Chồng Tôi Thật Anh Tuấn

Kha!

Bây giờ đã là nửa đêm - 12 giờ đúng, kim giây không tiếng không lời lướt qua 12 giờ, tiến thêm một số nữa thôi, là một ngày mới lại bắt đầu.

Khuất Căng im lặng ngồi trên sô pha trong phòng khách, mắt không đổi hướng nhìn chiếc di động để trên bàn trà, nó giống như là bị hỏng rồi, 3 ngày liền không hề reng lên lần nào.

Cũng có thể nó hỏng thật rồi, anh chịu không nổi phải nghĩ như vậy, nhưng trong lòng lại biết rất rõ di động không bị hỏng, hỏng đây chính là lòng nhẫn nại của anh.

Anh đã chịu đựng đủ sự chờ đợi rồi, và cũng chịu đủ phiền muộn và nhớ nhung khi không thấy được cô, không nghe được giọng của cô, anh đã tôn trọng cô, đã cho cô chọn lựa, nếu như đây là lựa chọn cuối cùng của cô, vậy tiếp theo sau anh không cần phải do dự nên làm gì nữa.

Thời hạn 3 ngày đã đến, anh cần bắt đầu tiến công rồi.

Cầm di động trên bàn lên, anh quyết định bấm số gọi về New York.

“Jeff! là tôi! ” anh trầm giọng nói. “có một việc — ”

“Khuất Căng? Tôi đang định gọi điện cho anh đây. ” giọng của Jeff có chút khẩn cấp không thể chờ được.

A lơ đãng một lúc, nhanh chóng hỏi:“Có phải là đã điều tra được gì rồi không? ”

“Phải! Tấm hình mà anh gởi qua có hiệu quả rồi đó, người làm trong khách sạn nhìn thấy người con gái trong hình, liền có biểu hiện nhớ ra cô ta”. Jeff phấn khởi nói.

“Thật không? họ đã nói gì? họ có nhớ ra tôi không? ” Khuất Căng ngăn không được kích động, nắm chặt lấy điện thoại.

“Không! Họ không nhớ anh, nhưng đối với những việc của cô gái của anh thì nhớ rất rõ ”

“Họ đã nói những gì? Mau nói tôi nghe đi! ” anh khẩn thiết nói.

“Họ nói cô gái của anh tên là Betsy, là sinh vật nhỏ bé rất kiên cường, dũng cảm lại rất tội nghiệp. ”

Betsy? đó là tên tiếng anh của cô sao?

“Họ nói sau khi bạn trai cô ta để lại tờ giấy nói cô ta đợi anh quay lại, thì biệt vô âm tín một đi không về, nhưng cô gái vẫn tin rằng bạn trai mình sẽ quay lại, cho nên kiên quyết ở gần khách sạn đợi đúng 1 năm. ”

Khuất Căng kinh ngạc đến cứng cả người. Đúng 1 năm?

“Còn nữa! cô ta lúc đầu ở trong khách sạn, nhưng sau đó do tiền trên người càng lúc càng ít đi, nên đã dọn ra ngoài, nên do vậy, cô ta hằng ngày vẫn đến quần tiếp tân của khách sạn hỏi có ai nhắn gì cho cô không, bất luận là trời tốt, trời mưa, gió lớn hay tuyết rơi cũng vậy, mọi người đều bị rung động trước nghị lực kiên cường của cô. ”

Khuất Căng nắm chặt nắm đấm tay. Bất luận trời tốt, trời mưa, gió lớn hay tuyết rơi?

“Họ nói mọi người đã khuyên cô nên từ bỏ đi, nhưng cô vẫn gật đầu cười nói vâng, nhưng ngày hôm sau lại đúng giờ xuất hiện. ” Jeff chậm rãi tiếp tục nói: “Có một lần quầy tiếp tân của khách sạn tức giận sự ngu muội của cô, đã nói dối là bạn trai cô có gọi điện đến, khi biết được cô vẫn đang đợi anh, liền cười lớn chỉ trích cô là đứa ngu ngốc. Anh đoán thử xem sau khi nghe xong cô ta phản ứng thế nào? ”

Khuất Căng nói không ra lời đáp lại anh.

“Cô ta cười lên nói anh gạt tôi, sau đó quay người bỏ đi, hôm sau lại xuất hiện với đôi mắt sưng đỏ, nhưng trên mặt vẫn mang nụ cười kiên cường, tiếp tục sự chờ đợi vô hạn của cô. ” Jeff dường như không hy vọng lời đáp của anh, thở dài công bố đáp án. “Khuất Căng! anh còn đó không? ”

Khuất Căng gật đầu, muốn biết bản thân đúng là đáng chết tới đâu, anh không hoài nghi người bạn trai đáng chết của cô là người khác, do nếu như cái kẻ đáng chết đó không phải là anh, Jeff sẽ không nói “cô gái của anh ”, như vậy là lãng phí thời gian trên việc không liên quan đến anh.

Hải Lam đã từng một thân một mình trên nước Mỹ đợi anh đến 1 năm?

Không phải 1 tuần hay 1 tháng, mà là 1 năm!

Trời ạ! anh ruốt cuộc đã làm gì đối với cô, mà cô lại một mình trãi qua đằng đẳng 1 năm trong sự chờ đợi như vậy? vừa nghĩ đến đây, anh đã hận đến nổi muốn giết chết bản thân!

“Khuất Căng! anh còn muốn nghe nữa không? ” đầu dây bên kia không nghe được tiếng của anh, Jeff lại hỏi thêm lần nữa.

“Muốn! ”anh ép mình phải phát ra giọng khàn đáp lại.

“Anh ….! ” Jeff nói nhưng lại ngưng, cùng lúc thở ra một hơi xong tiếp tục nói: “Họ nói sau khi cô ta đợi đúng 1 năm, bỗng liên tục mấy ngày liền không thấy đến khách sạn nữa, mọi người do lo lắng nên đã đến chổ ở của cô, lo là cô có phải bị bệnh không, kết quả từ bên phòng phía đông nghe được là cô gái đã tìm được bạn trai mà cô ta vẫn đang chờ đợi rồi, nên đã chạy đi gặp anh. ”

Mặt Khuất Căng bỗng ngớ ra. Cô đi gặp anh? Nhưng anh không nhớ là đã gặp qua cô! Nếu như anh đã gặp cô rồi, anh nhất định sẽ nhớ, nhất định vậy!

“Jeff! Sau tai nạn giao thông tôi không có gặp cô ấy!” anh khàn giọng nói.

“Tôi biết! Nếu trước đây anh có gặp cô ta, thì sẽ không để đến hôm nay mới nhờ tôi điều tra sự việc. ” Jeff nói. “nhưng những người làm ở khách sạn không có lý do gì nói dối gạt chúng ta, hơn nữa theo phản ứng năm đó của cô gái của anh khi quay về, cũng đã cho thấy rõ cô đúng là đã gặp qua anh ”

“Phản ứng gì? ”

Jeff im lặng vài giây: “Từ bỏ! Bỏ cuộc! ”

Một cơn đau bỗng nhói lên trong tim làm Khuất Căng một lúc thở không ra hơi, 4 chữ 2 câu đó giống như con dao sắc bén, cùng lúc vừa nặng vừa sâu đâm vào tim anh.

“Từ bỏ! Bỏ cuộc! ”

Cô đã không ngại gian nan một mình tha hương đợi anh 1 năm, cái đó đã phải có rất nhiều dũng khí, nghị lực kiên cường, nhưng sau khi cô đi gặp anh về thì lại chọn từ bỏ, thực ra là tại lý do gì, đả kích gì đã làm cho 1 người kiên cường như cô không chấp nhận nổi,

Anh đưa tay áp lên đôi mắt, cảm giác lòng bàn tay nhanh chóng bị nước mắt thấm ướt.

“Khuất Căng! còn một chuyện nữa!” Trong điện thoại truyền đến giọng nói do dự của Jeff.

Anh không đáp lại, Jeff ở đầu bên kia cũng chọn sự trầm lặng, giống như đang chờ sự xác nhận là anh đã chuẩn bị tốt để nghe việc này, mới chịu mở lời.

“Chuyện gì?” nửa phút sau, Khuất Căng ngữ âm nghẹn thở, khàn giọng hỏi

Jeff ngơ một lúc, mới chầm chậm nói với anh. “Cô gái của anh năm đó đã sinh cho anh một đứa con gái! ”

Nói xong, anh ngắt điện thoại, do anh biết được khi một người đàn ông đang rơi nước mắt, tuyệt đối không hy vọng bên cạnh có người, cho dù người đó đang ở xa bên New York cũng không.

***

Khí trời mang chút mát lạnh, một trận mưa đổ xuống, nhiệt độ theo đó mà hạ thấp 2 độ, mưa tạnh rồi, nhưng nhiệt độ cũng không tăng lên nổi nữa, đó là khí hậu tiêu chuẩn chuyển tiết từ cuối thu sang mùa đông.

Ngôn Hải Lam kéo lại áo khoác mỏng trên người chống chọi lại cơn gió đông đang thổi đến trước mặt.

Trên mặt đường còn một phần đất vẫn còn ướt, hôm qua lại mưa, hèn chi khí trời hôm nay lạnh hơn so với hôm qua, nhiệt độ hình như lại thấp đi mấy độ rồi.

Có nên trở lại trên lầu đổi cái áo khoác dày hơi ko? Cô do dự quay đầu lại nhìn cánh cửa lớn bên cạnh phòng quản lý một cái, lại đưa tay lên xem thời gian trên đồng hồ đeo tay.

Hôm nay cô đi sớm hơn ngày thường 10 phút, quay lại thay cái áo khoác hình như vẫn còn kịp, lại có chút giống miễn cưỡng, ngại thời gian, nếu có anh đến đón cô thì—

Tư tưởng bất chợt, cô tự nhiên lộ ra một nụ cười gượng, sau đó lắc lắc cái đầu.

Cô sao lại nghĩ đến anh?

Từ sau thời hạn 3 ngày đó, thời gian đã qua 1 tháng rồi, anh cũng đã hoàn toàn biến mất khỏi thế giới của cô đúng 1 tháng, không xuất hiện lại.

Thời gian 1 tháng, sợ là anh đã hoàn toàn quên mất cô rồi chăng? Còn cô cũng nên sớm thất vọng mới đúng.

Gượng cười lắc đầu, cô bước vào luồng gió đông, vẫn như thường lệ nhìn về phía trạm xe điện xa 500 m, bước chầm chậm đến đó.

Trạm xe điện vẫn như thường đầy ắp người đợi xe, 2 - 2 thành đôi, 3 - 5 thành nhóm đâu đâu cũng có, riêng lẻ một người cũng không ít, nhưng trên mặt lộ ra biểu cảm cô đơn, cảm giác cô độc, chắc là chỉ có mình cô thôi.

Xung quanh cô rõ ràng rất nhiều người, rất nhiều âm thanh, tại sao cô lại có cảm giác thế giới chỉ còn lại mình cô vậy? Hơn nữa loại cảm giác này ngày một tăng lên.

Cô làm sao vậy?

Không muốn thừa nhận có liên quan đến anh, không muốn thừa nhận cô hối hận rồi, giờ đây trong lòng lại như có tiếng nói rõ ràng nói với cô —

Anh đào hoa thì đã sao? anh ta đối với cô không chung thuỷ thì đã sao? Chỉ cần anh có thể kề cận bên cô, để cô không còn cảm giác cô đơn như vậy không phải là đủ rồi sao? Không phải sao?

Không, không phải, đó không phải thứ cô cần, không phải.

Nhưng nếu không phải, vậy tại sao cô lại tìm kiếm hình bóng của anh trong đám đông, giống như hy vọng anh lại lần nữa quay lại bên cô?

Không, cô không có…

Cô gạt được mọi người, nhưng gạt không nổi bản thân cô. Không….

Cô hy vọng thời gian có thể quay lại, nếu thời gian có thể quay ngược lại, lần nữa cô sẽ không để anh rời đi, cho dù anh không yêu cô cũng chẳng sao.

“Đừng có nói nữa! ” cô bỗng hét lớn lên, làm cho học sinh trung học đứng cạnh cô kinh hãi một cái.

“Em không có nói chuyện mà! ” học sinh trung học vẻ mặt hoài nghi lại vô tội nhìn cô.

“Xin Lỗi! ” cô nhanh chóng nói, gấp rút chuyển người rời đi.

Xe đến trạm, mọi người nhanh chóng tập trung hướng về phía cửa xe, người xuống, người lên, cửa xe phát ra tín hiệu đóng cửa, xe lại bắt đầu khởi động, một lúc sau xe đã rời khỏi trạm.

Còn cô, không có lên xe…

Cô không biết tại sao không di động được đôi chân, không biết tại sao không muốn đi làm, không biết tại sao lại muốn rời bỏ nơi này — không, cô muốn rời bỏ thực ra là bản thân cô.

Một chiếc xe khác lại cập bến, nhưng là đi ngược về hướng khác. Cô bỗng theo nhóm người lên xe, để cho nó đưa bản thân đi đến nơi không biết tên.

***

27 cuộc gọi nhỡ?

Lần đầu tiên trốn việc công ty liên tục gọi 27 cuộc điện thoại tìm người, đây cũng là việc hiếm có, có thể ghi nhận thêm một dòng trên sổ đại thành tựu của bản thân rồi.

Ngôn Hải Lam vừa tự mình nhạo báng chính mình, vừa lấy di động tắt nguồn rồi bỏ vào túi da, không hề có suy nghĩ sẽ gọi lại, do còn mấy phút nữa thôi là đến giờ tan ca rồi, nếu giờ cô gọi về công ty, khác nào hại người khác phải ở lại tăng ca, không thì là bản thân bị gọi về công ty tăng ca, vậy thì tại sao cô lại phải phiền hà người khác hay bản thân chứ?

Mọi việc cứ đợi ngày mai cô đi làm hãy nói tiếp. Cô quăng túi xách lên ghế ngồi của bàn trang đểm, bản thân thì ngã lên giường, những cảm giác mệt mỏi bỗng lúc giống như dòng nước nhấn chìm cả người cô. Cô nhắm mắt lại cảm giác cơ thể rất mệt, có chút nặng đầu, cổ họng thì hơi đau, đây là kết quả cô đã ở ngoài bờ biển thổi gió biển cả ngày. Xem dáng vẻ cô hình như là bị cảm rồi.

Đây có thể nói là báo ứng không? Kết quả của việc không đi làm, tự ý trốn việc, haiz!

Còn biết nói đùa cho thấy bản thân không sao, cuối cùng sẽ qua được thôi, cũng giống như 4 năm trước sau khi anh ra đi không quay lại, giống như 3 năm trước biết được anh không hề lấy trái tim hay tìnhra đối với cô, lần này cũng như vậy thôi, cô nhất định sẽ không sao, nhất định sẽ vượt qua được.

Cô vừa thôi miên, an ủi chình mình, cùng lúc từ từ mất đi ý trí chìm vào giấc ngủ —

“Reng……..!”

Không gian yên tỉnh bỗng tiếng chuông điện thoại vang lên, làm Ngôn Hải Lam đang mơ màng trong giấc ngủ toàn thân giật nãy lên một cái, cô mở to mắt ra, căn phòng ban đầu mờ tối giờ đã đổi thành hoàn toàn tối đen, có thể nói đưa tay lên nhưng không thể thấy được năm ngón tay đâu.

Giờ là mấy giờ rồi? Cô đã ngủ bao lâu rồi?

Mò mẫm trong phòng để bật ngọn đèn lên, ánh sáng chớp nhoán một lúc làm cô nhắm đôi mắt lại, sau đó lại từ từ mở mắt ra.

“Reng ……”

Điện thoại bàn trong nhà vẫn cứ vang lên, cô vén mền ra xuống giường, đi ra phòng khách bắt điện thoại, cùng lúc nhìn thời gian trên đồng hồ treo tường, thì ra đã hơn 8 giờ rồi, cô chỉ chợp mắt thì đã ngủ gần 3 giờ đồng hồ, đúng là khoa trương quá.

“Alô? ” giọng khàn đục phát ra, đến bản thân cô cũng phải kinh ngạc.

“Xin hỏi có phải là phó lý Ngôn Hải Lam không? ” đầu bên kia của điện thoại truyền lại giọng nói không xác định của Cung Nhã Văn.

“Nhã Văn phải không? ”

“Phó lý? ” Cung Nhã Văn thốt lên kinh ngạc. “Giọng của chị sao lại biến thành như vậy, chị bị cảm rồi à? Sao lại nghiêm trọng đến vậy? đây là nguyên nhân hôm nay chị không đến công ty làm việc sao? ”

“Uhm! ” không muốn giải thích, cô bâng quơ đáp lại.

“Em biết mà, chị không thể nào vô duyên vô cớ, đến cả xin phép cũng không có mà không đi làm, chị quả thật đã bệnh rồi, chị không sao chứ? có cần em mua giúp gì đó đem qua không? ”

“Vẫn ổn! không cần đâu! ” mới nói có vài câu thôi, mà cổ họng đã rất đau, xem tình trạng vậy chút nữa không đi bệnh viện một chuyến là không được rồi, cô bất lực suy ngẩm.

“Vậy ngày mai chị có thể đến công ty làm việc không? ”

“Uhm! ”

“Vậy thì có một chuyện em nghĩ nói chị biết trước sẽ tốt hơn, tránh việc ngày mai khi chị đến công ty bị kinh hãi!” Cung Nhã Văn ngữ khí nghiêm túc nói.

Lòng hiếu kỳ của Ngôn Hải Lam bị trỗi dậy, nghĩ không ra việc làm cho cô phải kinh hãi là chuyện gì.

“Chuyện gì vậy? ” cô cố chịu đau mở lời hỏi.

“Công ty của mình bị công ty nước ngoài thâu tóm rồi! ”

“Cái gì? ” cô sửng sốt thốt lên, liền lộ ra biển cảm đau khổ, cổ họng cô rất đau!

“Em đã nói chị sẽ bị kinh hãi mà! ”

“Việc này phát sinh khi nào vậy, trước đây công ty có nghe phong phanh tin đồn như vậy chưa? ” cổ họng đang đau cũng phải hỏi rõ.

“Sự việc phát sinh dường như rất đột ngột, đến đầu não cấp trên cũng không hay biết có chuyện này, hôm nay trong công ty có thể nói là loạn xạ một đống, người người bất an. ”

“Thâu tóm công ty mình là công ty nước ngoài nào vậy? ”

“Kyle”

“Là công ty 2 năm gần đây sáng giá trên thị trường đầu tư quốc tế, công ty đầu tư Mỹ xuất hiện đột ngột? ”

“Đúng! chính là nó! ”

Ngôn Hải Lam cứng họng đớ lưỡi nói không ra lời, lúc đó trong não cô trống rỗng, nghĩ không ra tại sao Kyle lại đột nhiên thâu tóm công ty của bên cô, hơn nữa làm tâm trạng cô có chút hoang mang là, nếu như cô nhớ không nhầm thì Khuất Căng đang làm việc cho Kyle.

Là Kyle? hay là Carlyle?

Cô hy vọng là Carlyle, hy vọng bản thân nhớ sai, nhưng nếu như anh đúng là cho Kyle thì sao?

Anh có phải vì đề án kết hợp này lại xuất hiện trước mặt cô lần nữa không? có phải sẽ lại để tầm nhắm vào cô, cược thêm lần nữa? Hay là anh thực ra đã hoàn toàn từ bỏ cô rồi, lần sau gặp lại ngoài sự khách khí gật đầu ra, thì không hề muốn lãng phí một phút hay một giây trên người cô nữa?

Nếu thật là như vậy, cô phải làm sao?

Cười giễu cợt một cái, cô lắc lắc đầu, không dám tin bản thân đã bỏ thời gian cả ngày ra khó khăn lắm mới tạo được sự định tâm, chỉ trong một thời gian ngắn thì đã triệt để tan rã hết, vậy hôm nay cô trốn việc, thổi nguyên ngày gió lạnh bên bờ biển là vì cái gì chứ? đúng là tức cười đến cực điểm.

“Phó lý? ” phó lý vừa nãy có đang cười không?

“Nhã Văn! Cám ơn em đã nói chuyện này cho chị biết. ” cô khàn giọng nói, như vậy ít ra cũng cho thời gian cô chuẩn bị tâm lý, tránh đến lúc sáng mai bỗng đụng mặt anh ở công ty, cô sẽ không cẩn thận phản ứng mà làm ra những việc thất lễ.

“Không cần khách sáo! được rồi! em không làm phiền phó lý nghỉ ngơi nữa, ngày mai mình gặp ở công ty, bye bye! ”

“Bye! ”

Cúp điện thoại, Ngôn Hải Lam đờ đửng ngồi trên sô pha trong phòng khác ngớ ra. Cô không biết bản thân đang làm gì, chỉ biết đến khi cô thu hồi lại tri thức, đồng hồ treo trên tường đã chỉ sang gần vị trí số 10.

Không kịp thời gian đến bác sỹ rồi……cô ngơ ngác nghĩ.

Thực ra ngoài đau cổ họng, có chút nặng đầu ra, cô không bị ho, cũng không bị sổ mũi, hách xì, có lẻ đây chỉ là những triệu chứng thôi, chắc không phải bị cảm thật, chút nữa cô chỉ cần tắm nước nóng một chút, rồi uống thêm ly nước nóng ngủ một giấc, ngày mai thức dậy sẽ không sao đâu? nếu vẫn không ổn nữa, thì cũng phải để đến mai mới đi bệnh viện vậy.

Thở nhẹ một hơi, cô đứng lên khỏi sô pha, chuẩn bị lấy đồ đi tắm, lúc đó cảm giác xây xẩm không biết từ đâu tấn công đến cô, làm cô bỗng mất thăng bằng té lại xuống sô pha.

Cô nhắm chặt mắt lại cúi đầu dựa vào đầu gối, khó chịu đến nổi không thốt ra lời.

Trời ạ! Cơ thể cô có tệ đến vậy không? Mới xuất hiện triệu chứng bị cảm thôi mà đã thiếu chút nữa ngất xỉu, nếu bị cảm thật rồi, không phải là cần nằm viện điều trị sao?

Trong gian khổ vẫn mỉm cười, cô tự mình nhạo báng chính mình, đợi đến khi cảm giác xây xẩm qua đi rồi, mời cẩn thận từ sô pha từ từ đứng lên, không dám có động tác đột ngột nào nữa.

Vào trong phòng tắm, nước nóng từ không trung xả xuống thấm ướt cơ thể, cô nhẹ phát ra âm thanh thoải mái, cảm giác triệu chứng bị cảm dường như trong một lúc đỡ đi một nửa.

Thật thoải mái!

Thích cảm giác được bao quanh bởi nước nóng, cô bỗng quyết định phải ngâm mình, và cùng lúc trong lòng ngẫm nghĩ nếu ngâm mình bằng nước nóng có thể giúp cô gia tăng lực đề kháng có thể chống lại mầm bệnh trong cơ thể cô. Cũng đã bị cảm rồi, nước để ngâm mình không thể quá lạnh, phải càng nóng càng tốt.

Đây không thể nói là phương pháp sai, nhưng cũng không chính xác. Tắm nước nóng hay ngâm nước nóng đối với bệnh cảm đúng là có giúp đỡ, nhưng khi ngâm mình nhiệt độ của nước nóng phải thích hợp không được quá cao, do nhiệt độ quá cao không những làm phát sinh cảm giác bị ép tim, nghiêm trọng hơn nữa sẽ dẫn đến ngất xỉu, đặt biệt đối với những người có cơ thể đã suy nhượt càng dể bị như vậy hơn.

Ngôn Hải Lam trước giờ đã biết nhiệt độ của nước ngâm mình không được quá cao, nhưng do biến ứng của bệnh cảm, cô như quên đi tất cả, đến lúc từ từ cảm thấy bị ép tim, khi từ bồn tắm bò ra, trạng thái xây xẩm mới nãy trên phòng khách vừa bị qua, một lần nữa giống như xông lên núi đổ xuống biển hướng về phía cô mà tấn công, khi cô nghĩ bản thân sẽ ngất xỉu mất, cả người bỗng lúc mất đi ý trí.

***

Thời gian không biết đã qua bao lâu, có thể là 1 phút, cũng có thể là 10 phút, Ngôn Hải Lam tỉnh lại trên nền đất lạnh băng trong phòng tắm, ngoài cảm giác vẫn còn xây xẩm ra, thì còn cảm thấy lạnh giá.

Cô vịnh thành bồn tắm và vách tường để đứng lên, cảm giác trên trán hơi đau liền đưa tay sờ lên trán, thì sờ được một vệt trơn ướt cảm giác dính dính,

Cô kém tay đến trước mắt nhìn, chỉ thấy kinh hãi khi trên tay dính đầy chất lỏng màu đỏ — máu!

Trong một lúc không nghĩ được cách nào khác, cô vớ lấy khăn lông áp lên trên trán, sau đó nhanh chóng mặc đồ vào, yếu ớt tựa vào vách tường bước ra khỏi phòng tắm, rồi ngã người xuống đệm giường. Tóc cô vẫn còn ướt, nhưng cô đã không còn sức lực ngồi dậy hong kho tóc nữa.

Vết thương trên trán vẫn đang chảy máu, cô cũng không còn hơi sức kiểm tra vết thương ra sao, để tiện xức thuốc.

Cô cũng không nhớ được lúc bị ngất xỉu cô đụng phải cái gì, nhưng đại khái đoán ra được là cái móc khăn lông, do trong phòng tắm chỉ có nó được xem là vừa cứng vừa nhọn, ngoài ra như bồn tắm, sàn nước, mặt tường đều bằng phẳng, đụng sao cũng khó làm ra vết thương này được.

May cho cô là, vết máu dính từ trên khăn lông cho thấy, vết thương của cô không vượt quá cái tiền cắc 1 nguyên. Không may là, vết thương ngay trên mặt. (ces: chịu =.=)

Bốn bề một màng tỉnh lặng, cảm giác xây xẩm và ép tim càng lúc càng giảm nhẹ đi, bộ não và tư duy của cô cũng càng lúc càng tỉnh táo ra, sau đó lại bắt đầu cảm thấy sợ hãi.

Toà cao ốc này chỉ có mình cô ở thôi, nếu như lần này khi ngất xỉu vết thương trên trán sâu một chút, nghiêm trọng một chút, máu cũng ra nhiều một chút, không biết cô còn mạng để bò dậy không?

Không, và cũng không ai biết cô ngất xỉu trong phòng tắm, không ai biết cô bị thương, vết thương đang không ngừng chảy máu, cô thì toàn thân loã thể ướt nhẹp nằm trên sàn nước trong phòng tắm, đến khi máu chảy hết hay mất thân nhiệt mà chết cũng không ai phát hiện.

Nghĩ đến tình trạng đó, cô ớn lạnh hết lần này đến lần khác. Lạnh quá! nhưng lại không biết là do cơ thể lạnh, hay là trái tim lạnh.

Đây có phải là cuộc sống cô cần không? cô đơn một mình, đến ngất xỉu cũng không ai phát hiện, bị thương cũng không ai quan tâm, chỉ có thể nhờ bản thân mình chịu đau bò dậy, sau đó một mình rơi lệ.

Nước mắt trượt xuống góc mắt cô, cô đưa tay lau nó đi.

Cô rất hối hận, rất hối hận lúc đầu tại sao không đón nhận Khuất Căng, tại sao lại xoá số điện thoại di động của anh, tại sao lại để tâm anh có yêu mình không, anh không yêu cô cũng chẳng sao, chỉ cần cô yêu anh là đủ rồi.

Khuất Căng…….Khuất Căng……..

Anh đang ở đâu?

Khuất Căng…….Khuất Căng.……..

Anh có biết là em rất yêu anh không?

Khuất Căng……Khuất Căng…..ô… ô… ô…….Khuất Căng


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui