Chồng Tôi Mang Theo Không Gian Trùng Sinh

Edit: ღDuღ 

Ở bờ biển dạo chơi hết một ngày, Ngô Du và Triệu Tiểu Chiêu trở về khách sạn tắm rửa thay đồ xong, dọc theo đường, thấy có quán ăn ven đường thì ngồi xuống ăn một ít.

"Con nhộng này ăn rất ngon, đến, em ăn thử một miếng." Ngô Du dùng chiếc đũa gắp một con nhộng vàng óng ánh đưa tới bên miệng Triệu Tiểu Chiêu, Triệu Tiểu Chiêu nhìn bộ dạng kinh khủng của con nhộng khó có thể xuống miệng.

"Không cần, em không ăn cái này." Cuối cùng Triệu Tiểu Chiêu vẫn khó có thể vượt qua cửa ải trong lòng của mình, từ chối nói.

"Không ăn là tổn thất của em đó." Ngô Du nhìn Triệu Tiểu Chiêu thật sự không dám thử, cũng không miễn cưỡng, "Em lấy di động lấy ra. Anh đọc số của anh cho em."

"Được." Triệu Tiểu Chiêu gật gật đầu, đưa di động cho anh, "Anh đổi số rồi hả?"

"Chưa, vẫn còn dùng số cũ, nhưng mà anh vừa mua một số mới, chỉ muốn một mình em biết." Ngô Du rất tự nhiên nói.

Triệu Tiểu Chiêu "A" một tiếng, không nói gì nữa.

Ngô Du cho Triệu Tiểu Chiêu số điện thoại của mình, lại móc ra tấm ảnh dán buổi chiều, lấy ra  hai  tấm anh chụp chung, dán phía sau điện thoại, cảnh cáo Triệu Tiểu Chiêu: "Nếu như để anh biết em gỡ tấm hình này xuống, anh sẽ trừng phạt em đó.

Triệu Tiểu Chiêu cũng không so đo với anh, mắt nhìn phía sau lưng điện thoại, mặc dù cảm thấy ngại  một chút, nhưng mà những chuyện nhỏ nhặt này cũng không muốn so đo với Ngô Du,  cô tùy ý gật đầu biểu hiện đã đáp ứng.

Hai người ngồi tàu điện ngầm tới chân núi Thái Bình, lại ngồi xe cáp lên đỉnh núi. Đây là lần đầu Triệu Tiểu Chiêu ngồi xe cáp, kiếp trước vốn định chờ trúng tuyển đại học thì đến nhà xưởng gần thôn của cô làm công hai tháng, chờ tháng 9 sẽ cầm số tiền kia đi du lịch Bắc Kinh một chuyến, nghe nói Vạn Lý Trường Thành ở Bắc Kinh có một đoạn đường còn có thể ngồi xe cáp, phong cảnh vô cùng đẹp.

Lúc này trời còn có chút ánh sáng, Triệu Tiểu Chiêu mượn chút ánh sáng này, độ cao theo khoảng cách đường chân trời càng ngày càng xa, cô thưởng thức đô thị phồn hoa ở Hồng Kông đang từ từ tiến vào màn đêm, một ngọn đèn nhỏ kia sáng lên trong nháy mắt.

"Thật đẹp." Triệu Tiểu Chiêu một tay nhẹ nhàng vịn vách tường xe cáp, nghiêng đầu khen cảnh đêm Hồng Kông một câu.


Ngô Du cười cười, từ trong túi cầm tay lấy ra một cái áo khoát: "Ngồi tới đây một chút, anh khoát thêm áo cho em,  buổi tối trên đỉnh núi gió lớn, cảm thận cảm lạnh."

Triệu Tiểu Chiêu chuyển người sang bên cạnh Ngô Du một chút, hưởng thụ bạn trai chiếu cố là chuyện đương nhiên,  cô thoải mái mỉm cười nhìn Ngô Du.

Ngô Du cúi người xuống, để sát vào Triệu Tiểu Chiêu, một tay cầm một góc áo khoát, một tay hơi đè lại bả vai Triệu Tiểu Chiêu, từ phía sau lưng của cô vòng qua.

Theo Ngô Du sát gần, Triệu Tiểu Chiêu rõ ràng cảm nhận hơi thở Ngô Du.

Hơi thở của anh quét ở vành tai của cô, đầu ngón tay của anh trong lúc lơ đãng lướt qua cổ của cô, trong lòng cô không nhịn được mà nhảy lên, đột nhiên cô cảm thấy, để cho Ngô Du tới gần thật sự không phải là một chuyện khó chịu, thay đổi này, là bắt đầu từ lúc nào?

Từ ngày hôm qua lần đầu tiên nhìn thấy anh, dường như cô có cảm giác, cảm thấy người này để cô có cảm giác an tâm. Cho đến xác định anh là Ngô Du, cô đối xử tự nhiên với anh thì đã thay đổi, cô cam tâm tình nguyện nghe anh nói, cam tâm tình nguyện cãi nhau, ra vẻ thông minh với anh, cam tâm tình nguyện nhìn anh trả tiền mua này mua kia cho cô.

Ngô Du cẩn thận khoác áo  trên vai Triệu Tiểu Chiêu, nhẹ nói: "Đừng ngẩn người, chúng ta đã tới rồi."

"A." Triệu Tiểu Chiêu hoàn hồn.

"Hành khách chú ý, đoàn tàu phải đi qua dốc đứng, mời ngồi ở trên ghế ngồi không nên tùy ý đi lại." giọng nói của lái xe tốt bụng nhắc nhở hành khách quanh quẩn ở bên trong xe cáp.

Lúc xe cáp sắp đến đỉnh núi Thái Bình, phải đi qua một đoạn đường dốc, độ nghiêng  khoảng 27  độ, Triệu Tiểu Chiêu và đoàn khách trong xe hiển nhiên có người lần đầu ngồi xe cáp, có chút nhát gan phát ra tiếng kêu sợ hãi.

Triệu Tiểu Chiêu nắm chặt lan can, mặc dù có chút kích thích, nhưng còn không có đạt tới tình trạng làm cho cô biến sắc, Ngô Du đối mặt với bộ dáng bình tĩnh cuat Triệu Tiểu Chiêu, có chút thất vọng.

"Triệu Tiểu Chiêu, em thật sự chỉ có 13 tuổi sao? Trước kia khi còn bé đã lão luyện như vậy, có đôi khi anh thật hoài nghi em là yêu quái đầu thai đó?" Ngô Du duỗi ra một ngón tay ôm lấy cánh tay đang vịn lan can của Triệu Tiểu Chiêu, nhẹ nhàng đùa bỡn.

Trong lòng Triệu Tiểu Chiêu nhảy dựng, lại quay đầu nhìn Ngô Du, nhìn nét mặt nhẹ nhõm tùy ý của anh, có lẽ chỉ là lời nói đùa, lúc này mới nói giỡn mà: "Cũng chỉ có yêu quái đầu thai là em mới có thể chịu được tính tình quái dị của anh, nếu đổi lại người khác sớm bị anh dọa chạy, đâu còn có thể dạy dỗ được anh."


Ngô Du nghe xong cũng cười: "Không phải người khác không thể dạy dỗ anh, mà là anh tình nguyện bị em dạy dỗ."

Trong lúc hai người nói giỡn, xe cáp đã lên tới  đỉnh núi Thái Bình.

Lúc này màn đêm đã đến gần, trên đỉnh núi Thái Bình có không ít du khách đang thưởng thức cảnh đêm xinh đẹp gợn sóng.

Triệu Tiểu Chiêu đi nhanh vài bước, đi vào chỗ rào chắn, liếc nhìn lại, vẫn có thể thấy cảng Victoria, trên biển màu đen có mở đèn nê ông chậm chạp chạy ca-nô, còn có nhà cao tầng, như hàng dài đèn đường, Triệu Tiểu Chiêu đứng ở đỉnh núi, trong lòng thật đúng là sinh ra vài phần hăng hái "Nhất lãm chúng tiểu sơn".

"Triệu Tiểu Chiêu, tới đây một chút." Ngô Du cũng không quá cảm thấy hứng thú với cảnh đêm, anh đứng dựa vào mặt tường treo khóa nhìn chằm chằm người yêu đang vui vẻ.

Triệu Tiểu Chiêu đi qua Ngô Du nhìn những tình nhân khác treo khóa, hình thù kỳ lạ, đủ mọi màu sắc đều có, trước đó Ngô Du chưa từng có nhiệt tình với mấy cái khóa này.

"Chúng ta cũng đi mua một cái." Hai mắt Ngô Du sáng lóng lánh, "Triệu Tiểu Chiêu, anh phải khóa tâm của em lại mới được."

Triệu Tiểu Chiêu liếc Ngô Du nói: "Ngô Du, anh thật ngây thơ, điều này cũng tin."

Ngô Du kéo Triệu Tiểu Chiêu đang khinh bỉ anh đi vào quầy bán hàng khóa mua một khóa mật mã, khắc 8 chữ "Bạc đầu giai lão, yêu nhau đến cùng" ở trên ổ khóa sau đó lấy số sinh nhật hai người thiết lập mật mã, lúc này mới hài lòng dẫn Triệu Tiểu Chiêu đi nhà hàng A Cam Hà ăn bữa tối.

Nhà hàng A Cam Hà được xếp đặt thiết kế  rất đặc sắc, bên trong lấy màu đỏ tôm làm chủ phối, ghế màu cà phê, màu xanh biếc làm màu phụ, người bắt đầu khởi động, rất có nhân khí.

"Chú Tạ giới thiệu chỗ này, nói có chút đặc sắc, mùi vị đồ ăn cũng không tệ." Ngô Du đã sớm đặt xong vị trí, chọn phải một góc nhìn vô cùng tốt, ngồi có thể nhìn được cảnh đêm gợn sóng Hồng Kông.

Mặc dù không phải là ghế lô, nhưng so sánh vị trí một chút, lại có cây cảnh che chắn cũng vô cùng bí mật.


Triệu Tiểu Chiêu vô cùng hài lòng với chỗ ngồi này, lấy menu, kêu phô mai tiên tôm,  pizza, bơ nấm tôm mì Ý, kem, còn có nước trái cây ướp lạnh.

Ngô Du cũng tùy ý gọi thêm một phần rau quả salad, canh hoa quả tươi, sau đó trả menu cho phục vụ.

Kêu món ăn xong, Triệu Tiểu Chiêu muốn đi tolet, nói một tiếng với Ngô Du, đi tới khu vực WC.

Đi tolet xong, đang đứng trước bồn rửa tay, nghe hai người dáng vẻ chỉ là học sinh cấp 3 đang nói chuyện.

"Người nam sinh ngồi một mình bên kia nhìn thật đẹp." Nữ sinh có đầu tóc quả tóc, khuôn mặt xinh đẹp chút, mang kính gọng màu hồng, thoạt nhìn rất nhã nhặn.

"Cậu nói người ngồi ở căn phòng đó hả, quả thực nhìn không tệ, so với nam sinh trường học chúng ta thoạt nhìn cũng có khí chất, tớ thấy anh ấy luôn nhìn ngoài cửa sổ, có chút lạnh, bộ dạng lại có chút u buồn, làm sao bây giờ, lòng tớ nhảy thật mạnh." Nữ sinh tóc dài, mái cắt ngang trán, mắt to, trên môi giống như thoa có chút son môi, nhìn rất có màu sắc.

"Chúng ta qua đó, nói chuyện với anh ấy đi." Nữ sinh đầu quả táo đề nghị.

"Được, chúng ta cùng đi, tăng thêm lòng dũng cảm." Nữ sinh tóc dài xiết chặt cánh tay đầu quả táo.

Hai người nói xong liền đi ra phòng rửa mặt.

Triệu Tiểu Chiêu nghe hai người nói chuyện, trong lòng cười một tiếng, trong lòng một giọng nói cố gắng lên tặng cho hai người, có thể dũng cảm theo đuổi yêu thích của bản thân, thật lợi hại! Chúc hai bạn thành công!

Chờ Triệu Tiểu Chiêu trở lại, rồi thấy có hai người, đúng là hai nữ siinh cô gặp vừa rồi, thanh tú động lòng người đứng trước bàn của họ, nói chuyện với Ngô Du.

Triệu Tiểu Chiêu lại đi gần vài bước, thì nghe rõ cuộc nói chuyện của họ.

"Anh đi một người sao?" Nữ sinh đầu quả táo, khẽ cúi đầu, một tay che miệng của mình, hai gò má ửng hồng, thẹn thùng hỏi, Triệu Tiểu Chiêu từ vị trí của cô, nhìn động tác và vẻ mặt của cô ta, trong lòng còn có chút chua.

Ngô Du cũng không để ý đến họ,  đầu hơi nâng lên, nhìn về phía ngoài cửa sổ.


Hai  nữ sinh nhìn Ngô Du không nói chuyện, cho là anh chấp nhận, liền nói tiếp: "Tụi em có thể ngồi bên này sao? Bên ngoài quá nhiều người nên tụi tìm không thấy chỗ.”

Hai nữ sinh điềm đạm đáng yêu nói chuyện, dù có người ngồi, cũng sẽ mềm lòng, chính là không đáp ứng cũng sẽ nói chuyện dỗ dánh mấy câu, nhưng mà hiển nhiên Ngô Du cũng không phải người bình thường,  khóe môi anh cười, nhưng ánh mắt đảo qua hai người rất lạnh lùn, anh nhàn nhạt nói: "Bên này có người ngồi."

May mắn hiện tại tính khí của Ngô Du tốt lên rất nhiều,  nếu lúc trước, sẽ trực tiếp nói lời ác độc, đâu có thể dễ nói chuyện như vậy.

Nhưng mà chính giọng điệu của Ngô Du như vậy, đã làm cho hai nữ sinh có chút không chịu được, hai mắt các cô có chút phiếm hồng, nhu nhược nhìn chằm chằm vào Ngô Du.

Nhưng Ngô Du vẫn không nhúc nhích.

Triệu Tiểu Chiêu nhìn thái độ của Ngô Du, trong lòng vô cùng thoải mái.

Cô cất bước đi đến trước mặt hai nữ sinh, ôm cổ Ngô Du, mặt mỉm cười nói: "Hai chị đáng yêu, thật xin lỗi, người này là bạn trai của  tôi, mà vị trí đối diện anh ấy là của tôi, cho nên, thậ xin lỗi, mời hai người rời đi."

Hai nữ sinh rốt cuộc gắng gượng không được, bụm mặt, chạy ra.

Triệu Tiểu Chiêu nhìn hai nữ sinh rời đi, sờ sờ mũi, ha ha hai tiếng, cảm giác mình còn rất ngây thơ, vừa định buông cánh tay ôm Ngô Du ra, lại bị Ngô Du ôm ngược lại.

Triệu Tiểu Chiêu rơi vào trong ngực Ngô Du, thấy đôi mắt sáng trong của Ngô Du tràn đầy kinh hỉ.

"Triệu Tiểu Chiêu, em cũng ghen, có phải hay không?" Ngô Du ôm lấy Triệu Tiểu Chiêu, khóe miệng cười ngọt ngào quả thực có thể ngấy chết người, "Triệu Tiểu Chiêu, em thừa nhận, anh là bạn trai của em, có phải hay không?"

"Triệu Tiểu Chiêu, Triệu Tiểu Chiêu, Triệu Tiểu Chiêu, Triệu Tiểu Chiêu của anh." Ngô Du cúi đầu xuống, ghé vào bên tai Triệu Tiểu Chiêu, một lần lại một lần tràn ngập vui sướng mà hô tên Triệu Tiểu Chiêu.

Mặc dù hôm nay ở chung, hai người vẫn luôn rất thân mật, nhưng Triệu Tiểu Chiêu chưa bao giờ nhận là bạn gái của anh, cho nên bây giờ anh nghe cô chủ động thừa nhận, trong lòng dường như có vạn đóa pháo hoa ngay ngắn nở rộ, vô cùng sáng lạn.

Triệu Tiểu Chiêu nghe được trong lòng mềm nhũn, cô nhắm lại mắt, sau đó hai tay bưng mặt Ngô Du, hôn lên đôi mắt của anh, nói: "Ngô Du, từ nay về sau, anh chính là người dành riêng cho em."

Ngô Du hơi nhắm mắt, hôn lên trán Triệu Tiểu Chiêu, cười: "Hai bên đóng dấu hoàn tất, hợp đồng có hiệu lực."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận