Khi chúng tôi từ nhà chị Kim Tử trở về, vợ của Sầm Hằng đã đợi chúng tôi ở dưới lầu. Thấy bọn tôi về, cô ấy có chút mất tự nhiên gật đầu chào chúng tôi.
Mời vợ Sầm Hằng lên lầu, vào nhà. Cô ấy bồn chồn ngồi trên sô pha, uống trà tôi pha, thật lâu không nói gì.
Tôi ngồi đối diện với cô ấy, trên người vẫn mặc đồng phục đi làm đã không còn thơm tho, hỏi: “Có việc gì sao?” Cô ấy không có việc thì sẽ không tới đây. Cô ấy tìm tới chúng tôi thì chắc chắn là chuyện của Sầm Hằng. Dù sao Sầm Hằng cũng là con cháu duy nhất của Sầm gia, Tổ Hàng cũng sẽ không mặc kệ.
Cô giáo tiểu học kia nói: “Thật sự xin lỗi, tôi tới là… vốn định dịp năm mới năm nay tôi và Sầm Hằng sẽ ăn tết ở nhà ba mẹ tôi. Sầm Hằng cũng chỉ là cô nhi, không có thân thích gì. Nhưng bây giờ, với thái độ của ba mẹ tôi, tôi sợ anh ấy về nhà tôi sẽ bị khinh bỉ. Nhưng tết nhất để anh ấy một mình thì tôi lại lo lắng. Hơn nữa thân thể anh ấy cũng không còn khỏe như trước.”
Cô ấy nói tới đây thì tôi đã hiểu được ý cô ấy, hơi mỉm cười rồi nói: “Để Sầm Hằng tới đây đi, ăn Tết ở nhà chúng tôi luôn.”
Tôi vừa nói xong thì cô giáo tiểu học kia vui mừng nhìn tôi: “Sầm Hằng cũng nói nhất định hai người sẽ đồng ý để anh ấy tới đây ăn tết, còn bảo tôi đừng lo lắng gì. Anh ấy nói, hai người với anh ấy có quan hệ họ hàng. Là họ hàng duy nhất, nhất định sẽ quan tâm tới anh ấy.”
Tôi gật đầu. Hiện tại Tổ Hàng không thoải mái đã đi nghỉ, chuyện này hẳn anh ấy sẽ không phản đối.
“Tôi về giúp anh ấy chuẩn bị đồ đạc. Còn có mấy ngày nữa là tết, tôi cũng chuẩn bị luôn đồ đạc cho anh ấy tới đây mấy ngày. Sợ cận tết tôi không ra được.”
Đó là tốt nhất, bằng không tôi cũng không tìm ra được thời gian chuẩn bị cho Sầm Hằng. Hiện tại một tay Sầm Hằng vẫn chưa khỏi hẳn.
Sau khi nhận được sự đồng ý, cô giáo tiểu học kia vui vẻ rời đi. Cô ấy vừa đi, Tổ Hàng dùng hình thức của chính mình đi từ trong nhà ra, nói: “Cứ vậy đồng ý, thế là thế giới riêng của hai chúng ta kết thúc?”
“Không phải anh ấy là con cháu duy nhất của Sầm gia nhà anh sao? Tính hẳn ra thì Sầm Hằng gọi anh là gi?”
“Chú.” Anh ấy đi tới, rút ra một nén hương trong ngăn kéo, đi đến ban công châm hương.
Tôi cũng đi theo tới, tôi biết chuyện hôm nay khiến anh ấy bị thương, tuy rằng nhìn qua thì không có gì nhưng nếu hiện tại có chuyện xảy ra, không chừng Tổ Hàng sẽ có nguy hiểm. Anh ấy không phải vạn năng, anh ấy không phải kẻ mạnh nhất, anh ấy cũng chỉ là một quỷ, cũng sẽ bị thương.
Tôi đưa cổ tay của tôi tới trước mặt anh ấy: “Cắn một miếng đi. Ăn một chút thịt cũng được, quan trọng là trị thương.”
Tổ Hàng cười, mở tay tôi ra: “Không cần, anh có thể từ từ hồi phục. Chỉ là cần…”
“Cần hận! Anh hận cái gì? Tổ Hàng!”
Tổ Hàng trầm mặt, không trả lời câu hỏi của tôi. Tôi thở dài một cái. Tôi không muốn để Tổ Hàng còn hận. Nhưng anh ấy tồn tại chính bởi vì oán hận. Ngày nào đó anh ấy không còn oán hận thì có lẽ anh ấy cũng sẽ biến mất.
Nhưng vấn đề này hiện tại không phù hợp để nói, thấy vẻ mặt trầm tĩnh của anh ấy, tôi ngẩng đầu nhìn sao, hỏi: “Tiếp sát là gì? Chuyện hai ngọn đèn hôm nay ấy.”
“Trong nhà có những thứ trông thì không có hại, nhưng sau khi có vật tương ứng sẽ tạo ra sát, gọi là Tiếp sát. Cái này thường dùng thuật số phong thủy để kiểm tra. Thường là sau khi xảy ra vấn đề mới có thể tìm ra.
“Khó nhỉ.”
“Cũng không hẳn là khó. Khi nào trong nhà có chuyện mà không tìm ra nguyên nhân thì sẽ dùng thuật số phong thủy để xem.”
Anh ấy đang nói, tôi tiến lại gần anh ấy, nhón mũi chân hôn lên môi anh ấy. Một lần, hai lần, tới lần thứ ba anh ấy ôm lấy tôi, giữ chặt nụ hôn này.
Mọi thứ như tôi dự liệu, nụ hôn này tiếp tục quá kịch liệt. Tay anh ấy thâm nhập vào trong quần áo của tôi, mà tay của tôi cũng không yếu thế, thâm nhập vào trong quần áo của anh ấy.
Tôi cảm nhận được mùi máu tươi trong miệng tôi. Là máu của tôi. Anh ấy không rời nụ hôn này, tôi đẩy máu vào trong miệng anh ấy.
Ngay lúc này, điện thoại của tôi vang lên. Tôi còn chưa thay quần áo, điện thoại vẫn để trong túi đồng phục. Đẩy đẩy anh ấy, anh ấy mới không tình nguyện buông tôi ra, đưa tay lau vết máu trên môi tôi.
Tôi vội vàng móc điện thoại ra, bấm nghe. “A lô!” Khi hôn tôi đã biết tôi bị trầy da chảy máu, nhưng khi đó thật sự không cảm thấy đau, bây giờ nói chuyện mới cảm giác được rõ ràng cơn đau, không chừng ngày mai miệng tôi sẽ sưng.
Trong điện thoại là tiếng của Linh Tử: “Vương Khả Nhân, sao Sầm Tổ Hàng lại không nghe được thoại? Cô mở máy tính đi, tôi gửi video cho cô, nhân vật quan trọng đấy!”
Cúp điện thoại, tôi còn nghi hoặc, có nhân vật quan trọng nào được? Kéo Tổ Hàng vào trong nhà, mở máy tính chờ Linh Tử gửi video.
Đó là một tệp video, không quá lớn, cũng chỉ 6M. Khi mở ra, tôi cùng Tổ Hàng kinh ngạc sửng sốt. Tốc độ của Linh Tử quá nhanh đi. Chúng tôi mới rời khỏi nhà chị Kim Tử chỉ vài giờ, anh ta đã tìm được tư liệu của camera tiểu khu kia.
Video gửi cho chúng tôi chỉ là một đoạn ngắn, tuy rằng không có ghi chú gì nhưng chúng tôi vẫn có thể nhanh chóng nhận ra một ông già đi vào tòa nhà có nhà của bạn trai Y Y. Ông già kia vác theo một cái bao, video được lấy từ camera của thang máy. Ông ta dùng thang máy đi lên nên tất nhiên có thể nhìn rất rõ.
Ông ta chính là Sầm Tổ Trạch!
===
Sant: Hẹn các bạn ngày mai.
Chúc mọi người Giang sinh an lành.