Chồng Tôi Thật Quyến Rũ


Chóp mũi cô đập mạnh vào tấm lưng rắn chắc của anh, ngay sau đó liền phát ra tiếng rên nhẹ.

Cô đau đến mức nhe răng trợn mắt.

"Có đau không?"
Lê Hoàng Việt trầm giọng hỏi, mặt mày khuất dưới hàng mi dài đen nhánh.

Cho dù không nhìn thấy biểu cảm của anh, cũng biết tâm trạng anh không ổn.

Đương nhiên Trần Khả Như nghe được giọng điệu khó chịu cùng chế nhạo của anh.

Ánh mắt ngưng trọng một hồi, bình tĩnh nói: "Đau cũng xứng đáng."
Cô cẩn thận nghĩ lại một chút.

Mặc dù Lê Hoàng Việt mới động tay động chân trước, nhưng cử chỉ giữa cô và Phan Huỳnh Đông thực sự không rõ ràng.

Đáng lẽ cô phải suy xét đến việc Lê Hoàng Việt vốn là một người nóng nảy lại hẹp hòi, vốn không chấp nhận một sai sót dù là nhỏ nhất.

Lê Hoàng Việt liếc cô một cái, cúi đầu, vẻ mặt rối rắm, nhếch nhác như vừa bị lôi ra từ đống rác ven đường, trên người không có chỗ nào là không tả tơi.

Đôi mắt cô vẫn luôn lãnh đạm, nhưng giờ phút này, cô ngoan ngoãn nghe lời.

Cái miệng nhỏ trước kia lúc nào cũng nói năng hùng hồn, đầy lý lẽ lần đầu tiên không phản bác lại anh.

"Sao lại xứng đáng?"
Mắt anh mờ mịt, có vẻ bớt tức hơn rồi.

Trần Khả Như đã biết nhưng vẫn nghiêm túc nói: "Em không nên ở trước mặt anh, cùng người đàn ông khác kề vai sát cánh.

Em không nên đặt mình vào nguy hiểm, làm cho anh lo lắng, ghen tuông..."
Câu chữ của Trần Khả Như thắm thiết, nói năng khéo léo.

Từ trưa hôm qua đến sáng nay anh vẫn chưa uống một ngụm nước, miệng khô khốc, cổ họng khục khạo.

Lê Hoàng Việt cứ như vậy nhìn cô chằm chằm.

Cảm xúc trong mắt anh thay đổi liên tục, khó mà nắm bắt.

Trần Khả Như vươn đầu lưỡi liếm liếm đôi môi khô khốc.

Cô không rõ một Lê Hoàng Việt hung hăng, độc đoán như vậy đã nguôi giận chưa, nhưng đánh người cũng là sự thật.

Giây tiếp theo, hơi thở của anh tràn xuống, chiếm trọn hơi thở của cô, kín kẽ không khoảng cách.

Lồng ngực lạnh lẽo, cứng rắn của Lê Hoàng Việt cùng hơi thở của anh vây lấy cô.


Lòng bàn tay to lớn của anh đè nặng lên lưng, như muốn khảm sâu vào đó.

Cô như người đi trên mây, ở trong vòng tay anh một lúc mới dần dần buông ra.

Lê Hoàng Việt tỏ vẻ từ bi nói: "Biết lỗi là tốt rồi.

Lần sau đừng tái phạm."
Trần Khả Như: "..."
Anh dịu giọng rồi, Trần Khả Như dĩ nhiên nương theo đó tiếp tục.

Cô vừa trải qua khoảnh khắc sinh tử, cô cần anh ở bên.

Cô biết ơn Phan Huỳnh Đông, nhưng cô yêu Lê Hoàng Việt.

Hai người ôm nhau, như thể không cần giải thích nữa.

Lê Hoàng Việt biết nhân phẩm của cô, cảm xúc của cô, nãy giận là bởi anh ghét những người đàn ông thèm muốn cô như ruồi.

Bất kể đó là Phan Huỳnh Đông, Tống Quốc Minh, hay ai khác!
Anh ấy làm vậy để thể hiện thái độ của mình.

“Lê Hoàng Việt, Tuyết Trang thế nào rồi, con bé đã qua khỏi nguy hiểm chưa?” Sau khi nghỉ ngơi một lát, dây thần kinh của Trần Khả Như lại căng lên, lo lắng hỏi.

Trần Khả Như, tôi nên khen ngợi em tốt bụng, hay nên chửi em ngu ngốc?"
Lê Hoàng Việt nhướng mày kiếm, bao nhiêu lần rồi mà cô vẫn thế, anh nén giận nói: "Em hết lo lắng cái này lại lo cái kia, nhưng sao lại thờ ơ với thân thể của chính mình.

Tôi, Lê Hoàng Việt, mặc kệ những người khác, tôi chỉ quản em, em là người phụ nữ của tôi!"
Giọng anh nghiêm nghị, như đang dạy dỗ người khác.

Nhưng những sau những lời nghe có vẻ trách cứ, lại ẩn giấu sự quan tâm của anh.

Trần Khả Như lại rung động nữa rồi.

Thế cho nên hoàn toàn quên mất, anh chàng này độc địa thế nào, liên tục đánh thẳng vào mặt người khác.

Anh cho rằng đánh người khác thành tàn phế thì có thể cân bằng được trái tim sao.

"Lê Hoàng Việt."
Cô ngước nhìn anh, nhẹ nhàng nói.

"Sao?"
Hơi thở anh hổn hển, lồng ngực vẫn là kích động không ngừng phập phồng.

"Em yêu anh."
Lời này đã nói vô số lần trong lòng, nên khi nói ra, mọi thứ rất tự nhiên.

Cô nhẹ nhàng kiễng chân lên, hôn lên cánh môi anh.


Lê Hoàng Việt cảm thấy, những lời yêu thương đẹp đẽ nhất trên đời này chính là từ cái miệng nhỏ nhắn lạnh lùng của cô.

Nhưng, cô chỉ lướt qua như chuồn chuồn đạp nước, rồi buông ra.

Lê Hoàng Việt buồn bực.

Anh mới nếm được chút vị ngọt, còn chưa đâu ra đâu, thì đã xong xuôi rồi.

Người phụ nữ này đúng là làm không đến chốn.

Trần Khả Như ngượng ngùng nói: "Em có hơi bẩn..."
Nhìn xem, nãy người cô đầy bùn đất và cỏ dại mà lại đi dựa vào người anh.

Trong tình huống bình thường, Lê Hoàng Việt có hơi ám ảnh bởi sự sạch sẽ.

"Tôi không phiền đâu."
Ngay sau đó, anh liền bổ sung, lại một lần nữa chụp lấy môi cô.

Được rồi, cô thừa nhận rằng trong một số trường hợp nhất định, anh có thể giảm tiêu chuẩn về sự sạch sẽ, không cần tuân theo nguyên tắc.

Sau một thời gian dài ân ái, anh cuối cùng cũng mãn nguyện.

"Vũ Tuyết Trang không sao, em yên tâm đi."
Cô đang định hỏi tiếp, Lê Hoàng Việt đã nói ngay lập tức.

"Anh…"
Hóa ra anh vẫn luôn biết, cố tình bắt cô chờ, khiến cô lo lắng.

"Giám đốc, chỗ đó còn có một số việc..." Lê Chí Cường tận dụng thời cơ, nói.

Từ xa, anh ta đã thấy vợ chồng người ta ân ái, đương nhiên không thể chai mặt đến làm phiền.

Đợi khoảng nửa tiếng đồng hồ, nghĩ hẳn họ cũng xong xuôi rồi.

Lần nào Lê Chí Cường cũng đều nghiêm túc chờ ở bên cạnh, Trần Khả Như vội vàng nói: "Anh có việc bận thì đi trước đi, em về nhà thay quần áo."
Sau đó bỏ trốn khỏi hiện trường mà không có bất kỳ lời giải thích nào.

Lê Hoàng Việt không ngăn cô lại.

Vẻ mặt lưu luyến dần trở nên nghiêm túc, thậm chí là nghiêm nghị.

Sự việc này phải được điều tra kỹ lưỡng.

Trước đây là ngộ độc thực phẩm, lần này lại là tai nạn chết người trên khu dã ngoại CS, không đơn thuần là nhằm vào ai nữa.


Sát thủ hiển nhiên là chờ cơ hội chui vào đội ngũ của bệnh viện, hẳn đã lên kế hoạch từ rất lâu.

Dùng mọi cách, chuẩn bị đầy đủ, có chủ đích nhằm vào tập đoàn Á Châu, không loại trừ do chị em Lương Như, Lương Huy làm.

Dù sao trước đó, tập đoàn MTP vẫn luôn ép sát tập đoàn Á Châu.

Manh mối về vụ ngộ độc thực phẩm bị đứt đoạn, lần này nhất định phải bắt sống sát thủ kia, tra rõ ai đứng sau tất cả những việc này!
Trần Khả Như đã dành hơn một giờ để chỉnh trang gọn gàng rồi đi đến bệnh viện đa khoa An Tâm
Sự việc mất tích của cô ngày hôm qua khiến dư luận xôn xao.

Đồng nghiệp khi nhìn thấy cô đều chân thành an ủi, ai cũng có vẻ lo lắng.

Sau khi trò chuyện một hồi, Trần Khả Như lập tức tìm đến phòng bệnh Vũ Tuyết Trang đang ở.

Đối mặt với cha mẹ của Vũ Tuyết Trang, Trần Khả Như khá xấu hồ.

Dù sao, Vũ Tuyết Trang bị thương là vì cô, cô ấy vô tội lại gặp tai họa.

"Cô chú à, cô chú đã ở đây cả ngày, chắc chắn mệt rồi.

Hai cô chú cứ về nha nghỉ ngơi cho khỏe.

Cháu là đồng nghiệp và là bạn tốt của Tuyết Trang, tối nay cháu sẽ chăm sóc em ấy."
"Chuyện này...!sao có thể trơ mặt nhờ cháu chứ?"
Cha mẹ Vũ Tuyết Trang nhìn nhau.

Trong lòng đột nhiên nghĩ cô gái đoan trang, xinh đẹp trước mặt này, hẳn là người Tuyết Trang luôn miệng ca tận trời, bác sĩ Khả Như!
Không ngờ trẻ thế!
"Bác sĩ Khả Như, vậy con bé nhà chúng tôi đành nhờ cháu chăm sóc! Cảm ơn cháu nhé!"
"Cô chú à, Tuyết Trang đã giúp đỡ cháu rất nhiều.

Em ấy là một cô gái hoạt bát, vui vẻ.

Cô chú đã dạy dỗ em ấy rất tốt."
Sau khi Trần Khả Như tiễn hai vị phụ huynh đi, cả người lúc này mới thả lỏng.

Cô bước đến giường bệnh của Vũ Tuyết Trang.

Cô gái nằm im ngay ngắn, không còn vẻ phấn chấn hừng hực như lúc trước.

Cô thấy có lỗi đến cực kỳ.

Vừa rồi đứng trước mặt cha mẹ Vũ Tuyết Trang, vì sợ bị họ khiển trách mà không dám thừa nhận sai lầm của mình.

"Tuyết Trang, hóa ra chị sợ mất em như vậy."
Cô ngồi bên giường, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Vũ Tuyết Trang như hoài niệm, trong mắt có chút trầm ngâm.

Vũ Tuyết Trang rất tốt với cô.

Cho dù có việc gì xảy ra đi chăng nữa, cô ấy vẫn luôn ủng hộ, động viên và đồng hành cùng cô ấy không chút ngại ngần.

May mắn thay, họ đều sống sót và bình an vô sự.


Bác sĩ phẫu thuật nói rằng Vũ Tuyết Trang sớm nhất sáng mai mới tỉnh lại.

Cô treo bình truyền dịch và dinh dưỡng lên, cách một lúc lại thay một lần.

Trần Khả Như thức cả đêm để làm.

Sau khi treo gần ba cái túi, Trần Khả Như lấy khửu tay chống đầu, liên tục ngáp ngắn ngáp dài, đầu óc mơ màng, thật sự thấy buồn ngủ.

Cô liếc mắt liền thấy qua khung cửa sổ trong suốt có một bóng người đang đứng ở bên ngoài, lững thững tại chỗ, chỉ là không đi vào.

Sinh nghi, cô bước tới cửa, mở ra xem, phát hiện người kia đúng là Lê Chí Cường.

"Lê Chí Cường, anh tới tìm tôi à?"
Trần Khả Như khó hiểu, lẽ nào Lê Hoàng Việt có chuyện muốn nói với cô?
"A...!em..." Ánh mắt Lê Chí Cường hơi kinh ngạc, vẻ mặt nhất thời mất tự nhiên, vội vàng nói: "Đúng, đúng, bà chủ, em đến đây tìm chị.

Hóa ra chị ở trong phòng này, em còn sợ mình tìm nhầm."
"Thế hả."
Trần Khả Như cảm thấy đêm nay Lê Chí Cường có gì đó không ổn, nhất thời không nói rõ được, nên hỏi: "Anh tìm tôi có chuyện gì? Gọi không được à? Anh quên tôi lấy lại điện thoại rồi à."
Lê Chí Cường do dự, anh ta không thể trực tiếp nói cho bà chủ biết, anh đặc biệt đến thăm Vũ Tuyết Trang, quan hệ có vẻ mập mờ làm sao!
Tròng mắt vòng vo một hồi, sau đó nói: "Là thế này, thưa bà chủ, lần trước không phải giám đốc đã đưa cô Mỹ Hoa ra nước ngoài sao? Lần đó, anh ấy đã mua quà cho chị, sau lại...!Chị đến thành phố Hồ Chí Minh để tham gia buổi hội thảo, sau đó anh ấy...!"
Lê Chí Cường đến đây thì dừng một lúc.

Trần Khả Như hiểu ra, Lê Hoàng Việt nghĩ cô đến thành phố Hồ Chí Minh để tránh anh ay, vì vậy tức giận bảo Lê Chí Cường ném món quà đi.

Cô bừng tỉnh, mặt hiện ra vẻ dở khóc dở cười.

Lê Hoàng Việt ơi là Lê Hoàng Việt, không nói tới chủ nghĩa đàn ông, lòng anh còn hẹp hòi hơn lỗ cây kim!
May mà cấp dưới khôn khéo, lỡ như bị vứt bỏ thì sao? Thật là lãng phí tiền bạc!
Trước kia Lê Hoàng Việt tặng cho cô rất nhiều thứ.

Mỗi lần cô từ chối, anh mở miệng liền bảo vứt đi, đúng là một tên hoang phí.

Nhưng mấu chốt là người ta vừa vung tiền thì đã bằng đầu bằng hàng chục triệu rồi!
"Quà đang ở đâu?"
Trong khi Trần Khả Như đang suy nghĩ, Lê Chí Cường lén lút nhìn vào trong phòng.

"Ở trong xe, em đi lấy ngay."
Lê Chí Cường hết chạy xuống lại chạy lên tầng hai, thở hổn hển vì nóng.

"Thưa chị, quà đây."
"Lê Chí Cường, cám ơn anh."
Một cái hộp màu đỏ hồng, đóng gói rất tinh tế.

Trần Khả Như cầm trên tay, trong lòng vui vẻ, mặt mày tràn đầy tươi cười.

Đang định quay lại phòng bệnh, cô cảm giác Lê Chí Cường đi theo sau, kỳ quái hỏi: "Anh Cường, anh còn có chuyện gì sao?"
"Thưa bà chủ...!tôi..."
Lê Chí Cường lo lắng.

Anh ta chỉ là đi thăm bạn bè bình thường, sao lại giống như một tên trộm thế? Còn không dám cho Trần Khả Như biết!
Anh ta rối rắm hai giây, nghiêm mặt nói: "Nếu không có việc gì nữa, em đi trước, bà chủ, chị vừa trở về sau nguy hiểm, cố gắng giữ gìn sức khỏe!"
Trần Khả Như phân vân hồi lâu, sau đó mới mới thoáng suy nghĩ cẩn thận, định gọi anh ta lại, nhưng Lê Chí Cường đã đi xa rồi..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận