Chồng Tôi Thật Anh Tuấn

Đuổi được anh đi khỏi nhưng tâm trạng của Ngôn Hải Lam lại thành ra hỗn loạn, dự định trước tiên là phải dọn dẹp nhà cửa nên cô tiến thẳng tới chỗ mấy giặt để lấy tấm ga trải giường đã được giặt sạch ra phơi. Xong đâu đó liền thay đồ đi ra phố, tay cầm tờ giấy đã liệt kê những món đồ cần mua lên, chuẩn bị ra siêu thị làm một đợt đại bổ sung đồ dùng trong nhà.

Gật đầu mỉm cười với bác bảo vệ ngoài cổng rồi bước ra phía cổng lớn của khu chung cư, Ngôn Hải Lam giật thót mình khi thấy anh đang ngồi xem báo trên thềm đá cẩm thạch.

“Hi!” Anh cất báo đi đứng dậy mỉm cười nói.

“Anh ở đây làm gì?” Cô buột miệng hỏi.

“Đợi em!”

“Anh nãy giờ vẫn chưa đi sao?” Cô kinh ngạc nhìn chằm chằm vào anh.

“Có! Vừa đi mua báo và một chai nước uống.” Anh vẫy vẫy tờ báo trên tay.

“Báo tiếng Hoa? Anh đọc hiểu sao?”

“Sao em biết anh không hiểu?”

Ngôn Hải Lam không kìm nổi phải nhíu nhẹ chân mày. “Anh đợi tôi làm gì?”

“Em còn chưa trả lời câu hỏi của anh, tại sao em biết anh đọc không hiểu báo tiếng Hoa? Em chẳng phải nói em không quen anh sao?” anh chăm chú nhìn cô hỏi.

Cô chau mày tới dựng đứng lên. “Đoán!”

“Thế mới là lạ!” anh chẳng chút do dự vạch trần lời nói dối của cô.

“Anh thực ra đợi tôi để làm gì?” cô mất kiên nhẫn hỏi lại.

“Để làm bạn trai em.”

Trái tim Ngôn Hải Lam rung lên, cô á khẩu không nói được gì, chỉ có thể nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tươi cười ngập tràn tình cảm dịu dàng của anh.

Gương mặt này đã từng rất quen, đã làm cô nhớ nhung, quyến luyến, nhưng cũng đã từng làm nước mắt cô rơi, làm lòng cô đau đớn không biết bao lần.

Cô chẳng phủ nhận trái tim mình vẫn còn rung động vì anh, mà cũng chỉ rung động với mình anh thôi, nhưng vết sẹo đau đớn năm nào vẫn hiện hữu trong tim cô, bắt cô chôn vùi sự tồn tại của nó thực sự là điều không thể được.

Câu “Làm bạn trai em” của anh nói ra thật quá đơn giản, nhưng anh nào đâu biết vì nó cô đã phải trả cái giá đắt bao nhiêu.

Im lặng, thở dài, cô quay người bước đi.

“Đợi đã! Em định đi đâu?” Khuất Căng ngẩn ra một lúc rồi cầm vội chai nước dưới đất lên đuổi theo cô.

“Tôi định đi đâu thì liên quan gì đến anh?” cô lạnh lùng nói.

“Đương nhiên là liên quan rồi.” Anh trịnh trọng gật đầu, “Vì anh có thể lái xe đưa em đi, đây là nghĩa vụ của bạn trai.”

“Tôi nói đồng ý cho anh làm bạn trai tôi hả?” Cô lạnh lùng quay đầu nhìn anh.

“Nhưng em cũng không nói không đồng ý mà.” Anh mặt dày ngoác miệng cười với cô.

Nhìn khuôn mặt tự tin chắc nịch của anh, Ngôn Hải Lam không kìm được thở dài, lắc đầu nói: “Anh vẫn giống trước đây, thích ình là đúng, lúc nào cũng ép buộc người khác phải theo mình.”

“Trước đây? Em cuối cùng cũng thừa nhận trước đây chúng ta quen nhau rồi sao?”

“Nếu như chúng ta thật là có quen nhau, tại sao anh lại không biết?” Cô nhướn mắt hỏi ngược lại anh.

“Có thể do bệnh mất trí nhớ tạm thời khi anh bị tai nạn giao thông gây ra.” Khuất Căng ngẫm nghĩ rồi nói.

Toàn thân cô cứng đờ, khó nhọc nhìn anh.

“Anh đã bị tai nạn giao thông? Việc xảy ra khi nào?” Cô kinh hãi hỏi.

“4 năm trước.”

“4 năm trước?” Ngôn Hải Lam không dám tin, lắc đầu lẩm bẩm một mình, chẳng lẽ đây là nguyên nhân năm đó cô không đợi được anh quay lại sao?

“Thời điểm nào của 4 năm trước, sự việc xảy ra như thế nào? Tại sao anh lại nói đã từng bị mất trí nhớ tạm thời? “Đã từng” nghĩa là sau đó anh đã hồi phục lại ký ức rồi, nhưng tại sao lại chỉ quên có mình tôi?” cô kích động nắm lấy áo anh, át tiếng chất vấn.

“Anh không biết, từ trước đến giờ anh cũng cho là mình đã hoàn toàn hồi phục lại trí nhớ rồi, nhưng rõ ràng là chưa.” Anh trầm tĩnh nói, nhìn trừng vào bóng đen trong đáy mắt cô.

Ngôn Hải Lam nhìn anh, không biết mình có nên tin lời anh vừa nói không.

Bị mất trí nhớ do tai nạn thì hoàn toàn có khả năng, nhưng vấn đề không phải là anh đã quên mối tình với cô, mà là anh có từng thật lòng yêu cô không? Hay cô chỉ là một cái tên trong bảng danh sách phong lưu của anh, chỉ là một quãng ký ức của một trò chơi chẳng đáng lưu tâm.

Cô không sao quên được khuôn mặt và những lời nói khuyên nhủ cô từ bỏ của A Tang.

Cậu chủ nhà chúng tôi đẹp trai lại có tiền, vẫn phong lưu khắp chốn vậy đó.

Cậu không muốn gặp cô, cũng có nghĩa là không thật lòng với cô.

Đừng đến nữa, hãy quên kẻ phụ tình như cậu chủ nhà tôi đi.

“Cuối cùng thì tôi cũng vẫn không quen anh.” cô thả tay nắm áo anh ra, cay đắng nói.

“Em vẫn còn phải tiếp tục nói dối sao? Chân tướng sự việc đã sớm lộ ra rồi.” Khuất Căng tha thiết nhìn cô.

“Tôi không nói dối.” cô đau đớn lắc đầu, “Vì thật sự tôi không biết năm đó yêu anh là yêu vai diễn mà anh đang diễn hay là yêu chính bản thân anh nữa.”

“Những lời đó của em có ý gì?” anh bỗng chốc cau mày, trừng trừng hỏi cô.

Ngôn Hải Lam lắc đầu không muốn nói.

“Hải Lam!” anh bắt lấy tay cô, gấp gáp muốn hỏi cho ra đáp án. “Em có ý gì? Tại sao lại nói năm đó em không biết mình yêu là vai diễn mà anh diễn ra hay là chính anh? Chẳng lẽ anh đã từng lừa dối tình cảm của em sao?”

Cô nghi hoặc im lặng nhìn anh, rồi khổ sở đáp, “Đáp án này chỉ có mình anh mới brõ.”

Đáy mắt cô nặng trĩu sự buồn bã và đau đớn khiến trái tim Khuất Căng quặn đau.

“Nói cho anh chuyện trước đây của chúng ta.” anh dịu dàng nắm lấy bàn tay cô, khẩn thiết van nài.

“Hôm nay tôi không muốn nói, không muốn nhớ lại những chuyện đã qua.” Cô chầm chậm lắc đầu, giọng nói lộ rõ tâm tư cô đã quá mệt mỏi rồi.

“Được! Đợi lúc nào em muốn thì hãy nói.” anh ngay lập tức ngăn sự tò mò khẩn thiết của mình, dịu giọng đồng ý. “Nhưng mà từ giờ đến lúc đó, không được đẩy anh ra xa cũng như không được từ chối sự quan tâm của anh?”

Ánh mắt chờ đợi như cháy bỏng của anh khiến Ngôn Hải Lam không thể từ chối, cô gật gật đầu cho phép anh.

***

“Chào buổi sáng, baby, anh đưa em đi làm.”

“Hi! Baby, anh đang ở dưới công ty em, cùng đi ăn trưa nhé.”

“Baby, anh đến đón em về, trước khi về nhà có muốn đi ăn khuya không?”

Từ sau khi cho phép anh tiếp cận, Khuất Căng giống như ngày 3 bữa cơm đều đặn xuất hiện trước mặt cô.

Sáng đưa cô tới công ty, trưa cùng cô ăn cơm, tối đến công ty đón cô về, làm cho toàn công ty chỉ trong 3 ngày ngắn ngủi đều đã đồn ầm lên cô là có bạn trai đẹp trai như ngôi sao điện ảnh.

“Chỉ là bạn thôi.” cô không nhớ được mình đã nói câu này bao nhiêu lần rồi.

“Phó giám đốc! Chị đừng chối nữa! Chỉ là bạn mà chị lại chịu cho anh ta nhiệt tình đưa đón mỗi ngày?” Cung Nhã Văn vẻ mặt không tin châm chọc cấp trên.

Hôm nay hiếm lắm mới có ngày Phó giám đốc không cùng bạn trai hẹn hò ăn trưa, nên bọn họ mới có dịp “ép cung” hỏi cho ra sự thật.

“Đúng rồi! Trước đây Tiểu Lưu, Tiểu Tưởng, giám đốc, ngay cả phó tổng, trợ lý nói là thuận đường đưa chị về, chị cũng tìm đủ 800 lý do từ chối sự nhiệt tình của họ, bây giờ lại nói anh chàng đẹp trai kia chỉ là bạn thôi thì ai mà tin được.” Trần Chi Lâm nhanh chóng tiếp lời.

“Người ta có tin hay không cũng chẳng liên quan đến tôi.” Ngôn Hải Lam nhún nhún vai.

“Nhưng lại có liên quan đến bọn em.” Cung Nhã Văn buột miệng nói.

Ngôn Hải Lam hoài nghi nhìn hết lượt bọn họ. “Tại sao lại liên quan đến hai người?”

“Nếu bọn em nói ra, thì chị không được giận đó.” Cung Nhã Văn trầm lắng một hồi, e dè nhìn cô, bên kia Trần Chi Lâm thì lẩn tránh ánh mắt hoài nghi của cô.

“Sợ chị sẽ giận vậy thì đây tuyệt đối không phải chuyện tốt rồi.” Ngôn Hải Lam chau mày dựng đứng lên.

“Thực ra việc này không ảnh hưởng trực tiếp đến Phó giám đốc, chị không cần lo.” Cung Nhã Văn miễn cưỡng nói.

“Không trực tiếp ảnh hưởng, như vậy là gián tiếp ảnh hưởng rồi?”

“Phó giám đốc! Tốc độ phản ứng của chị đừng nhanh vậy được không.” Cung Nhã Văn thểu não yêu cầu.

“Nói đi! Thực ra là chuyện gì?”

“Bọn em lén mở một vụ cá cược ở trong công ty.” Cô nàng do dự một lúc mới nhướn cổ lên nhỏ tiếng nói ra sự thật.

Ngôn Hải Lam ngẩn người, đây là đáp án mà cô có nghĩ cũng chẳng nghĩ ra nổi.

“Cá cược cái gì?” cô tò mò hỏi, “Cược người đẹp trai trong lời đồn kia có phải bạn trai của chị không á?”

“Vậy thì có gì hay mà cược chứ, ai cũng nói phải hết mà.” Cung Nhã Văn mặt như treo biển “Chị có điên vậy không?” nhìn cô.

“Vậy thì cược cái gì?”

Cô lúc đó lại nhướn cổ, lộ rõ dáng vẻ do dự.

“Thực ra thì ờ…..” cô nói rồi lại ngừng.

“Ờ cái gì?”

“Để mình nói cho.” Trần Chi Lâm ngữ khí dứt khoát mở miệng, “Thực ra em với Nhã Văn lúc mới đầu chỉ là cược trong mấy ngày sẽ thuyết phục được chị dẫn anh chàng đẹp trai chính thức ra mặt mọi người thôi, đối với người làm cái như bọn em đương nhiên là sẽ cho cược trong khoản thời gian ngắn nhất thôi.”

“Ban đầu chỉ là vụ cá cược nhỏ của phòng mình thôi, nhưng không biết tại sao, giờ khắp công ty điều biết hết. Không những số người tham gia cá cược gia tăng, mà còn một số người ngày thường hay đố kỵ với vẻ ngoài vừa xinh đẹp lại giỏi giang là Phó giám đốc đã lén mở ra một vụ cá cược khác nữa, cược là ai trong số họ sẽ cướp được anh bạn trai đẹp trai của Phó giám đốc về tay mình. Bất kể là cướp được hoàn toàn hay có một nụ hôn vụng trộm hay chỉ là có tình một đêm thôi giờ đều có người đặt cược hết rồi.”

“Vụ cá cược đó tuy không phải do bọn em tổ chức, nhưng thực sự ban đầu lại do bọn em khởi xướng.” Cung Nhã Văn vẻ mặt xin lỗi lộ rõ ý biện hộ. “Bọn em muốn thắng tiền, nhưng lại lo khi Phó giám đốc chính thức giới thiệu bạn trai với các đồng nghiệp sẽ tạo cơ hội cho những kẻ có ý xấu tiến tới, cho nên ban nãy em mới nói là không trực tiếp ảnh hưởng, chỉ là gián tiếp ảnh hưởng thôi.”

“Xin lỗi! Phó giám đốc! Đều là lỗi của bọn em.” Hai người họ đồng thanh xin lỗi, nói xong lại cùng nhau cúi đầu hối lỗi, trên bàn ăn một thoáng trầm xuống.

“Thời gian tham gia cá cược của bọn em kết thúc chưa?” Ngôn Hải Lam đột nhiên mở lời hỏi.

“Hả?” Hai người cùng ngẩng đầu nhìn cô.

“Chị có thể đặt cược với không?”

Cung Nhã Văn và Trần Chi Lâm cả hai há hốc miệng nhìn cô, không hẹn mà cùng lúc lộ ra vẻ bị doạ đến đờ đẫn ra.

“Nếu như bọn em chịu chia 1 phần tiền thắng cược cho chị, tối nay chị sẽ giới thiệu Khuất Căng ọi người biết.” Ngôn Hải Lam bình tĩnh nói.

“Phó giám đốc! Chị nói thật không?” Cung Nhã Văn chớp chớp mắt cẩn trọng nhìn cô.

“Trông chị giống nói đùa lắm hả?” Ngôn Hải Lam nghiêm mặt trả lời.

“Nhưng chẳng lẽ chị không lo những việc trong vụ cá cược kia sẽ xảy ra sao?” Cung Nhã Văn không kìm được liền hỏi.

“Việc sẽ xảy ra thì sẽ phải xảy ra, có lo cũng chẳng ích gì.”

Cung Nhã Văn và Trần Chi Lâm hai mặt nhìn nhau, dường như còn chưa hiểu ý của cô, nhưng bất luận thế nào thì có một việc đã được chắc chắn, đó là: Họ chuẩn bị sẵn sàng để đi thu tiền được rồi.

“Không thành vấn đề! Một nửa tiền thắng cược sẽ thuộc về Phó giám đốc, nửa còn lại hai người bọn em sẽ chia là đủ rồi. Chi Lâm, cậu nói đúng không?” Cung Nhã Văn mạnh miệng tuyên bố.

“Đúng!” Trần Chị Lâm ra sức gật đầu, tuy số tiền thắng cược ít đi phân nửa thì là đáng tiếc thật nhưng chỉ cần có tiền mà không mất mát chút gì thì nên cười thầm rồi.

“1/3, tiền thắng 3 người cùng chia điều.” Ngôn Hải Lam công bằng đề nghị.

Trần Chi Lâm hai mắt sáng lên, liền vỗ tay một cái.

“Phó giám đốc anh minh.”

***

Trong cuộc họp, điện thoại trong túi của Khuất Căng đột nhiên rung lên, anh lấy điện thoại từ trong túi ra, cúi đầu liếc qua tên người gọi tới, chân mày bỗng giật giật.

Anh đưa tay lên ra hiệu, người trên bục thuyết trình tại cuộc họp lập tức ngừng lại.

“Hi! Baby! Đây là lần đầu tiên em gọi cho anh đó, nhớ anh à?” Anh bắt điện thoại, nhẹ giọng cười hỏi.

“Em đã nói với anh bao nhiêu lần rồi, đừng gọi em là baby!”

“Vậy em yêu thì sao?”

“Hải Lam!”

“Em yêu Hải Lam? OK! Anh biết rồi!” anh nghiêm chỉnh đáp, khoé miệng còn chút nữa thôi là chạm tới tận mang tai, khiến toàn thể nhân viên đang ngồi trong phòng họp kinh ngạc tới hai mắt mở to.

Phó chủ tịch của họ tuy đẹp trai, đối với cấp dưới có thể gọi là điềm đạm, lễ độ, nhưng dứt khoát không phải là dễ gần.

Khi anh cười thì khách sáo nhưng lại xa cách, khi không cười phong độ nhưng lại lạnh lùng.

Trong công việc anh tận tuỵ, nghiêm túc, ngoài công việc anh hoà đồng nhưng cũng rất sắc sảo. Với những kẻ mưu tính tạo mối quan hệ hoặc những kẻ muốn tiếp cận anh, anh đều có cách từ chối, khiến đối phương chẳng thể tìm được lý do nào để tiếp tục níu kéo, mà đặc biệt là phái nữ.

Vì vậy, nhiều người đoán này đoán nọ, có thể vị Phó chủ tịch từ Mỹ đến Đài Loan gần nửa năm này là tên “gay”, nhưng từ diễn biến câu chuyện của hôm nay, xem ra lời đồn kia chẳng cần dẹp cũng tự tan rồi.

Em yêu Hải Lam chắc chắn phải là nữ rồi, hơn nữa, nhìn vẻ cười tươi roi rói trên mặt Phó chủ tịch khiến mọi người gai mắt kia, anh 100% là đang yêu rồi, mà còn đang yêu tới điên cuồng nữa kia, vì đây cũng là lần đầu tiên anh nghe điện thoại trong phòng họp.

Thật muốn gặp vị “Em yêu Hải Lam” đó quá, không biết cô ta có gì hấp dẫn mà có thể biến Phó chủ tịch của bọn họ thành một người hoàn toàn khác thế này.

Muốn biết quá đi mất.

“Em yêu Hải Lam à! Em tìm anh có việc gì không?” anh hồ hởi hỏi.

“Nếu như tôi muốn anh bỏ 2 chữ “em yêu” đi, anh có nghe không?” cô hết kiên nhẫn lặp lại.

“Nếu em chấp nhận “Baby” hoặc “Sweetheart”. Khuất Căng cố nén để cười không phát ra tiếng.

“Anh tối nay có rảnh không?” Cô hỏi sau khi thở dài thườn thượt.

“Em muốn mời anh ăn cơm?”

“Đúng!”

“Thật hay giả vậy?” anh vui mừng tới nhộn nhạo những cũng không quên trêu chọc. “Em cuối cùng cũng bị tình cảm chân thành của anh làm cho cảm động rồi à, em yêu Hải Lam?”

Cô trầm lắng một hồi, nhưng anh dường như thấy rõ vẻ mặt hoàn toàn bất lực của cô với anh.

“Em muốn mời anh ăn gì, anh có thể chọn món không? Có cần anh đặt nhà hàng không, em yêu Hải Lam?” Anh vui vẻ hỏi.

“Em đã đặt xong rồi!”

“Ồ? Đã đặt rồi sao? Xem ra nhất định là nhớ anh cả ngày hôm nay luôn rồi? Thì ra thỉnh thoảng bận tới không có thời gian ăn cơm cùng em lại hoá hay, cứ vậy sau này anh nên bận tiếp, bận đến không có thời gian đưa đón em, không chừng em sẽ tương tư đến phát cuồng, có khi còn yêu cầu anh dọn tới ở chung với em, cùng em ngày đêm bên nhau —”

“Phù!” một vị cán bộ nào đó trong phòng họp đang uống nước mà chưa kịp nuốt xuống, nhịn không nổi đành phải phun ra.

“Xin lỗi! Phó chủ tịch! Xin lỗi! Xin lỗi! ” anh ta vừa cuống cuồng xin lỗi, vừa lấy khăn tay trong túi ra lau chỗ nước vừa phun thành vũng trên bàn.

“Bên cạnh anh có người hả?” cô liền hỏi, giọng nói có chút hoảng loạn.

“Đúng vậy! Anh đang họp.”

“Anh nói gì?!” cô thốt lên, “Sao anh không nói sớm? Trời ạ! Chút nữa em sẽ gọi lại sau.”

“Đợi đã! Hải ….” Khuất Căng chưa kịp ngăn cô thì điện thoại bên kia đã bị ngắt, anh chau mày nhìn về hướng kẻ đã phá hỏng việc của anh, chỉ thấy kẻ đó khi thấy đôi mắt lạnh ngắt của anh thì toàn thân cứng đơ, mồ hôi đầm đìa, tay đang lau bàn còn đang run rẩy.

Anh thoạt nhiên thở ra một hơi, lượt ra cái không vui trong cơ thể, sau đó đưa mắt nhìn về phía người đứng trên bục nói: “Tiếp tục đi!”

Tiếp tục cuộc họp, lời đồn không kích tự cũng vỡ, sau đó mọi người đều suy nghĩ về người có thể điều khiển tâm trạng của phó chủ tích tên Hải Lam kia thực ra là thần thánh phương nào.

Đúng là làm mọi người tò mò quá đi.

***

Karaoke?

Khuất Căng có chút ngạc nhiên thốt lên, không thể tin được cô lại mời anh đến quán karaoke ăn cơm, vậy là sao đây? Hại anh mong chờ cả buổi chiều.

“Anh không biết là em thích hát?” anh dở khóc dở cười nhìn cô, nói không ra cảm nhận của bản thân.

“Em không thích!”

“Em không thích?!” anh lại ngạc nhiên lần nữa thốt lên.

“Không thích!”

“Vậy sao chúng ta lại phải đến quán karaoke?”

“Đồng nghiệp của em quyết định!”

“Đồng nghiệp của em?” anh bỗng cảm giác trong não mình giống như xuất hiện vấn đề gì đó, nếu không sao anh lại không hiểu được cô thực ra đang làm gì vậy?

Anh quyết định hỏi tiếp.

“Xin hỏi Hải Lam yêu dấu, chúng ta hẹn hò thì có liên quan gì đến đồng nghiệp của em vậy?”

“Họ muốn gặp anh!”

“Ý vậy là em muốn giới thiệu anh cho đồng nghiệp biết?” Khuất Căng mắt sáng lên, vui mừng hỏi: “Ý nói là, em đã thừa nhận anh là bạn trai của em rồi, và hôm nay là cơ hội giúp anh chứng minh điều đó?” trái tim anh giống như muốn bay lên vậy

“Không phải!”

Cô trả lời không do dự làm trái tim anh vừa bay lên liền bị rơi xuống lại, anh nhìn cô vừa thất vọng lại bất lực không biết nên làm thế nào cho tốt, sau đó thở dài một hơi.

“Nếu đã không phải, cũng xem như là một cơ hội, là một hy vọng đi?” anh nhìn cô kỳ vọng, trên mặt biểu cảm giống các bà nội trợ bị ấm ức.

Ngôn Hải Lam gật nhẹ đầu một cái, và cũng chưa bị diễn xuất tội nghiệp của anh gạt. “Nếu đã nói là cơ hội, em nghĩ anh tốt nhất xem nó thành một thử nghiệm đi,” cô nói với anh.

“Thử nghiệm?” anh lại phát hiện hình như trong não xuất hiện một chút vấn đề nữa, anh chớp chớp mắt, nghi ngờ hỏi: “Không phải là em muốn nhờ đồng nghiệp quyết định giúp anh có đủ tư cách hẹn hò với em không chứ?” nếu đúng là như vậy, thì thật quá mức rồi đó.

“Quyền quyết định là ở em!” cô chỉ nói 1 câu.

Khuất Căng nhìn cô không đổi hướng, hoàn toàn đoán không được trong lòng cô đang toan tính chủ ý gì, nhưng không cần biết cô đang có ý gì, anh sớm đã hạ quyết tâm cô là người anh cần, đời này kiếp này phải cưới cho được cô rồi mà?

Từ trước giờ bản thân không hề lường trước sẽ có một ngày tự nhiên yêu sâu đậm một người, cảm giác này rất kỳ lạ, vì anh rõ ràng không hề có chút ký ức gì với cô, nhưng lại luôn có một loại cảm giác như quen biết cô, cảm giác yêu cô suốt đời.

Đối với việc mất ký ức, anh vẫn đang điều tra, nhưng ngoài việc biết trước lúc anh gặp tai nạn, đã từng lớn tiếng gây một trận với người nhà, và mất tích một thời gian, còn đối với việc cô đã từng xuất hiện trong cuộc đời anh thì một chút thu hoạch cũng không có.

“Ok! Cũng như câu quân đến ta đỡ, nước đến thượng tuỳ, khi cần thiết anh cũng có thể bát diện linh hoạt, nam nữ ăn hết, làm cho tất cả mọi người phải khuất phục dưới sự hấp dẫn của anh, để họ nhiệt tình chứng nhận tình yêu của đôi ta, em đợi mà xem!” Anh tự tin tràn trề vỗ ngực nhìn cô đảm bảo.

Ngôn Hải Lam nhép môi nhè nhẹ, đáy mắt không ngăn được màng mắt bỗng mờ đi.

“Chúng ta xuống xe thôi!” Cô nhạt nhẽo nói.

Cái đèn nhỏ trong xe quá mờ, Khuất Căng không hề chú ý đến lớp màng trên mắt cô, chỉ gật đầu, tắt máy xuống xe.

“Có cần mua đồ vào ăn không, quán Karaoke có ang đồ bên ngoài vào không?” anh hỏi.

“Họ nói đồ ăn họ sẽ chuẩn bị, em chỉ cần đến nơi, và thanh toán là được rồi.”

Anh lại gật đầu, hai người chờ thang máy, chọn tầng lầu của quán karaoke, thang máy từ từ hướng lên, một lúc thì đã tới tầng 7.

“Hoan nghênh quý khách!” nhân viên phục vụ đứng một bên cửa thang máy nói.

“Xin chào! Cho hỏi phòng 701 đi hướng nào?” Ngôn Hải Lam hỏi.

“Hai vị là bạn của cô Cung Nhã Văn đúng không?” nhân viên phục vụ cúi đầu nhìn cuốn sổ ghi nhận trên tay.

“Phải!”

“Mời hai vị đi hướng này!” nhân viên phục vụ đưa họ đến phòng 701.

Gõ cửa trước tiếp theo mở của phòng ra, giọng nói của nhân viên phục vụ vang lên trong phòng

“Thật xin lỗi! Có khách của chị đến!”

Nhân viên phục vụ vừa nói tiện thể đẩy cửa ra cỡ khoảng 90 độ, rồi đứng nghiêng người nhường đường cho hai người đứng ngoài cửa bước vào.

Ngôn Hải Lam vừa bước chân vào phòng, đồng nghiệp trong phòng đã nôn nóng đến đợi không được liền công kích cô.

“Phó giám đốc! Cuối cùng thì chị cũng đã đến!”

“Bọn em còn tưởng là tới phút cuối chị sẽ đổi ý, định là sẽ gọi điện thoại cho chị rồi đó!”

“Đến đây, đến đây, ngồi nào, ngồi nào, hai chỗ này là bọn em cố tình để lại cho hai người đó!”

“Muốn uống gì nào? Nước ngọt, hồng trà, rượu cũng có!”

“Xin lỗi nha! Do làm việc cả ngày mọi người cũng đã thấy đói rồi, cho nên chưa đợi hai người mọi người đã khởi động trước, hai người chắc là không trách đâu nhỉ?”

“Ngôn Phó giám đốc! Chị không giới thiệu ọi người biết sao? Hay là để bọn em tự giới thiệu trước vậy! Chào anh đẹp trai! Em tên là Tiêu Mỹ Linh, anh có thể gọi trực tiếp em là Mỹ Linh cũng được!”

“Còn em là Lý Tịnh Doanh, năm nay 26 tuổi, chưa kết hôn đó!”

“Em cũng chưa kết hôn! Em tên Trần Huệ Tình, 28 tuổi thật sự trưởng thành lại xinh đẹp.”

Lần đầu thực sự thấy được anh chàng đẹp trai trong lời đồn xuất hiện trước mắt, 3 con cáo thành tinh lập tức tranh nhau đến bên Khuất Căng tự giới thiệu mình.

Khuất Căng tuy có chút giật mình trước sự nhiệt tình của họ, nhưng vẫn giữ được sắc giọng không đổi mà mỉm cười, vô cùng hữu lễ đáp lại từng người một, xem dáng vẻ anh phải rất cẩn thận ứng phó với bữa tiệc chiêu đãi này.

“Anh Khuất chào anh! Đây là danh thiếp của tôi! Xin chỉ giáo thêm!”

Gần đó không xa trong phòng không phải chỉ có nữ, cũng có không ít phái nam, và từng người một cũng đang giống với người kia đưa danh thiếp cho anh, và không ngừng len lén bàn tán về anh, trên mặt vẫn luôn hiện một chút địch ý.

“Xin chào! Rất xin lỗi tôi không đem theo danh thiếp bên mình.” anh nhận danh thiếp liền nói lời xin lỗi.

Phó tổng? Anh nhìn cấp bậc trên danh thiếp, ngoài mặt vẫn bình tĩnh tiếp tục mỉm cười nhìn từng người vừa chào hỏi và đưa danh thiếp cho anh, trong lòng cảm thấy không thoải mái đến mức cực điểm.

Phó tổng, Trợ lý, giám đốc, Phó giám đốc… những người này toàn bộ không phải nhân vật thường, người thường thì không đến, toàn là tình địch muốn tranh giành vợ với anh?

Hazi! Nếu họ muốn dùng cấp bậc trên danh thiếp để ra uy, vậy thì thật xin lỗi rồi, vì anh đây lại đường đường là phó chủ tịch của công ty đầu tư nổi tiếng quốc tế, ai có thể so sánh với anh!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui