Chồng Tôi Lòng Đen Tối (Kiều Thê Không Dễ Làm)

“Không sao, ở đâu cũng như nhau.” Cố Duyên đóng cửa phòng tắm, mở nước nóng rồi bắt đầu tắm.

Cô đã cố gắng kéo dài thời gian rồi, nhưng cũng không thể ở trong phòng tắm cả tiếng đồng hồ, khi không có cách nào tiếp tục tắm nữa, cô mặc quần áo tử tế rồi trở lại phòng ngủ.

Ngự Tứ đã nằm trên giường, anh vỗ vỗ vị trí bên cạnh, cười với Cố Duyên: “Lên đây.”

Cố Duyên đi tới, vén chăn ngồi xuống. Cô không dám đến quá gần, Ngự Tứ lại đưa tay vòng qua vai cô, đùa cợt nói: “Đã là vợ chồng, còn sợ việc này ư?”

“Không phải sợ, chỉ là không quen.”

“Mấy ngày nữa sẽ quen.” Ngự Tứ mạnh mẽ nhét cô vào chăn, cánh tay vẫn ôm cô: “Mau ngủ đi, chớ suy nghĩ bậy bạ.”

Chỉ đơn giản như vậy? Cố Duyên nghi ngờ, có điều thấy Ngự Tứ có vẻ thực sự cũng chỉ định như vậy.

Trong lòng của cô thở phào nhẹ nhõm, đồng thời lại có chút hơi mất mát, cô cũng là người, là người thì đương nhiên có ý nghĩ chuyện nam nữ trong đầu. Đặc biệt là khi được Ngự Tứ ôm như vậy, không chỉ đầu óc của cô đang suy nghĩ lan man, cơ thể cô cũng đang dần dần có phản ứng.

Cô nhắm mắt lại, ép buộc không cho phép mình nghĩ những thứ này.

Một đêm trôi qua không xảy ra chuyện gì, hai người đều cố gắng nhịn, cuối cùng cũng kiềm chế được.

Ăn sáng xong, vì có việc nên Ngự Tứ đã ra ngoài, sau khi Ngự Tứ rời khỏi đây, Cố Duyên nhận được điện thoại của Ngọc Ngân, nói hy vọng có thể gặp cô.

Cố Duyên cũng muốn gặp cô ta, muốn đối mặt với cô ta nói chuyện một lần nên đã đồng ý. Cô đưa Hạnh Hạnh đến nhà Tô Lý Lý rồi đi thẳng đến biệt thự Ngọc Ngân đang ở.

Nơi đây cô đã từng tới một lần nên lần này cũng không khó tìm, tự mình đến nhà Ngọc Ngân, trong lòng của cô vẫn hơi sợ. Nhưng ngẫm lại trong nhà Ngọc Ngân nhất định có người làm, có Thuyên Thuyên, có lẽ cô ta cũng sẽ không làm gì cô đâu.

Tuy nghĩ vậy, nhưng cô vẫn đánh bạo bỏ một con dao gọt trái cây vào túi xách.

Biệt thự cô đã từng thấy, đã từng ở không có gì khác biệt, điều làm cô khó chịu là khắp nơi đều là dấu tích của Ngự Tứ, có điều bọn họ chỉ mới ở chưa đến một tháng.

Người làm đưa cô tới phòng khách tầng hai, Ngọc Ngân ngồi trên ghế sofa chờ cô, lúc thấy cô, cô ta lạnh nhạt nói: “Cô lại dám tới.”

“Có gì không dám tới, tôi nghĩ cô cũng không thể làm gì tôi?”

“Cô tự tin thật, là sự tự tin Ngự Tứ cho cô à?”

“Ngọc Ngân, cô tìm tôi có chuyện gì?” Cố Duyên hỏi mà không đáp.

Ngọc Ngân uống một ngụm trà, nói: “Cũng không có gì, thực ra chỉ muốn nói cho cô biết, tôi đã nghĩ thông suốt...”

Ngọc Ngân cố ý muốn nói lại thôi, Cố Duyên kinh ngạc, cô ta nghĩ thông suốt...

Điều này làm cho cô vừa sợ vừa có chút chờ mong, cô chờ mong Ngọc Ngân nói cho cô biết, cô ta đã nghĩ thông suốt, sẽ không nhắc đến chuyện của Phong Tùy, cô ta chủ động rút lui...

Nhưng lời Ngọc Ngân nói ra là: “Tôi nghĩ thông suốt rồi, tôi không cần Ngự Tứ nữa, tôi muốn hủy hoại anh ta.”

“Cái gì?” Cố Duyên kinh sợ lần nữa.

“Tôi nói, tôi nghĩ thông suốt rồi, không cần người đàn ông bạc tình Ngự Tứ nữa, không cần phải nghi ngờ có phải tôi đang đe dọa ép cô rút lui hay không. Lần này tôi thực sự quyết định, bởi vì tôi đã nhìn ra Ngự Tứ là kẻ khốn nạn, tôi muốn anh ta chết, đây là quả báo anh ta đáng phải nhận.”

“Đừng nói như vậy...”

“Cô không cần khuyên tôi, về đi.”

“Ngọc Ngân...”

“Cút!” Ngọc Ngân bỗng dưng đứng lên: “Cố Duyên! Nước Anh tốt đẹp cô không ở lại, phải trở về cướp đi tất cả của tôi, tôi sẽ khiến các người phải trả giá thê thảm!”

“Ngọc Ngân! Tôi quay lại Anh là được rồi, cô đừng kích động, đừng làm như vậy...”

Ngọc Ngân lạnh lùng liếc mắt nhìn cô, xoay người rời khỏi phòng khách.

“Ngọc Ngân...” Cố Duyên cuống quýt xông lên kéo cánh tay của cô ta, Ngọc Ngân trở tay giáng một cú tát lên mặt cô: “Bỏ cái tay bẩn thỉu của cô ra!”

Cố Duyên bị cô ta đánh một bạt tai, lập tức té lăn trên đất, nhưng vì níu kéo Ngọc Ngân, cô cuống quýt bò dậy, thậm chí ôm lấy chân của cô ta cầu xin: “Ngọc Ngân, cô đã giết không ít người, tôi chưa từng nghĩ tới việc tố cáo cô, vì sao cô không thể tha cho Ngự Tứ?”

“Cô không tố cáo tôi là vì sợ tôi nói sự thật với cảnh sát nói, đừng nghĩ tới chuyện nể mặt ở đây!” Ngọc Ngân đá văng cô, nhìn thấy cô khóc lóc lại càng tức giận, bèn quay người ấn cô ngã xuống đất, dùng hai tay bóp cổ cô.

“Cô Phong, cô đúng là vĩ đại! Có thể buông bỏ tất cả vì người đàn ông mình yêu, còn có thể quỳ dưới đất cầu xin tôi. Nhưng càng như vậy thì tôi càng không muốn bỏ qua cho các người, đau lòng lắm phải không? Hay là bây giờ tôi giết cô luôn, thế nào? Đỡ cho sau này Ngự Tứ chết khiến cô đau lòng khôn nguôi, không muốn sống nữa!”

Sức mạnh trên tay Ngọc Ngân càng lúc càng lớn, mắt long sòng sọc, thậm chí cô ta còn cười: “Dù gì tôi cũng đã giết nhiều người vậy rồi, sớm giết cô một chút để hoàn thành mong ước nhỏ nhoi này của tôi, cô Phong à... đi chết đi!”

Cố Duyên bị bóp cổ đến mức đỏ bừng mặt, hoàn toàn hít thở không thông. Cô vừa gấp vừa tức, nhưng sức của Ngọc Ngân quá mạnh, dù cô có giãy giụa như thế nào cũng không thoát được.

Hà Ngọc Ngân đã mất lý trí, nhưng cô không muốn chết, cô còn phải chăm sóc Hạnh Hạnh, phải sống thật tốt.

Trong tình thế cấp bách, Cố Duyên đột nhiên nghĩ tới con dao gọt trái cây mình cố ý giấu trong túi xách. Cô dùng sức nghiêng mặt sang, may mắn, chiếc túi đang ở bên cạnh cô.

Cô run rẩy dùng một tay lấy con dao trong túi ra, sau đó dùng sức vung lên, vạch qua cánh tay của Ngọc Ngân.

Ngọc Ngân bị đau, lập tức tránh qua một bên, đồng thời thả cô ra.

Cố Duyên cuống quýt xoay người ngồi dậy, trong tay cô nắm thật chặt con dao gọt trái cây, vừa thở vừa trừng mắt nhìn Ngọc Ngân.

Ngọc Ngân cúi đầu nhìn vết máu trên cánh tay, không quan tâm, còn nở nụ cười mềm mại với Cố Duyên: “Rạch một vết nhỏ như vậy có là gì? Cô có bản lĩnh giết tôi đi, giết tôi rồi thì không cần lo lắng tôi sẽ vạch trần Ngự Tứ. Người chết là an toàn nhất, đúng không? Tới đây, giết đi, không dám ư? Đoán chắc cô cũng không có gan này! Ngự Tứ có thể vào sinh ra tử vì cô, nhưng cái gan giết người vì anh ta mà cô cũng không có, rốt cuộc cô có thực sự yêu anh ta không? Hả?”

Ngọc Ngân nghiêng người, từng bước áp sát cô.

Cố Duyên vừa kinh ngạc vừa sợ, không tự chủ lùi về phía sau né tránh.

Lúc có nghe được tiếng người làm chạy tới, lại bị Ngọc Ngân hét đuổi đi.

Ngọc Ngân trừng mắt nhìn Cố Duyên, nói tiếp: “Không phải cô muốn giết tôi sao? Vậy thử xem có can đảm này hay không đi, cô cần phải suy nghĩ kỹ, sau khi cô ra khỏi cánh cửa này, Ngự Tứ nhất định phải chết, bây giờ tôi cho cô cơ hội cứu anh ta...”

“A!” Cố Duyên gào to, giơ tay chém xuống.

Lời nói của Ngọc Ngân bỗng nhiên nghẹn lại, cơn đau thấu tim gan dần lan tỏa, máu tươi chảy ra.

“Cô...” Đồng tử của Ngọc Ngân phóng to, kinh ngạc trừng mắt nhìn Cố Duyên, cô ta thực sự không ngờ Cố Duyên lại có cái gan này...

Cố Duyên cũng kinh hãi vì hành động của mình, chợt buông tay ra khỏi cán dao, cơ thể lui về phía sau, ngồi sụp xuống đất.

Cô thực sự đã giết Ngọc Ngân, cô đã giết người...

Kinh hãi và hoảng sợ chớp mắt ùa về, trong lúc nhất thời, người cô cứng ngắc không phản ứng, trơ mắt nhìn Ngọc Ngân từ từ, không cam lòng ngã trong vũng máu.

Cho tới bây giờ cô chưa từng nghĩ muốn giết chết Ngọc Ngân, chưa từng nghĩ tới việc động vào pháp luật để bảo vệ Ngự Tứ, cô muốn tất cả mọi người đều yên ổn, bình an mà sống. Nhưng hôm nay... cô đã giết Ngọc Ngân, cô lại trở thành kẻ mang tội giết người!

Cố Duyên sụp đổ!

Sau khi Ngự Tứ ra khỏi nhà cũng không đến công ty làm việc, mà lên chiếc xe A Kim đã đợi sẵn bên dưới, trực tiếp đi lên cao tốc đến thành phố Tương.

Lúc xe dừng ở trước cổng bệnh viện Á Ân, A Kim tò mò hỏi: “Anh Ngự, đối phó với Hà Ngọc Ngân không cần phải phí sức như thế này, trực tiếp giết luôn, thần không biết quỷ không hay, coi như trừ hại vì dân.”

Ngự Tứ bất đắc dĩ cười: “Tôi không muốn dùng chiêu này, ai bảo tôi có người vợ lương thiện yếu đuối chứ?”

A Kim cũng bất đắc dĩ cười, mở cửa để anh xuống xe.

Ngự Tứ suy nghĩ một chút, nói: “Cả đời này Tiết Uy cũng không dám về nước, cậu đón cha mẹ anh ta tới thành phố Hàn, gặp được Thuyên Thuyên, hai người họ chắc chắn sẽ rất vui mừng.”

“Đó là đương nhiên, bọn họ chỉ có Tiết Uy là con trai duy nhất, nhất định sẽ nuôi nấng Thuyên Thuyên thật tốt.” A Kim trở lên xe: “Tôi đi trước.”

Ngự Tứ đi thẳng tới phòng làm việc của Phong Thanh, Phong Thanh liếc nhìn anh, nói: “Muốn uống nước thì tự rót.”

Ngự Tứ đi tới máy nước uống rót ly nước, ngồi xuống sofa nhìn xung quanh, cười giễu cợt nói: “Cả Phong Thị lớn như thế không lo, lại hạ mình đến căn phòng bé nhỏ này làm việc, anh có vẻ rất nhẫn tâm với cha anh và chính bản thân anh!”

“Nếu tôi nói ngày mai tôi sẽ trở về thừa kế Phong Thị, tôi e anh sẽ lập tức quỳ xuống cầu xin tôi.”

“Anh thực sự định đổi nghề?” Ngự Tứ quả nhiên căng thẳng.

“Đúng.”

Từ sau khi Cố Duyên mất tích, bà Phong lại phát bệnh, mấy năm nay vẫn không đỡ, Phong Hách đã già, lực bất tòng tâm với cả một tập đoàn lớn thế này. Mặc dù Phong Thanh không muốn theo nghiệp kinh doanh, không muốn tiếp nhận sản nghiệp nhà họ Phong, nhưng Phong Hách lại không có đứa con trai thứ hai hay con gái. Dù anh ấy không muốn, cũng không thể bỏ mặc Phong Thị!

“Vậy anh đã làm xong chuyện của tôi chưa?” Ngự Tứ hỏi.

“Hãy chú ý, đây là chuyện của Duyên Duyên.”

“Được rồi, vậy xin hỏi anh đã xử lý chuyện của Duyên Duyên thế nào rồi?” Trước mặt Phong Thanh, Ngự Tứ không hề ra vẻ.

Phong Thanh quan sát anh, không hiểu nói: “Tôi rất ngạc nhiên, với phong cách làm việc của anh, không phải hẳn nên một dao đâm chết Hà Ngọc Ngân ư, sao phải nghĩ ra cách phức tạp làm cô ta mất trí nhớ như vậy?”

“Nghe nói Duyên Duyên không thích tôi dùng thủ đoạn tàn bạo làm việc.” Ngự Tứ bất đắc dĩ nhún vai.

Đương nhiên anh có nghĩ tới việc làm như vậy, nhưng A Kim nhắc nhở anh nếu anh thực sự làm thế, Cố Duyên rất có thể sẽ hận anh, như năm đó anh giết chết sếp Chu vậy.

Đương nhiên, anh không thể để Cố Duyên cảm thấy anh là tội phạm giết người, phá hủy vị trí của anh trong tim cô.

Phong Thanh cười nhạt: “Cưỡng ép xóa đi trí nhớ của người khác, việc này không tàn bạo sao?”

“Việc này phải hỏi anh chứ, bác sĩ Phong.” Ngự Tứ chỉ tay lên đầu mình.

Phong Thanh xoay người: “Tôi chỉ muốn cứu anh, và cả mọi người.”

“Vậy không phải tôi cũng đang cứu giúp Hà Ngọc Ngân sao? Vì đạt được mục đích mà Hà Ngọc Ngân không từ thủ đoạn, đã tới mức suy nghĩ vặn vẹo. Để cô ta quên quá khứ, làm người một lần nữa, đơn giản vui vẻ, đây không phải là một việc thiện ư?”

“Anh còn dám tự cho mình xuất sắc.” Phong Thanh cười nhạt, lập tức nói: “Cho tôi ba ngày, tôi sẽ điều chế thuốc, đây là lần cuối cùng trong cuộc đời bác sĩ của tôi, về sau có khó khăn gì tự mình giải quyết, đừng tìm tôi.”

“Yên tâm, chuyện này qua rồi, cả đời tôi cũng không muốn gặp lại anh.”

“Vậy là tốt nhất.”

“Còn nữa, tôi cảnh cáo anh, cách xa Duyên Duyên nhà tôi một chút.”

“Tôi là...”

“Anh ruột cũng không được.”

“Anh...”

“Suỵt... Có điện thoại, thật ngại quá.” Ngự Tứ cố ý đặt ngón trỏ lên môi cắt ngang lời anh ấy, cười xấu xa.

Là một dãy số xa lạ, Ngự Tứ nhận điện thoại, một giọng nam xa lạ truyền vào tai anh: “Xin chào, cho hỏi là anh Ngự phải không?”

“Anh là ai?” Ngự Tứ có chút không vui, bởi vì đây là điện thoại riêng, thông thường chỉ có bạn bè và người thân mới biết được, cũng chỉ có bọn họ mới có thể gọi, sẽ không có người lạ gọi đến.

“Ây da, để tôi!” Bên cạnh vang lên giọng nói không ngần ngại của Lý Lý, ngay sau đó Lý Lý nói: “Ngự Tứ, hãy nghe tôi nói, Duyên Duyên đã xảy ra chuyện lớn...”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui