi rồi, bảo tôi đi cảm hóa Tổ Hàng, làm Tổ Hàng sẽ hướng về tôi khi đang do dự.

Ài! Tổ Hàng cần quyết định chuyện gì tôi cũng không biết. Rõ ràng tôi rất quan tâm nhưng vẫn chưa thể hỏi nhiều. Ở trên xe bus tôi gọi điện thoại cho chị KIm Tử, hy vọng có thể biết được chút sự tình, nhưng khi điện thoại đổ chuông thì tôi lại cúp. Tổ Hàng nói anh ấy sẽ nói cho tôi, tôi nên tin tưởng anh ấy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui