Sau sự việc hôm qua, Cố An ngại phải đối diện trực tiếp với hắn. Cô chờ đến tận 9h mới ngó ra, cứ ngỡ là hắn sẽ đến công ty rồi. Ai ngờ vừa mới mở cửa phòng, lén lút được vài bước, một giọng nói trầm ấm vang lên.
"Em đi đâu? Sao phải lén la lén lút như vậy?"
"Em..."
"Đi thôi, anh làm đồ ăn sáng cho em"
Cố An bất ngờ, không ngờ Đông Quân lại không đề cập gì đến vụ việc nó, như thể nó chưa từng xảy ra vậy.
Cô ngồi trên bàn ăn, thẫn thờ nghĩ về giấc mơ hôm qua. Giấc mơ đó rất kì lạ, hơn nữa cũng không tốt đẹp gì.
Cố An mơ thấy Đông Quân đang cưỡng bức mình, xung quanh là một căn phòng lớn bao bọc, tất cả cửa đều đóng chặt.
Dù cô có la hét, van xin cỡ nào, hắn cũng không hề động tĩnh gì, ngược lại còn hung hăng hơn.
"Tiểu An? Tiểu An?"
Đông Quân thấy cô thất thần một lúc lâu, liền gọi cô. Lúc này cô mới giật mình trở lại.
"Hửm"
"Nghĩ gì mà đăm chiêu vậy? Đồ ăn nguội hết rồi"
Cố An thấy vậy nhanh chóng cắt một miếng đưa lên miệng. Bầu không khí trở nên ngột ngạt vô cùng.
____
Đông Quân ngồi trong phòng CEO, trên bàn làm việc là một tấm ảnh nhỏ được đóng khung kĩ càng. Phải nói rằng nhìn ngắm tấm ảnh này như một nguồn năng lượng đối với hắn vậy.
Trong ảnh là Cố An đang mặc bộ đồng phục, chân váy ngang bắp đùi, tóc xõa ngang lưng hơi xoăn nhẹ, đang cho một con mèo bên vệ đường ăn, khuôn mặt tươi tắn vô cùng.
Hắn nhấc điện thoại lên gọi cho thuộc hạ, ngón tay gõ chậm rãi trên bàn.
"Phái người theo sát cô ấy"
Bao năm qua hắn đều cho người theo dõi cô, chụp những tấm ảnh trưởng thành của cô. Đúng hắn là điên rồi, hắn không bị tâm thần phân liệt, hắn chỉ quá yêu Cố An thôi. Cho đến khi hắn được thấy Cố An hắn yêu, tâm tâm niệm niệm mà mình nhung nhớ suốt bao năm đứng sừng sững trước mặt, cái tình yêu ấy còn trở nên lớn hơn.
Không thể phủ nhận rằng Cố An được thừa hưởng gen của ba mẹ cô, xinh đẹp đến nỗi đám đàn ông phải mê mệt.
Chiếc điện thoại vang lên, bên trong là những tấm hình Cố An cười nói với tên Triệu Hành hôm đó ôm Cố An của hắn.
Mắt hắn nheo lại, đầu như sắp nổ tung. Cố An đúng thật là có nhiều chàng trai yêu thích, nhưng hầu hết đều tán tỉnh cô một cách ngốc nghếch, cô chưa bao giờ đáp lại, còn tên Triệu Hành này lại là một mối nguy cơ.
Đông Quân cố gắng bình tĩnh lại, chỉ sợ rằng thiếu chút nữa thôi hắn sẽ đem Cố An giam lại, biến cô thành của riêng.
Sau ca học, Triệu Hành rủ cô đi uống một chút.
Bạn thân của Triệu Hành, Sở Hán lén lút cho thứ bột màu trắng đục đáng ngờ vào trong ly rượu của Cố An.
Sau một hồi, Cố An đã hơi men say, ly rượu đó cũng đã uống hết, Sở Hán được đà lên tiếng.
"Triệu Hành đưa Cố An về đi, để tao ở đây với Đào Đào cho"
Anh cũng không nghi ngờ gì, đưa tay đỡ lấy Cố An đứng không vững
"Em sao vậy? Người nóng quá, bình thường em đâu có dễ say vậy"
Đông Quân từ đâu đi tới, giành lại Cố An từ trong tay Triệu Hành, không nói không rằng bế bổng Cố An rời đi.
Sở Hán vội vã với theo, vẻ mặt có chút hoảng hốt.
"Ê! Mày không định đi theo à, để Cố An đi theo cậu ta là chết rồi"
Triệu Hành nhìn Sở Hán một cách khó hiểu, chết là có ý gì.
"Tao bỏ thuốc kích d*c vào trong ly rượu của Cố An, tao chỉ muốn tác hợp chút thôi"
Triệu Hành nghe thấy vậy thì tức giận, dơ tay đấm một phát thật mạnh vào mặt Sở Hán.
"Thằng chó, ai khiến mày làm vậy?"
Sở Hán ôm mặt nằm đất, Triệu Hành liền vội vã chạy theo, kết quả chiếc xe kia đã phóng đi đúng lúc anh chạy ra.
___
"Nóng...tôi nóng"
Trán Cố An lấm thấm vài giọt mồ hôi, khuôn mặt đỏ bừng, cô với tay tăng điều hòa lên mức lạnh nhất.
Đông Quân bế cô xuống xe, lên đến căn hộ, Cố An không chịu được nữa liền cắn một phát nhỏ vào cổ hắn.
"Em say rồi"
"Tôi nóng, tôi không có say, giúp tôi"
Hắn để Cố An đặt nằm trên ghế sô pha ngoài phòng khách, ngắm nhìn bộ dạng có chút không đứng đắn của cô.
"Em đừng có hối hận đấy"