Cố An nằm ngủ được tầm 10 phút thì dậy, cô ra khỏi phòng thì không thấy Đông Quân trong phòng làm việc nữa, thầm nghĩ hắn đã đi có công việc rồi.
Cố An tiến tới gần bàn làm việc của hắn, ngồi lên chiếc ghế rồi thầm cảm thán.
"Hảo ghế!"
Ánh mắt cô va phải tấm ảnh của chính mình trên bàn làm việc của hắn. Đó là tấm ảnh cô chụp lúc đi chơi công viên với hắn. Đông Quân đã có sự chuẩn bị trước, hắn thay tấm ảnh của Cố An thời học sinh cho một chú cún nhỏ bên vệ đường ăn mà hắn thuê người chụp thành bức ảnh này, hắn không thể để cô biết hắn cho người theo dõi cô từ nhỏ đến lớn được.
Trong lòng Cố An dâng lên một cảm giác thích thú, hắn cư nhiên lại để tấm ảnh của mình ở bàn làm việc.
Cố An mở hộc tủ bên trái ra, thứ đồ vật bên trong làm cô trợn tròn mắt.
Đây chính là chiếc kẹp tóc cô để trong phòng, Cố An cũng từng tự thắc mắc sao nó có thể biến mất không dấu vết, còn có chiếc quần nhỏ mà cô mặc trong cái đêm đầu tiên của cô và hắn, chưa hết còn có cái lắc chân mà cô đã làm mất từ hồi trung học.
Cố An cầm từng thứ lên xem, trong lòng dấy lên vô vàn cảm xúc khó tả
"Cố An!"
Đông Quân vừa về đến, thấy cô đang cầm đống đồ vật đó, hắn chỉ tự trách bản thân quá sơ suất, lại không nghĩ đến trường hợp cô sẽ mở ngăn kéo tủ ra
Hắn tiến đến chỗ Cố An với vẻ mặt đầy lo lắng, Cố An bất giác lùi về sau, cô không biết hiện tại nên nhìn đây là người mình yêu hay một tên biến thái nữa.
"Cố An... anh"
"Tại sao anh lại có những thứ này?"
Đông Quân tiến tới ôm chặt lấy Cố An, cô hoảng hốt đẩy hắn ra nhưng hắn lại càng ôm chặt hơn.
"Anh chỉ là quá yêu em, muốn giữ lại những đồ vật về em, anh chỉ đơn giản là nghĩ em sẽ không dùng nó nữa, xin em đừng giận anh"
"Ai lại đi giữ quần nhỏ của bạn gái mình làm vật kỉ niệm?"
"Anh thực sự không có ý gì khác, chỉ là hôm đó rất đặc biệt với anh, nên anh muốn giữ lại thôi"
Cố An rất tin người, chỉ vì một vài câu nói nịnh nọt của hắn làm cô cũng có chút thả lỏng cảm xúc của mình, sự tức giận cũng giảm đi nhiều.
"Em có thể không truy cứu chuyện này, nhưng anh phải vứt đống đồ này đi"
Đông Quân tất nhiên không hài lòng với việc này, nhưng để cho Cố An không nghi ngờ thêm nữa, hắn đành phải vứt đống này đi theo ý cô.
Cũng may là cô chưa tìm thấy đống ảnh hắn cho người theo dõi cô, cùng đống hình ảnh camera giám sát giấu kín hắn đặt trong phòng của Cố An
Hắn tự biết hắn vì Cố An mà điên cuồng, hắn thậm chí có thể điên hơn nữa vì cô.
Trong lòng Cố An hỗn loạn nhưng cũng cố gắng suy nghĩ rằng hắn chỉ muốn giữ một vài
món đồ của cô cho đỡ nhớ nhung.
Đông Quân nhẹ nhàng hôn lên môi Cố An đầy âu yếm, nhẹ giọng nói
"Chúng ta về nhà nhé"
Sau khi về tới nhà, Đông Quân dính lấy Cố An không rời. Lúc cô đang chiên cá ở bếp, hắn cũng đứng ôm cô từ đằng sau, hít hà đủ kiểu.
"Anh có thể bỏ em ra một lúc được không"
Hắn nuối tiếc buông vòng tay ôm chặt láy eo Cố An ra, ngồi vào ghế ngắm nhìn cô đang nấu ăn.
Trông hắn có vẻ đang bình tĩnh nhìn ngắm cô, nhưng trong đầu lại nghĩ ra 7749 tư thế để làm tình với Cố An.
'Có nên thay tủ đồ ngủ của Cố An thành nội y tình thú không nhỉ?'
'Có nên nhốt Cố An lại để mình mình được nhìn ngắm, thao Cố An mỗi ngày không?'
Hàng ngàn câu hỏi hiện ra trong đầu Đông Quân, làm hắn hưng phấn vô cùng.