Chồng Tôi Thật Quyến Rũ


"Không sai."
"Đuổi theo ngay lập tức."
Sau khi Lê Hoàng Việt ra lệnh, bởi vì cảm xúc trong lòng dao động quá lớn, lại thêm thể lực không tốt nên anh phải nằm ở băng ghế sau, nhưng từ đầu đến cuối anh vẫn mở to mắt, không chịu nhắm lại.

Dù sao Lê Chí Cường cũng không khuyên nổi, chỉ có thể hy vọng nhanh chóng tìm được Trần Khả Như.

Trong sự lo lắng chờ đợi của mọi người trên xe, Lê Chí Cường đã liên lạc với một người quen trong Sở cảnh sát, hỗ trợ điều tra biển số và theo dõi máy giám sát ở tất cả các trục đường mà chiếc xe đi qua, ngộ nhỡ tìm kiếm nhầm đường thì Lê Chí Cường cảm thấy mình vẫn nên dứt khoát mổ bụng tự sát cho rồi.

Sau một tiếng đồng hồ đuổi theo mà lòng nóng như lửa đốt, điện thoại không ngừng gọi đến gọi đi, tốc độ xe lao như tên lửa, rốt cuộc cũng nhìn thấy chiếc xe bán tải mà mọi người luôn mong ngóng, nó đang đỗ trước một tòa nhà của Bệnh viện não.

Quả thật, đồ đạc bên trên vẫn đang được trưng bày đầy đủ, nhưng lại thiếu bình dưỡng khí, trông nó cực kỳ bắt mắt giữa vô vàn chiếc xe đang dừng lại ở bãi đậu xe của bệnh viện.

"Tổng giám đốc Việt, để tôi đi trước tìm hiểu tình hình đã, anh đi xe mệt mỏi cả buổi rồi, nên nghỉ ngơi một lúc đi."
Lê Chí Cường cảm thấy rất khó xử, vì sợ mình lại làm sai chuyện gì, nếu thế thật thì đúng là tội ác tày trời, chết ngàn lần cũng khó bù đắp nổi.

"Không cần, tôi đi với anh."
Lê Hoàng Việt giãy dụa muốn đứng dậy, vẻ mặt anh thực sự rất tái, cánh môi không còn chút màu máu, đi đường cũng lắc lư như sắp ngã, cho dù có Lê Chí Cường đỡ lấy thì cũng không thể thay đổi được sự thật cơ thể anh đang rất yếu ớt.

Cả người thì đến một nửa sức lực là dựa tạm trên người anh ta rồi.

Nói một câu không dễ nghe, chính là đến chết vẫn sĩ diện.

Bỗng nhiên Lê Chí Cường dừng chân lại, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Tổng giám đốc Việt, xét thấy tình trạng sức khỏe của anh bây giờ rất kém, không phải tôi không cho anh đi tìm vợ mình, tình huống của cô ấy lúc này ra sao, chúng ta đều không thể biết, ngộ nhỡ anh còn chưa kịp nói câu nào mà đã ngất xỉu trước mặt cô ấy, vậy thì phải làm sao?"
Lê Chí Cường lo lắng đủ điều cho Lê Hoàng Việt, còn giống mẹ hơn cả mẹ anh.

"Chúng ta đã tìm đến tận bệnh viện rồi, người ta cũng không thể chạy thoát được nữa, bây giờ nhất định đang ở khu nội trú của khoa não."
Nhìn anh ta nói năng chắc chắn như đinh đóng cột, đôi mắt đen láy của Lê Hoàng Việt nheo lại vẻ khó dò, khuôn mặt tuấn tú có vài phần cố chấp không biết đang nghĩ chuyện gì, bỗng nhiên lại sa sầm hẳn, khóe môi nhếch lên một đường cong nham hiểm: "Lê Chí Cường, anh chưa nếm đủ hương vị đứng canh cổng đúng không, bên Nam Phi còn một dự án, hay là cử anh đến đó làm quản lý khu vực được không?"
"Nam Phi? Không không, Tổng giám đốc Việt, tôi sai rồi."
Lê Chí Cường liên tục cầu xin tha thứ, sau lưng đổ mồ hôi như mưa.


Tổng giám đốc Việt cũng không phải người thích nói đùa, anh nói được là làm được, mặc dù bên Nam Phi lắm kim cương đá quý, nhưng nói tóm lại vẫn là một vùng đất khô cằn sỏi đá, chim còn không thèm ị ra đó.

Ngay lúc Lê Chí Cường còn tưởng Lê Hoàng Việt quyết định xong rồi, bỗng nhiên người kia lại lùi một bước nói: "Ngẩn người làm gì, đến khoa não trước đi."
"Hả, à được."
Tổng giám đốc Việt đang nhường nhịn với mình sao?
Lê Chí Cường sửng sốt trong chốc lát rồi đáp lời, trong lòng lại cảm thán, đúng là cái thói xấu miệng lưỡi cứng rắn của Tổng giám đốc Việt không biết bao giờ mới sửa được.

Rõ ràng là những gì anh nói đều không có ý xấu mà.

Lê Chí Cường lần sát theo các phương hướng và địa điểm trong bệnh viện, còn cho người ta bí mật theo dõi các ngõ ngách, lúc này Tổng giám đốc Việt đang thần hồn nát thần tính, tâm trạng rối bời, rất sợ con vịt đã nấu chín lại vung cánh bay mất lần nữa.

Khoa não.

Để bộ truyện nhanh ra chương hơn thì ủng hộ bạn Editor bằng 1 CICK QUẢNG CÁO này nhé!"Cô Linh Vân, trước đó cậu Quốc Minh có được bệnh viện chúng tôi kiểm tra một lần, là chấn thương ở vùng não, gây ra tình trạng thiếu dưỡng khí trong thời gian ngắn, từ đó trở thành...!Trở thành người thực vật?"
"Đúng thế."
Tô Linh Vân đáp, vốn dĩ trong thành phố này hay thậm chí là cả quốc gia, tình trạng bệnh thế này tương đối ít, cho nên các bác sĩ điều trị tại khoa não của bệnh viện vẫn nhớ như in trường hợp này.

Nửa năm trước, Tống Quốc Minh cũng rơi xuống vách núi, chìm vào vịnh Lăng Cô chỉ sau cô vài phút, cũng may lúc đó không phải là lúc thủy triều lên, mực nước cũng không cao quá, sau khi Tống Quốc Minh may mắn cứu được cô thì ra sức bơi về phía bờ bên kia, chỉ tiếc cuối cùng cậu ta đụng vào một tảng đá ngầm...!
Ánh mắt Tô Linh Vân giật mình lo lắng chốc lát, cô tỉnh táo lại: "Cách đây không lâu, tôi có nhận được điện thoại từ trợ lý của anh, nói rằng bên nước ngoài có mấy chuyên gia có tiếng tăm trong khoa não định sang đây làm phẫu thuật lâm sàng cho vài ca bệnh, cụ thể là bao giờ? Bọn họ đã đến đây chưa?"
"Cô Linh Vân, ngại quá, lúc đó chuyên gia nước ngoài thay đổi hành trình đột ngột, bây giờ bọn họ đang ở Bệnh viện não của Thành phố Đà Nẵng, tôi quên không bảo trợ lý chuyển lời đến cô, làm cô đến đây một chuyến công cốc rồi, thật sự rất xin lỗi cô."
"Không sao, nhất định phải là Thành phố Đà Nẵng sao?"
Tô Linh Vân thì thào, cô biết rất rõ tình huống của Tống Quốc Minh, chỉ cần làm phẫu thuật mổ sọ thì sẽ có cơ hội tỉnh lại và khỏi hẳn, nhưng xác suất phẫu thuật thành công rất thấp, chỉ dám nắm chắc ba mươi phần trăm, cho nên cho dù nửa năm trước cô có đủ điều kiện kinh tế nhưng cũng không dám tùy tiện mạo hiểm.

Mà đội chuyên gia khoa não của nước ngoài hàng năm đều chạy ngược chạy xuôi đến vài quốc gia, rất bận bịu, mỗi lần họ lại đến một nơi, số lượng ca bệnh được phẫu thuật rất hạn chế, phải hẹn trước từ lâu mới có suất.

Dù chuyên gia đến quốc gia nào cũng đều được chào đón rất nhiệt liệt.

Tô Linh Vân trò chuyện với bác sĩ xong mà vẫn nhíu mày, Thành phố Đà Nẵng sao, cô thật sự không muốn quay về nơi đó.

Kết quả là toàn bộ lịch trình của cô lại bị xáo trộn.


Trong túi của cô, tấm chi phiếu 2 tỷ mà Lê Chí Cường cho cô vẫn nằm yên ở đó, giờ phút này nó lại khiến bàn tay cô bỏng rát, lòng rối như tơ vò.

Rốt cuộc chuyện này là sự sắp xếp của số phận, hay là trò đùa của tạo hóa đây.

Tô Linh Vân xuống dưới lầu mua cơm trưa cho mọi người rồi quay về, lúc bước vào thang máy là đúng giờ cao điểm.

Vốn dĩ trong thang máy đã có nhiều người, hơi thở khác lạ xen lẫn vào nhau phả trong không khí, đến rồi đi từng tầng một, dịch chuyển không ổn định khiến Tô Linh Vân hơi choáng đầu, buồn nôn.

Khi mọi người trong thang máy đã vơi bớt khoảng một nửa, thì có hai y tá bước vào, vẻ mặt hớn hở bắt đầu bàn tán chuyện gì đó.

"Ái chà, vừa rồi cô có thấy bệnh nhân bên khoa ngoại kia không?"
"Là cái người lớn lên còn đẹp trai hơn cả Noo Phước Thịnh, có vết thương bị đạn bắn và đang truyền nước biển phải không?"
"Chuẩn luôn chuẩn luôn, ôi khuôn mặt kia, vóc dáng kia, còn đẹp hơn cả người mẫu nam bây giờ, tôi còn nghe có người gọi anh ấy là Tổng giám đốc Việt, là một người đàn ông chất lượng kim cương đó nha."
"Trợ lý bên cạnh anh ấy cũng đẹp trai quá chừng, còn đeo mắt kính chứ, nhìn nhã nhặn thật đấy..."
"Thật hâm mộ mấy cô gái bên khoa ngoại ghê..."
"..."
Tiếng trò chuyện rôm rả dần đi xa, vẻ mặt Tô Linh Vân thay đổi, cả người lảo đảo nghiêng ngả trong thang máy, dáng vẻ mất hồn mất phách.

Vết thương bị đạn bắn? Tổng giám đốc Việt? Trợ lý?
Cơ bản Tô Linh Vân không cần nghĩ cũng có thể đoán được, chắc chắn người đó là Lê Hoàng Việt.

Cô đã cố gắng tránh né tin tức của anh hết sức có thể, không ngờ, có một số việc xảy ra, cơ bản là không dựa vào ý muốn chủ quan của con người.

Lê Hoàng Việt đã phát hiện ra cô rồi sao?
Chẳng trách hôm nay cô cứ cảm giác có ai đó đang theo dõi mình.

Phía xa xa, Tô Linh Vân trông thấy Minh Lâm và Trần Văn Bảo đang nói giỡn với nhau trên hành lang, thỉnh thoảng hai người lại cười lên khanh khách.

Bụng dưới truyền đến cảm giác đau âm ỉ, cơn đau mà mấy tháng nay cô đã dần quen rồi, thoáng ổn định tinh thần một chút, cô vịn tường chậm rãi bước qua đó.


Sau khi hai người nhận ra cô thì nhanh chóng bước lên đón người.

"Mẹ."
"Linh Vân."
Hai người lên tiếng cùng lúc với nhau, Minh Lâm nhíu mày một cái rồi khó chịu trừng mắt nhìn Trần Văn Bảo: "Chú Bảo, làm người phải có liêm sỉ giống như cây cối cần có vỏ, chú có thể bớt buồn nôn một chút được không, bố cháu còn ở bên trong đó."
Trần Văn Bảo không chịu thua kém: "Minh Lâm, chú đối xử với mẹ cháu như đối xử em gái ruột thân thương nhất, không được sao?"
"Được thôi, chú Bảo này, ăn cơm xong thì xin chú hãy về làng Văn Quán đi nhé, đừng đi theo chúng cháu nữa, có được không ạ?"
"...!Cháu, cháu làm chú tức chết rồi.

Linh Vân còn chưa lên tiếng đuổi chú đâu."
"..."
Hai người cãi nhau chan chát không ngơi miệng, cũng không phải cãi nhau gay gắt gì, đây chỉ là cách mà hai người ở chung với nhau mỗi ngày, nói chung Tô Linh Vân cũng quen rồi.

Minh Lâm chỉ thấy vẻ mặt hơi khó coi, và giọng nói lạnh lẽo khô khốc của mẹ nó: "Hai người ăn cơm xong xuôi, tôi có chuyện muốn nói."
Trần Văn Bảo vẫn cười đùa tí tởn như trước: "Chuyện gì vậy?"
"Chiều nay chúng ta xuất viện luôn, không, ăn xong xuất viện ngay."
Tô Linh Vân nhấn mạnh, nặng nề nói.

Không chờ Trần Văn Bảo và Minh Lâm kịp nói chuyện, một giọng nam lạnh lẽo như gió biển đã vang lên từ cuối hàng lang vắng vẻ không người.

Tiếng nói xuyên qua không khí và ánh sáng trên hành lang.

"bác sĩ Linh, gấp như vậy sao, em định đi đâu?"
Trần Văn Bảo và Minh Lâm cùng đồng loạt ngoái đầu nhìn lại.

Dưới ánh mặt trời, thân hình thon dài của người đàn ông hiện ra, thoáng trông như tạo ảo giác cho bọn họ rằng người đàn ông bước đi mà sắp đụng đầu lên trần nhà rồi.

Mái tóc xộc xệch trên vầng trán anh cũng không thể che lấp vẻ đẹp trai ngời ngời này được, mặt mày sắc bén như bức tượng được điêu khắc, dưới lông mày gọn gàng sắc lẻm là một đôi mắt hẹp dài, cất giấu đôi con ngươi đen nhánh thâm thúy.

Dường như trong đôi mắt đó là chút hung hăng ngang ngược, xen lẫn cảm xúc lo lắng đang cuộn trào, lại tựa như tình cảm sâu sắc vẫn luôn tìm kiếm, chờ mong từng năm dài đang lên men.

Nhạt nhòa, phức tạp, nhưng cũng thu hút.

Cánh môi mỏng của anh lại lên tiếng lần nữa: "Không, tôi nên gọi em là Trần Khả Như mới đúng nhỉ?"

Trái tim đập nhanh hơn.

Từ trước đến nay, chuyện gì phải đến nhất định là không tránh được.

Tô Linh Vân không dựa vào tường nữa, năm ngón tay từ từ siết thành một nắm đấm, bờ môi lặng lẽ không tiếng động mím chặt lại, sau một khoảnh khắc bất chợt mất tập trung thì ánh mắt khó khăn chuyển đến mặt tường trắng xóa bên cạnh.

"Hả, anh không phải người đàn ông trúng đạn hôm qua sao?"
Trần Văn Bảo xoa đầu mình, lấy làm lạ hỏi: "Trần Khả Như? Anh đang gọi ai đó?"
Minh Lâm cũng trợn tròn mắt, không sai, đây chính là chú đẹp trai cao ơi là cao đó.

Hai người nhìn theo cánh tay thon dài của người đàn ông, chỉ thấy Lê Chí Cường lùn hơn nửa cái đầu đang đứng bên cạnh, cố hết sức nâng một túi nước biển lên.

Đây là tình huống gì vậy?
Một bệnh nhân đang xách túi nước biển đi theo để truyền, mà trên người anh lại toát ra khí thế đáng sợ, dưới khí thế đó, Trần Văn Bảo và Minh Lâm hoàn toàn không hề có tâm trạng đùa giỡn nữa.

Người đàn ông càng bước đến gần, bước chân của anh rất chậm, nhưng từng bước lại khiến người hoảng hốt.

"Khoan đã, anh muốn làm gì?"
Trần Văn Bảo chặn trước người Lê Hoàng Việt, khổ nỗi người anh ta thấp hơn người kia một đoạn, không hề có chút ưu thế nào.

Lê Chí Cường lên tiếng giải thích: "bác sĩ Linh mà hai người vẫn gọi, tên thật là Trần Khả Như, vốn dĩ cô ấy chính là người vợ mất tích từ nửa năm trước của Tổng giám đốc Việt chúng tôi."
Trần Văn Bảo giật mình che miệng lại, nghe anh ta nói như thấy sét đánh giữa trời quang.

Minh Lâm đã nhanh chóng chạy lên một bước hỏi: "Mẹ, có phải bọn họ nói lung tung không, rõ ràng mẹ họ Tô mà, con cũng có một người bố mà."
Trần Khả Như không nói được câu nào, từ đầu đến cuối cô vẫn im lặng không lên tiếng, vẻ mặt khó coi vô cùng.

"Tổng giám đốc Việt, anh làm gì vậy?"
Chỉ nghe Lê Chí Cường hét lên một tiếng.

Cả nhóm người nghe tiếng hét thì thấy Lê Hoàng Việt đã xé băng vải dán trên mu bàn tay rồi, anh giật kim tiêm ra rồi thô lỗ quăng túi nước muối đi, mọi thứ rơi tán loạn trên mặt đất, mà mu bàn tay anh thì đã có vệt máu lóe lên rồi.

Giờ phút này Lê Hoàng Việt hận cái tính cách im lặng đáng chết của Trần Khả Như vô cùng, nó làm anh ngạt thở, khiến anh phát điên lên.

Anh bước nhanh hơn nữa, vượt qua người Trần Văn Bảo rồi đứng vững trước mặt Trần Khả Như, trên mặt là bão tố đang nổi lên cuồn cuộn, nhìn cô chằm chặp: "Trần Khả Như, tôi đã đứng trước mặt em rồi, chẳng lẽ em còn muốn phủ nhận sao?".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận