Chồng Tôi Mang Theo Không Gian Trùng Sinh

  Buổi chiều mặt trời như trốn vào đám mây dày đặc, theo gió bắc thổi vù vù, nhiệt độ mãnh liệt chậm lại, đợi đến lúc  chạng vạng tối, còn nổi lên cơn mưa nhỏ tí tách.

Mưa mùa đông lạnh thấu xương, Triệu Tiểu Chiêu không có mang theo dù, lấy lưng bàn tay thử độ nóng, làm cho cô run một cái, A..., thật là lạnh.

Triệu Tiểu Chiêu có một tật xấu, chính là máu trong thân thể tuần hoàn không được tốt, nói cách khác khi đến mùa đông tay chân của cô thường xuyên lạnh như băng không dễ dàng gì mà ấm, nhớ kỹ bắt đầu từ năm cô mười tuổi, vừa đến mùa đông sẽ  bị nứt da, có khi lạnh quá sẽ rạn nứt da chảy mủ, đau đớn khó nhịn, thời điểm nhiệt độ nóng lại chập choạng ngứa ngáy khó nhịn, hận không thể băm bàn tay mới tốt.

Mắt thấy trường học dần dần trở nên quạnh quẽ, Triệu Tiểu Chiêu cố chịu đựng, đội nón lên đầu chạy chậm trong mưa lạnh như băng.

Ngô Du vừa nộp bài tập Diệp Mộng Thần bắt làm vào văn phòng, từ cửa sổ vừa vặn thấy Triệu Tiểu Chiêu chạy vào trong mưa phùn, hắn không khỏi chửi bới một câu, nhanh chóng từ trên lầu vội chạy xuống dưới.

"Triệu Tiểu Chiêu!" Ngô Du rất nhanh đuổi theo Triệu Tiểu Chiêu.

Triệu Tiểu Chiêu nghe được thanh âm quay đầu lại, thân thể lại bởi vì quán tính vẫn còn đi phía trước, không nghĩ qua là đạp trúng tảng đá, thân thể ngã về phía trước.

"Bịch ——!"

Đi theo âm thanh té ngã, Triệu Tiểu Chiêu đã làm tốt chuẩn bị phải đối mặt với mặt đất ướt sũng, không nghĩ tới lại rơi vào trong lồng ngực mềm của một người.

Cô mở ra bởi vì sợ hãi mà nhắm hai mắt lại.

Thấy được trên mặt đông cứng của Ngô Du vậy mà dính đầy nước bùn lạnh như băng, nước bùn màu nâu dính tùm lum ở trên quần áo trên tóc của hắn, hai tay nhìn  như gầy yếu của hắn, một tay chăm chú vòng chặc eo của cô, một tay bảo vệ ở sau đầu cô.

Cô thấy trong mắt hắn có nguy hiểm nhàn nhạt, bởi vì thật có lỗi mà sợ hãi.

"Cậu, cậu không sao chứ."

Vừa rồi nghe vậy âm thanh ngã như vậy, khẳng định rất đau đi, Triệu Tiểu Chiêu chột dạ hỏi.


Giọng nói của Ngô Du lộ ra chút lạnh lùng, trên mặt đông cứng đang cố nén tức giận: "Cậu có thể chăm sóc bản thân tốt một chút hay không?"

Triệu Tiểu Chiêu từ trên người Ngô Du bò lên, duỗi ra cánh tay bởi vì đông lạnh đến đỏ bừng, giữ chặt tay Ngô Du, nâng hắn dậy, Triệu Tiểu Chiêu không có bởi vì Ngô Du chất vấn mà tức giận, bởi vì vừa rồi  chính cô không cẩn thận mà làm phiền tới Ngô Du, nhìn bộ dáng này của Ngô Du, cô cũng khó có thể bởi vì Ngô Du nói chuyện mà nổi giận.

Cô ấp úng nói: "Thật xin lỗi."

Ngô Du tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Triệu Tiểu Chiêu vậy mà lạnh như băng, nhíu mày hỏi: "Sao cậu không mang bao tay, làm gì để lạnh  tới như vậy?"

"Tay của tớ vừa đến mùa đông thì sẽ như vậy, ấm không nổi, đeo cái bao tay cũng vô dụng." Triệu Tiểu Chiêu cuống quít muốn rút tay của mình từ trong lòng bàn tay Ngô Du ra, nhưng bị Ngô Du gắt gao cầm chặt.

Tay của cô luôn luôn là như vậy?

Trong lòng Ngô Du co rút đau đớn.

Khi đó, cô hay dùng một đôi tay như vậy, mỗi ngày giặt quần áo nấu cơm vì bọn họ, nhiều lần cô vụng trộm ở thư phòng xức thuốc mỡ, hắn  cũng chưa bao giờ tiến lên hỏi một câu.

Khi đó hắn đã không bỏ được cô, rồi lại muốn cho cô tự do.

Hắn không đi hỏi đến chuyện của cô, trong cuộc sống luôn giữ một khoảng cách với cô, bởi vì bọn họ không phải kết hôn vì tình yêu, mà chỉ là bởi vì một người bất đắc dĩ ngoài ý muốn.

Thế nhưng là, hắn thật sự là tên hỗn đản, cũng bởi vì hắn để trong lòng, hắn không bỏ xuống được chút tự tôn đáng thương này của bản thân, lại không để ý đến cô kiên nhẫn đối xử với hắn như vậy, hằng ngày từng chút một “rất tốt" sao?

Hắn nói hắn thích cô?

Ở chung hơn nửa đời người nhưng lại không biết cô thích cái gì, những đau đớn kia của cô, tính là thích cô cái gì đây?

Ngô Du rất tức giận, hắn tức giận cuộc đời mình vì cái gì chỉ một đầu chui vào ngõ cụt, chỉ biết là lảng tránh, cho rằng cho cô một “gia đình”, cho con của cô có một người cha trên danh nghĩa thì tốt rồi?


Triệu Tiểu Chiêu nhìn mặt  Ngô Du càng ngày càng lộ ra lạnh lùng, trong lòng không yên, vội nói: "Ngô Du, tớ không sao, trên người của cậu đều bẩn, nếu không đi  về nhà của cậu tắm nước nóng đi."

Ngô Du nhìn Triệu Tiểu Chiêu có chút không yên lòng, trong lòng thở dài: Chính là bởi vì ngay lúc đó bọn họ đều là người trưởng thành, vì vậy khó có thể vượt qua bức tường vây chắc chắn kia, mà bây giờ bọn chẳng qua là đứa trẻ, có thể tùy hứng, có thể cố tình gây sự, có thể nhẹ nhõm dùng một câu "Thật xin lỗi" là có thể hóa giải tất cả ân oán tình cừu.

"Triệu Tiểu Chiêu, thật xin lỗi, tớ dọa cậu rồi." Ngô Du điều chỉnh vẻ mặt của mình, trì hoãn cùng nét mặt của mình, hắn cởi áo khoác đã ướt đẫm, quấn ở ngang hông của mình, sau đó xoay người sang chỗ khác, nửa ngồi xổm xuống nói: "Tớ cõng cậu về, nhanh lên."

"Ách, không có việc gì đâu, tự mình có thể đi được." Triệu Tiểu Chiêu nhìn động tác cẩn thận này của Ngô Du rất cảm động, hắn cỡi quần áo ra, là sợ quần áo của anh làm dính người cô đi.

"Mau lên đây, không phải cậu còn muốn đi Bạch gia ăn cơm sao? Lúc này, lại  không gọi được taxi, tớ cõng cậu đi  vẫn mau một chút. Nhanh, đừng để cho tớ nói lần thứ ba." Ngô Du đem cái dù rơi trên mặt đất, đưa tới trong tay Triệu Tiểu Chiêu.

Qủa thực, cô đang do dự, ngược lại để cho hai người ở trong mưa lưu lại càng lâu.

Vì vậy cô nhận cái dù, nằm ở trên áo lông sạch sẽ của Ngô Du.

Ngô Du chạy rất nhanh,  cõng Triệu Tiểu Chiêu, chỉ giống như  cõng một sợi lông chim, không tốn sức chút nào.

Triệu Tiểu Chiêu dán trên lưng Ngô Du, trên lưng hắn lộ ra nhiệt độ ấm áp truyền từ tay lạnh như băng đến tâm của Triệu Tiểu Chiêu, cô không khỏi đem mặt mình dán trên lưng của hắn.

A..., thật ấm áp.

Triệu Tiểu Chiêu mở bung cái dù, ngăn trở mưa bụi rơi vào trên đầu Ngô Du.

Trong mưa phùn, cái dù giống như cách ly ra một cái thế giới. Mà trong thế giới này, cách xa rét lạnh vào đông cùng tiếng động lớn rầm rĩ của thành thị, chỉ để lại suy nghĩ của hai người với đối phương  đầy ấm áp.

Cửa hàng nhà Triệu Tiểu Chiêu cách trường học không xa, bước chân Ngô Du lại rất nhanh, vì vậy rất nhanh đã đến nhà.

Ngô Du lại để cho Triệu Tiểu Chiêu đi đổi bộ quần áo sạch trước, hắn liền đốt lửa nấu nước ấm, nấu nước canh gừng, lúc này mới dùng khăn mặt Triệu Tiểu Chiêu đưa tới tùy ý mà lau một chút.


Nước nóng nấu tốt rồi, Ngô Du liền để cho Triệu Tiểu Chiêu tắm rửa, chính hắn đi đến cửa hàng bên cạnh mua quần áo tắm rửa. Chờ Triệu Tiểu Chiêu tắm rửa xong, hắn nấu nước canh gừng cho Triệu Tiểu Chiêu uống, lúc này mới hài lòng đi vào rửa mặt.

"Ngô Du, cậu lấy quần áo bẩn bỏ lại đi, tớ giặt xong hong khô sẽ mang qua cho cậu." Triệu Tiểu Chiêu bởi vì Ngô Du chăm sóc cô, cũng muốn là làm chút gì đó cho Ngô Du, mới an tâm.

Ngô Du rất nhanh tắm xong, thay đổi quần áo sạch sẽ, đi ra khỏi cửa, quan tâm nói: "Nhớ kỹ dùng nước nóng."

Triệu Tiểu Chiêu nhìn Ngô Du không có cự tuyệt, trong lòng cũng vô cùng vui mừng, cô cười cười nói: "Hôm nay cám ơn cậu, lần sau mời cậu ăn cơm."

Ngô Du gật đầu nói: "Tớ đưa cậu đi Bạch gia."

Triệu Tiểu Chiêu đã không muốn cùng Ngô Du nói "Không", cô nhẹ gật đầu, nói: "Được, nghe lời cậu."

Một câu "Nghe lời cậu", lại để cho trong lòng Ngô Du khoan khoái dễ chịu vô cùng, tâm tình của hắn sung sướng mà giơ tay lên vỗ vỗ ở trên đầu Triệu Tiểu Chiêu, nói: "Thật nghe lời."

Triệu Tiểu Chiêu cũng không cùng Ngô Du so đo, đóng cửa thật kỹ, vừa định căng dù  ra che mưa, lại bị Ngô Du đoạt trước.

"Ai, đưa cái dù cho tớ." Triệu Tiểu Chiêu quay đầu lại, thấy Ngô Du xếp nhỏ cái dù, giúp cô bỏ vào trong cặp ở trên lưng.

"Sao con gái ngay cả cái dù cũng gãy?" Ngô Du cố ý chuyển hướng chủ đề, nhìn mặt Triệu Tiểu Chiêu chậm rãi biến thành màu đỏ, trong mắt của hắn lộ ra vui vẻ, hắn kéo qua Triệu Tiểu Chiêu một chút, cùng che một cái dù với cô.

"Vì để cho cậu đi Bạch gia không mất mặt, tớ chỉ bất đắt dĩ cùng cậu xài chung một chút, tránh khỏi cậu đến Bạch gia nhìn cái dù gãy đến bừa bãi lộn xộn của cậu, mất mặt xấu hổ."

Triệu Tiểu Chiêu có chút thẹn quá hoá giận: "Cậu quan tâm mấy chuyện đó làm gì, Ngô Du, sao cậu cứ đáng ghét như vậy!"

Ngô Du liếc liếc đỉnh đầu Triệu Tiểu Chiêu, nói: "Hết cách, ai bảo cậu là diễn viên mà tớ ký kết, tớ muốn đảm bảo hình tượng cá nhân của cậu."

Triệu Tiểu Chiêu im lặng.

Vì tiền tiêu vặt, cô nhịn.

Hai người tới Bạch gia, đúng là Bạch Minh Lam mở cửa cho họ.


Theo cửa mở ra, trong phòng một dòng nước ấm nhào vào trên mặt hai người, Triệu Tiểu Chiêu chớp chớp mắt bởi vì ấm áp mà có chút mơ hồ, thời điểm ánh mắt trở nên rõ ràng, chỉ thấy Bạch Minh Lam mặc quần áo vàng nhạt thoải mái, chân trần trụi đứng ở trước mắt cô.

Thiếu niên giống như lại cao lớn không ít, tươi cười của anh ta lại để cho Triệu Tiểu Chiêu cảm giác giống như nắng ấm vào đông thấm vào ruột gan.

"Tiểu Chiêu, em tới..." Tươi cười của Bạch Minh Lam bởi vì thấy Ngô Du Triệu sau lưng Tiểu Chiêu mà đông lại ở trên mặt, anh ta không vui nói, "Sao cậu lại tới đây?"

Ngô Du nhếch khóe miệng, khóe môi giống như cười mà không phải cười bị ánh đèn trước nhà Bạch Minh Lam chiếu vào lộ ra có chút âm trầm, hắn từng chữ một nói: "A? Tôi là tới đòi nợ đấy."

"Cậu nói cái gì đó?" Bạch Minh Lam không rõ ràng cho lắm, có chút bất mãn.

Triệu Tiểu Chiêu biết rõ tính tình Ngô Du người này cổ quái, có đôi khi sẽ phạm bệnh xà tinh, vì vậy cô lôi kéo tay áo Ngô Du, nhắc nhở hắn chú ý tìm từ, dù sao người ta có ý tốt mời, cô không phải là đến kết thù kết oán đấy.

Ngô Du nhớ kỹ Triệu Tiểu Chiêu, liền không hề nhiều lời với Bạch Minh Lam, hắn quay đầu nói vớiTriệu Tiểu Chiêu: "Cậu vào đi thôi, tớ đi  quán cơm gần đây ăn một bữa, đợi lát nữa tớ đưa cậu về."

Triệu Tiểu Chiêu vừa định nói không cần, nhưng thấy ánh mắt nghiêm túc của Ngô Du nhìn qua, trong lòng bất đắc dĩ, vì vậy gật đầu nói: "Đi đi, tớ ăn cơm sẽ không nhanh, cậu cứ từ từ đến."

Bạch Minh Lam nhìn hình ảnh quan tâm giữa hai người, trong lòng dâng lên một tia không vui.

"Tiểu Chiêu, em vào đi." Bạch Minh Lam nhìn Triệu Tiểu Chiêu đi vào bên trong nhà, liền dùng sức đóng cửa lại, thẳng đến nhìn không thấy mặt Ngô Du làm cho người chán ghét, tâm tình mới tốt hơn.

"Tiểu Chiêu, con đến rồi."      Phạm Văn Thanh nghe được động tĩnh, buông cái giá đồ ăn, hai tay lau ở trên tạp dề, vội vàng đi ra nghênh tiếp, "Ao ôi!!!, mấy ngày không gặp, tiểu Chiêu chúng ta lớn lên càng ngày càng đẹp, đến, vài ngày trước đơn vị dì có cuộc thi, toàn bộ nhờ tiểu Chiêu chúng ta hát thật hay, được đệ nhất danh đâu. Tiểu Chiêu chúng ta chính là tăng thể diện cho dì không ít nha."

Phạm Văn Thanh vừa nói, vừa ôm lấy Triệu Tiểu Chiêu, đôi môi đỏ mọng chỉ "Bẹp" một chút trên mặt Triệu Tiểu Chiêu: "Tiểu Chiêu, sao con lại nhẹ như vậy, Vương Vĩ Bình này cũng không có chăm sóc con thật tốt, anh ta qua đây dì nhất định phải mắng anh ta một trận mới được, nhìn xem tiểu Chiêu chúng ta lại gầy như vậy. Dì đi nấu chân heo đường phèn, còn gói sủi cảo, đợi lát nữa tiểu Chiêu cần phải ăn đến tròn bụng mới được."

Triệu Tiểu Chiêu bị sự nhiệt tình của Phạm Văn Thanh nói đến có chút chóng mặt, cô mơ mơ màng màng mà bị Bạch Minh Lam dắt trước bàn ăn.

"Tiểu Chiêu, em ngồi chỗ này, đợi lát nữa anh ngồi bên cạnh em, được không?" Bạch Minh Lam mang theo nét cười nhè nhẹ, ôn nhu trưng cầu ý kiến của Triệu Tiểu Chiêu.

Triệu Tiểu Chiêu nhìn Bạch Minh Lam, thiếu niên còn nhỏ cẩn thận có làn da trắng nõn, cười ôn hòa, khuôn mặt tinh xảo, cùng Ngô Du rất khác nhau, làn da Ngô Du lộ ra một chút đen, dung mạo cũng chỉ là ngang bằng, chỉ tính cách của hắn càng làm cho người nắm lấy bắt, buồn vui khó đoán.

Tâm tư Triệu Tiểu Chiêu bất ngờ thay đổi, ngay cả chính cô cũng không biết, bây giờ cô gặp lại Bạch Minh Lam ngoại trừ đơn thuần thưởng thức vẻ mặt bên ngoài của anh, vậy mà cô không có tăng độ thân cận, mà còn có lòng dạ thanh thản phân tích anh và Ngô Du khác nhau như thế nào.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận