Nguyễn Khánh Linh lại nhận điện thoại, nụ cười trên mặt mang theo chút ý tứ lạnh lùng giống như Phạm Nhật Minh: "Tôi khuyên ba người, đừng đánh giá người khác khi chỉ nhìn bề ngoài, nếu không cuối cùng lại tự mình rước lấy nhục.
"
Cô nhàn nhạt nhìn lướt qua ba người bọn họ, vứt khăn giấy trong tay, xoay người rời đi.
Đột nhiên, một giọng nữ chế giễu lại lọt vào tai cô.
"Cho dù học thức cao đến đâu, bây giờ không phải cô cũng chỉ làm kẻ thứ ba hay sao?"
Nguyễn Khánh Linh dừng lại, quay đầu nhìn về phía chủ nhân của giọng nói vẫn là người phụ nữ cao, cô chẳng nói gì.
Thấy cô im lặng, người phụ nữ cho rằng lời nói của mình chọc vào nỗi đau của cô nên càng tỏ ra kiêu ngạo: "Tôi nói đúng rồi chứ gì? Không phải là cô không biết phó tổng giám đốc đã có vợ rồi đấy chứ?"
Nguyễn Khánh Linh đột nhiên cười đến lạnh nhạt, nhưng sự lạnh lẽo trong đó khiến ba người phụ nữ rùng mình, còn chưa kịp phản ứng thì đã nhìn thấy người phụ nữ nhỏ nhắn yếu ớt trước mặt.
"Tôi thực sự cảm thấy mấy người thật đáng thương.
"
Nói xong, Nguyễn Khánh Linh không muốn giao tiếp với những người phụ nữ ngu dốt này, cô xoay người rời đi.
Trên đường trở về văn phòng, cô không khỏi suy nghĩ, nếu những người mà tập đoàn Phạm thị tuyển dụng đều như thế này thì sẽ khó mà phát triển đi đầu trong giới kinh doanh được
"Em về rồi đây.
"
Nguyễn Khánh Linh sắp xếp cảm xúc của mình, mở cửa và nói.
Phạm Nhật Minh đã trở về vị trí, anh nghe thấy giọng nói của cô, nhìn lên cô và nói: "Ừ, chờ anh một chút, anh sẽ xong nhanh thôi.
"
"Vâng.
"
Vốn dĩ Nguyễn Khánh Linh nghĩ sẽ phải đợi lâu, nhưng rõ ràng lần này Phạm Nhật Minh nói nhanh, quả thực rất nhanh.
Trong vòng năm phút, anh đã xử lý xong tài liệu trong tay và đứng dậy.
Thấy anh đã xong, Nguyễn Khánh Linh còn tưởng anh về nhà, cho nên vừa định đi ra ngoài, người đàn ông đột nhiên ôm vai cô, cô khó hiểu ngẩng đầu nhìn anh.
Ngay sau đó, người đàn ông lấy chiếc áo trên ghế sofa và quàng lên người cô.
"Bên ngoài trời lạnh lắm, em mặc áo khoác vào.
"
Phạm Nhật Minh cũng không quên, lúc nãy khi cô ngủ, hai tay lạnh ngắt.
Bởi vì được mặc áo khoác, Nguyễn Khánh Linh cảm thấy thân thể mình ấm hẳn lên, cô cười cảm kích nhìn anh: "Cảm ơn anh.
"
Phạm Nhật Minh không để ý đến lời cảm ơn của cô, thản nhiên nắm tay cô bước ra ngoài.
Lúc này mọi người mới tan sở.
Ở tập đoàn Phạm Thị, Phạm Nhật Minh không muốn đi thang máy riêng, nên đã cùng nhân viên đi thang máy.
Thật trùng hợp, ba người phụ nữ trong nhà vệ sinh cũng ở cùng thang máy với họ.
Khi ba người phụ nữ nhìn thấy Phạm Nhật Minh và Nguyễn Khánh Linh, ánh mắt rơi vào tay hai người họ, trong lòng đều cảm thấy ghen tị cùng phẫn hận.
Nguyễn Khánh Linh nhìn bọn họ đi vào, ánh mắt vẫn luôn bình tĩnh.
Ba người phụ nữ chào hỏi Phạm Nhật Minh, nhưng cố ý không để ý tới cô, Nguyễn Khánh Linh nhìn người phụ nữ cao lớn, cũng liếc mắt nhìn cô ta, nhưng nhanh chóng quay mặt đi chỗ khác.
Trong khi mỉm cười với Phạm Nhật Minh, đôi mắt người phụ nữ rõ ràng hiện lên một chút giễu cợt.
Và lời chế nhạo đó chắc chắn là nhằm vào cô.
Nguyễn Khánh Linh nhìn người phụ nữ cao lớn vài giây, đột nhiên chủ động đến gần Phạm Nhật Minh, nắm lấy cánh tay anh, thân mật kêu lên: “Chồng ơi, tối nay ăn gì?