Mặc dù đó buổi tối hôm đó Trần Khả Như không xuống nhà, nhưng cũng nghe được đái khái một số chuyện.
Theo lời của Lê Hoàng Việt sau đó kể lại, Lê Mỹ Hoa không muốn phá thai và dự định sinh đứa trẻ.
Hơn nữa, cô ta bằng lòng đi xem mắt, chọn một trong những người theo đuổi trước đây để kết hôn, coi đó là cha đứa trẻ.
Mặc dù là mua một tặng một, nhưng có tên của tập đoàn Á Châu dán nhãn, không lo thiếu người theo đuổi.
Sinh con vốn là việc rất hại đến sức khỏe, lại không được ai cảm ơn.
Hai bậc phụ huynh nhà họ Lê thay đổi suy nghĩ, có phần khó xử.
Sau khi cân nhắc thiệt hơn, họ thấy chủ ý của Lê Mỹ Hoa không tệ lắm.
Ngày hôm sau, hai vợ chồng lại có ý tưởng mới.
Trần Khả Như không hỏi Lê Hoàng Việt rốt cuộc đấy là ý tưởng gì.
Hỏi nhiều, đối phương lại nghĩ rằng cô ấy có dụng ý khác.
Chuyện của Lê Mỹ Hoa, cô không thể xen vào, mà càng ít xen vào càng tốt.
Đại khái hơn 12 giờ, Lê Hoàng Việt mới đi ngủ.
Trần Khả Như giả vờ ngủ.
Đêm hôm khuya khoắc, cô không muốn vận động quá muộn, khiến sáng mai không dậy nổi, sẽ ảnh hưởng đến việc tới bệnh viện báo cáo.
Điều quan trọng nhất là, trong lòng Trần Khả Như có chuyện bận tâm.
Thứ trên cánh tay cô vẫn chưa tháo ra.
Cho dù tháo ra, cô vẫn cần phải điều dưỡng một thời gian mới có thể mang thai.
Đương nhiên, không thể để Nguyễn Phương Thanh biết.
“Đang giấu tôi chuyện gì?” Mắt anh lấp lánh, bất thình lình hỏi.
"Anh thần thông quảng đại như thế, chẳng lẽ không biết sao?"
Trần Khả Như buồn cười hỏi ngược lại.
Theo nhận thức của cô, chuyện như thế này không chắc có làm anh giận hay không, hơn nữa còn có thể ảnh hưởng đến mối quan hệ mà hai người vất vả lắm mới xây dựng được, làm sao cô có thể tùy tiện nói ra.
"Tối hôm qua nhìn thấy em ngủ rất ngon, không nỡ đánh thức.
Hôm nay..."
Sóng mắt của anh gợn lên một chút tà tà, câu chữ mập mờ, ám chỉ rõ ràng.
Trần Khả Như cuống cuồng cắt ngang: "Hôm nay không làm nữa, mai em muộn mất!"
Trên gương mặt trắng nõn, xinh đẹp lờ mờ hiện lên một mảng hồng hồng.
Lê Hoàng Việt không nói lời nào, anh chưa bao giờ mong đợi ở bên cô từng phút từng giây đến như vậy.
Anh không chắc sự mong đợi và khao khát sở hữu này có thể kéo dài bao lâu, ít nhất là vào lúc này, anh thực sự thấy vui vẻ.
Khi trở lại bệnh viện đa khoa An Tâm lần nữa, tâm trạng của Trần Khả Như hoàn toàn khác.
Cô không ngờ rằng trưởng khoa Đức Sơn không những không phàn nàn hay trách móc mà còn khen ngợi cô.
Cũng tuyên bố muốn mở một cuộc họp để khen ngợi hành động dũng cảm, vô tư của cô khi đến Sìn Hồ làm tình nguyện viên cho hội chữ thập đỏ.
Tinh thần này xứng đáng được tuyên dương để mọi người học tập.
Hóa ra danh sách tình nguyện viên ở Sìn Hồ đã được công bố.
Bệnh viện đa khoa An Tâm đương nhiên không chịu bỏ qua cơ hội giành được sự quan tâm và chú ý của xã hội, nhân đó làm đẹp tên tuổi và nâng cao danh tiếng của bệnh viện.
Bác sĩ Khả Như không chỉ đại diện cho một cá nhân mà còn là hình ảnh của toàn bộ bệnh viện đa khoa An Tâm.
Nói về việc nổi tiếng, Trần Khả Như đã ăn hành đủ ở thành phố Đà Nẵng rồi.
Giải trí và xã hội là như vậy.
Nếu bạn không quảng cáo rầm rộ, người dân và những người thích hóng hớt sẽ nhanh chóng quên bạn.
Trước sự phản đối mạnh mẽ của Trần Khả Như, buổi họp tuyên dương của Phan Đức Sơn không đi tới đâu.
Nhưng khi giới truyền thông phỏng vấn, ông ta vẫn nổ một chút.
Ví dụ như, bác sĩ Khả Như không nhận lời phỏng vấn lần này vì bị thương trong đợt cứu trợ thiên tai và sức khỏe không được tốt.
Thân là lãnh đạo của bác sỹ Khả Như, ông rất ủng hộ và đánh giá cao hành vi của cô.
Đồng thời, với tư cách là trưởng khoa phụ sản, Phan Đức Sơn đã đi đầu và làm việc rất chăm chỉ.
Ông ta đã giúp tiết kiệm chi phí quan hệ công chúng của bệnh viện, vừa khiến bản thân gia tăng sự nhận biết trong lòng người dân.
Lãnh đạo bên trên, viện trưởng cùng với thành viên ban giám đốc ngày càng tin nhiệm và trọng dụng ông ta.
Trong giờ nghỉ trưa, Trần Khả Như và Vũ Tuyết Trang nằm trên ban công nhỏ phơi nắng.
Cứ đến mùa đông, cửa sổ sân thượng của bệnh viện lại trở thành miếng mồi ngon bị các bác sĩ và y tá xâu xé.
Trưởng khoa Đức Sơn đặc biệt giao một phòng làm việc độc lập cho Trần Khả Như.
Dẫu sao, danh phận phó khoa sản rõ như ban ngày, những người khác cũng không đàm tiếu quá nhiều.
Những tia nắng vàng ấm áp rải trên da thịt, làm người ta mơ màng buồn ngủ, cũng vô cớ khiến người ta cảm nhận được hơi thở của mùa xuân.
“Chị Khả Như, sao chị không đồng ý tổ chức buổi khen thưởng? Càng có cơ hội vẻ vàng mà?” Vũ Tuyết Trang không biết nói gì về kết quả này.
"Vì mục đích của chị không trong sáng, nên chị xấu hổ".
Trần Khả Như thản nhiên trả lời.
Cô thực ra không vị tha như báo chí và tin tức đưa tin.
Cô chỉ là một kẻ đào ngũ trong tình yêu, dùng hành vi cao thượng để che đậy sự hèn nhát của mình.
"Chị thật thà quá, để ý mục đích ban đầu làm gì, ai thèm quan tâm.
Cái mà tất cả quan tâm là quá trình, là kết quả".
Vũ Tuyết Trang thở dài một hơi, sau đó hỏi chuyện phiếm: "Chị Khả Như, chị và Lục Cặn Bã..."
"Tuyết Trang, chiều nay em có rảnh không?"
"Rảnh ạ, có việc gì hả chị?"
"Cùng chị đến bệnh viện tư của người thân em lần trước ấy, lấy que ra".
"Cái gì?"
Trên ban công tầng 4 của bệnh viện đa khoa An Tâm có một tiếng hét sợ hãi vang lên.
Trần Khả Như đã quen với việc cả kinh của Vũ Tuyết Trang.
Người kia che miệng, lẩm bẩm: "Chị Khả Như, có phải lúc ở Sìn Hồ, chị bị cái gì rơi trúng đầu, nên khi trở về mới đưa ra quyết định đáng sợ này đúng không? Trước đây Lê Cặn Bã nồng nàn như lửa với người đàn bà khác, chị cứ thế quên sạch, rồi làm lành với anh ta hả?"
"Thật ra, hôm qua chị muốn nói với em, lúc ở Sìn Hồ, Lê Hoàng Việt đã đến tìm chị".
Mặt Vũ Tuyết Trang đầy vẻ kinh ngạc, sửng sốt, trầm tư rồi trở nên nhẹ nhõm, chuyển sang cười.
Cô ấy khịt mũi: “Thật là, chị Khả Như, chúc mừng chị… Chao ôi, Lê Cặn Bã, đúng là một người đàn ông khiến người ta vừa yêu vừa hận.
Nói sao nhỉ, mối tình đầu quay về, có chút dây dưa cũng chuyện bình thường.
Chỉ cần vượt qua được khảo nghiệm này thì đúng là tu thành chính quả, công đức viên mãn.
Theo quy luật của tiểu thuyết ngôn tình, chắc không còn nữ phụ hợp tác với nhau tới đối phó phó đâu..."
Vũ Tuyết Trang hai tay đặt dưới hàm, tính toán thay Trần Khả Như, vẻ mặt nghiêm túc, tựa như nhà tiên tri.
Trần Khả Như mỉm cười: "Em chắc chắn chứ?"
"Cũng không chắc.
Nói chung, nếu không có phụ nữ phá rối thì trong gia đình sẽ luôn xảy ra tranh chấp, mâu thuẫn nội bộ".
Cô ấy nhướng mày, cười thô bỉ: "Ví dụ, chị sinh liên tiếp hai đứa, đều là con gái...!Thế là, mẹ chồng vung tay lên bảo sinh, sinh tới khi nào tòi ra thằng con trai thì thôi...!he he..."
Trần Khả Như nhìn đôi mắt hạnh đang nheo lại của Vũ Tuyết Trang trong ánh mặt trời, hình ảnh Nguyễn Phương Thanh hùng hổ, dọa nạt, không khỏi bị quét sạch bách.
Không chỉ Vũ Tuyết Trang, mà Lê Hoàng Việt cũng cho cô lòng tin không gì sánh kịp.
Nhưng ánh mắt chắc chắn của Trần Phương Liên trong nhà hàng La Maison Deli, cùng những lời đe dọa và khiêu khích không chút sợ hãi của cô ta, liệu lần cô ta bỏ đi, có đúng là thực sự từ bỏ không? Còn có vết sẹo mổ (c-section) trên bụng cô ta...!Trần Khả Như tin tưởng lời giải thích của Lê Hoàng Việt ở Sìn Hồ.
Cho dù điều tồi tệ nhất có xảy ra, chỉ cần anh có thái độ rõ ràng, có lẽ cô thực sự có thể kiên định tiến về phía trước.
Tiếng chuông điện thoại tươi sáng vang lên hết hồi này đến hồi khác.
“Vũ Tuyết Trang, sao em không nghe điện thoại?” Trần Khả Như nhắc nhở, nhớ buổi sáng cũng như vậy.
Vũ Tuyết Trang nhíu mày, sau đó giãn ra, ánh mắt kỳ quái nói: "Chị đừng để ý.
Anh ta bán bảo hiểm.
Ngày nào cũng gọi mấy cuộc, phiền chết mất".
"Thật không?"
Trần Khả Như bắt được vẻ khác thường của cô bé, bất giác nhếch miệng, nhìn con bé tức giận.
Nếu thực sự bán bảo hiểm, cô ấy hoàn toàn có thể chặn số điện thoại để khỏi bị làm phiền, cần gì phải để người kia mất công mất sức gọi điện?
Cô thầm nghĩ trong đầu, mình không ở đây mấy ngày, Vũ Tuyết Trang đã biết yêu rồi.
Cô nhìn thấu nhưng không vạch trần.
Buổi chiều, kế hoạch của Trần Khả Như bị rối loạn hoàn toàn.
Cô nhận được một cuộc gọi từ Nguyễn Phương Thanh.
Ngay khi nhìn thấy người gọi là Nguyễn Phương Thanh, mí mắt cô liền nhảy lên.
Nói cô không ngại chắc chắn là nói dối.
Cô không thể đoán ra thái độ của Nguyễn Phương Thanh, điều chắc chắn duy nhất là cô không muốn đối đầu trực diện với bà ấy.
Hai giờ, Trần Khả Như đến một quán cà phê cao cấp.
Ngoài Nguyễn Phương Thanh, còn có Lê Mỹ Hoa, cô hơi kinh ngạc.
Sau hành vi dữ dội và bất thường của Lê Mỹ Hoa tối hôm qua, đôi mắt hôm nay vẫn còn hơi sưng và đỏ.
Cô ta trang điểm đậm hơn một chút, vừa tạm đủ che đi.
"Khả Như, tới đây ngồi đi".
Nguyễn Phương Thanh nhiệt liệt chào hỏi khiến Trần Khả Như có chút không quen.
Đặc biệt là Lê Mỹ Hoa thân thiết gọi một tiếng: "Chị dâu, bên này".
Hôm nay mặt trời mọc đằng tây sao, toàn thân Trần Khả Như nổi da gà.
Lê Mỹ Hoa đang định giờ trò gì? Nghĩ cô là nữ chính ngốc bạch ngọt mà Vũ Tuyết Trang hay nói sao? Người ta tỏ ra tử tế với bạn một chút, là xóa bỏ luôn tất cả hiềm khích lúc trước ấy hả?
Nhưng nếu người ta không làm gì, thì cô đương nhiên không thể không nể nang.
Ngồi bên cửa sổ một lúc, Trần Khả Như bừng tỉnh nhận ra, hóa ra Lê Mỹ Hoa đến để xem mắt.
Đối tượng xem mắt của cô ta là một người đàn ông ăn mặc bảnh bao, khoảng ngoài 30.
Ngoại hình trung bình và ngay thẳng, trông khá xứng đôi với Lê Mỹ Hoa.
Chẳng qua khóe mắt có một vết bớt, bị tóc mái che, không hất tóc lên nhìn không rõ lắm.
Nhưng người có dũng khí lấy vợ theo kiểu mua một tặng một như thế này, nếu không phải vì khó khăn tài chính, thì là không có khả năng sinh sản...!Nói tóm lại, Trần Khả Như cảm thấy mục đích của đối phương không đơn giản, trong mắt hiện lên một tia muộn phiền không dễ phát hiện.
Đối tượng xem mắt của Lê Mỹ Hoa tên là Đỗ Quốc Vinh, 29 tuổi, con trai thứ hai của một chủ xí nghiệp nhỏ.
Trong công ty anh ta là người giữ những vị trí trọng yếu, ăn nói rất thẳng thắn.
Suốt nửa giờ xem mắt, Lê Mỹ Hoa tỏ ra rất tích cực và chủ động.
Cả hai vô cùng ăn ý, ngay hôm đó đã định xong hôn sự.
Nguyễn Phương Thanh dĩ nhiên vui mừng hớn hở khi thấy kết quả.
Sau khi Đỗ Quốc Vinh rời đi, lần đầu tiên Lê Mỹ Hoa hỏi chuyện cô: "Chị dâu, chị nghĩ thế nào về Đỗ Quốc Vinh? Anh ấy bảo chấp nhận đứa con trong bụng em?"
Trần Khả Như không nói nên lời: "Mới gặp lần một lần, chị cũng không hiểu rõ lắm, chưa dám nhận xét".
Lê Mỹ Hoa tiếp tục nói: "Nói đến, còn có ai ở thành phố Đà Nẵng có tầm mắt tốt hơn chị dâu, cho nên em tìm chị cho xin ý kiến.
Chị dâu không ra tay thì thôi, ra tay một phát là túm ngay lấy anh trai xuất sắc của em ném vào..."
Cô ta cố ý dừng lại.
Trần Khả Như cảm thấy rõ ràng đó là từ "giường", Lê Mỹ Hoa cố ý chế nhạo cô sao?
Nhìn lại cô ta, thấy nét mặt của cô ta vẫn như thường, dáng vẻ hân hoan, tự nhiên.
Nguyễn Phương Thanh cũng thoải mái nói: "Khả Như, hôm nay mẹ gọi điện thoại cho con, chủ yếu là vẫn là vì việc khác.
Con đi cùng Mỹ Hoa đến khoa sản bệnh viện tư nhân làm kiểm tra nhé.
Dù sao con cũng là bác sĩ, đi cùng cho chúng ta yên tâm".
Đại khái nhân tiện giải quyết luôn chuyện của con gái.
Mà xem ra ánh mắt bà ấy cũng không quá phiền não.
"Vâng ạ".
Trần Khả Như đáp lời.
Trong lòng cô vẫn hoài nghi về sự bất thường của Lê Mỹ Hoa.
Một người ngày hôm qua còn đối với bạn căm giận vạn phần, mà hôm nay đã tươi cười rạng rỡ, có thể sao?.