Chồng Tôi Thật Quyến Rũ


Lê Hoàng Việt nhìn sang rồi nói: “Có chuyện gì vậy?”
“Giám đốc Việt… tìm thấy Trương Ly rồi!” Người đó cố trấn tĩnh lại: “Trương Ly đang uy hiếp một ông kiểm lâm, bây giờ cô ta đang ở trên vách núi, cô ta đang uy hiếp ông ấy, đòi anh và vợ anh đích thân đến đó thì cô ta mới chịu thả người…”
Nghe vậy, Trần Kiều Như cau mày, bây giờ tất cả các đường lên xuống núi Vọng Sơn đều đã bị phong tỏa, thật sự Trương Ly không còn đường nào để trốn nữa.

Cô ta đã đến nước đường cùng nhưng vẫn không chịu hối hận mà còn cố để hại người khác, một mình cô ta chết còn không đủ mà còn kéo theo người chết cùng.

“Giám đốc Việt, anh xem…”
Người phụ trách nghĩ dù sao đó cũng là một mạng người, chuyện cân nhắc lợi hại thiệt hơn này vẫn phải nhờ đến Lê Hoàng Việt quyết định.

“Tôi lập tức đi qua đó ngay.” Lê Hoàng Việt suy nghĩ một lát rồi đáp, ánh mắt anh thâm trầm, trong ánh mắt còn ẩn hiện sát khí đáng sợ.

Anh quay đầu lại định nói gì đó nhưng lại bắt gặp ánh mắt tập trung của Trần Khả Như, ánh mắt ấy có cả sự sợ hãi, niềm hy vọng và ánh sáng.

“Anh Việt, em đi cùng anh.” Trần Khả Như bất giác nắm lấy tay anh, vẻ mặt cô bình tĩnh, hai môi mím chặt vào nhau.

Thái độ của cô vừa mềm mại vừa kiên quyết.

“… Được.”
Lê Hoàng Việt không từ chối cô, ngược lại anh còn nắm lấy tay cô, lúc bốn mắt chạm nhau, hai người cùng cười.

Giữa hai người có lẽ không gì phải nói nữa.

Nếu như tình huống này anh còn không thể bảo vệ được cô, sợ này sợ kia thì đúng là quá vô dụng.

Trong màn đêm mênh mông, nhiệt độ trên núi càng lúc càng thấp, cơn gió thổi đến hơi lạnh.

“Em lạnh à?”
Lê Hoàng Việt vừa hỏi vừa cởi áo khoác của mình ra và khoác lên đôi vai gầy của cô.

Bộ vest dài rộng làm cô trông càng bé nhỏ hơn.

Đâu là một hành động quan tâm chăm sóc đầy
Cánh tay dài của anh ôm chặt lấy cơ thể cô, trói buộc cô một cách bá đạo, tuy dưới chân gập ghềnh nhưng bước đi của anh rất vững vàng, đi bên cạnh anh, cô cảm thấy an tâm hơn lúc nào hết.

Ánh sáng của vài chiếc đèn pin chiếu sáng mọi thứ xung quanh sáng như ban ngày, làm dãy núi trông càng có vẻ đen thẫm hơn.

Tại nơi tập trung ánh sáng, một phụ nữ đầu tóc bù xù, quần áo xộc xệch đang giữ một một ông già gầy guộc, đứng trên một tảng đá nhô cao.


Cô ta cầm một con dao găm trong tay và dí sát vào cổ họng ông lão.

Trong luồng ánh sáng không rõ ràng, dáng đứng của hai nguoiwf như có thể rơi xuống ngay lập tức.

Xung quanh có rất nhiều người nhưng không ai dám manh động.

Ông lão trông có vẻ rất mệt mỏi, con dao sắc bén kề sát vào da thịt ông lão khiến hình như có một chút máu đã rỉ ra rồi.

Vẻ mặt của cô ta vô cùng hung ác, cô ta hét lên: “Tôi nói rồi, tôi gặp Lê Hoàng Việt và Trần Khả Như, bảo hai người bọn họ tới.

Nếu bọn họ không tới, tôi sẽ giết chết lão già này.

Dù sao, số người tôi giết cũng nhiều hơn con số một, tôi cũng không ngại giết thêm một người nữa.”
“Nghe này Trương Ly, cô thả cho ông ấy đi đi, cô không chạy thoát đâu.”
“Đừng nói nhảm, lòng kiên nhẫn của tôi có hạn, tôi muốn gặp hai người bọn họ ngay bây giờ, ngay lập tức.”
Tất nhiên cô ta biết Lê Hoàng Việt và Trần Khả Như vẫn còn sống, kế hoạch mà cô ta dày công chuẩn bị cuối cùng cũng chỉ thất bại.

Làm sao cô ta có thể cam tâm được? Cô ta đã bị bại lộ, cô ta biết mình chỉ trông chờ vào con tin trong tay chứ cô ta không uy hiếp được ai cả.

Trốn đông trốn tây suốt hai tiếng đồng hồ nhưng cô ta vẫn chưa đạt được mục đích của mình.

Cô ta bị lộ chỉ còn là vấn đề thời gian.

“Cô muốn gặp tôi sao, cô là cái thá gì? Cô xứng không?”
Lê Hoàng Việt không hề nể tình mà nói thẳng, anh khiến mọi người đứng đó đều phải căng thẳng và thở dốc.

Hai bên đều tự giác tránh ra một con đường cho anh, dáng người cao lớn của Lê Hoàng Việt xuất hiện giữa đám đông, khiến mọi người đều chú ý tới.

Lời nói của anh vô cùng kiên quyết và tràn đầy vẻ tức giận.

Cô ta ngẩng đầu lên, ánh mắt nhanh chóng rơi vào người Lê Hoàng Việt, ánh mắt cô ta trở nên rất phức tạp.

Cuối cùng cô ta chỉ nhếch môi cười và không nói lời nào.

Ánh mắt của cô ta lại chuyển sang Trần Khả Như nhỏ bé đứng bên cạnh anh, đôi mắt cô ta hiện lên vẻ thù địch và oán hận.

Đúng là oán hận.


Trần Khả Như quá quen với cảm giác hận đến xương tủy này rồi.

Cô đã từng nhìn thấy nó trong mắt những người phụ nữ như An Minh, Trần Tuyết Trang, Lương Như, có kiểu vì yêu nên sinh hận, một nửa nỗi hận của phụ nữ đều liên quan đến đàn ông.

Trần Khả Như kinh ngạc: “Trương Ly, chúng ta quen nhau sao, vì sao cô muốn hại người khác?”
Trần Khả Như nhìn đối phương, cô cảm thấy đầy tức giận và ghê tởm.

Nếu là cô ta coi cô là kẻ thù thì cô ta đúng là kẻ quá điên cuồng, chỉ vì hại hai người bọn họ mà không hề để ý đến người khác phải chịu liên lụy.

Đúng là kinh tởm và đáng căm hận.

“Chúng ta quen biết nhau sao? Ha ha!”
Cô ta đột nhiên bật cười, nụ cười của cô ta trong đêm tối càng có vẻ u ám hơn, nhất là ở trong sơn cốc này, tiếng cười của của cô ta như lắc lư.

Sau khi cười đủ rồi, trên mặt cô ta xuất hiện một ánh nhìn kỳ quái, cô ta hung hăng nói: “Trần Khả Như, cô nhìn kỹ xem tôi là ai, cô thử nghĩ mà xem, rốt cuộc tôi và cô có mối thâm thù đại hận gì?”
Dưới ánh đèn rực rỡ, hai má cô ta tái nhợt, ngũ quan rõ ràng sắc nét.

Trần Khả Như đột nhiên cảm thấy quen thuộc với giọng nói của cô ta.

Diện mạo này của Trương Ly cô chưa từng nhìn qua nhưng nếu phân tích kỹ thì hình như có một số đường nét khá quen thuộc.

Cô ta đến từ Hàn Quốc, nhất định đã từng phẫu thuật thẩm mỹ, cằm cô ta lại còn nhọn như thế.

Trong giới giải trí, minh tinh có cách phẫu thuật của minh tinh, những ngôi sao trên mạng cũng có cách riêng của mình.

Trương Ly chỉnh mặt theo kiểu những ngôi sao trên mạng, chỉ có điều là con ngươi không giống.

“Cô là...!Hoàng Phương Nhi?”
Trong đầu cô hiện lên một khuôn mặt và một vóc dáng khác, Trần Khả Như đột ngột nói ra nhưng cô cũng không chắc chắn.

Cuối cùng khi nhìn vào ánh mắt của đối phương, Trần Khả Như không còn một nghi ngờ gì nữa.

Cô ta nhếch mép nở nụ cười: “Trần Khả Như, cám ơn cô vì đã nhớ đến tôi.

Đây là vinh hạnh của tôi hay bất hạnh vậy?”
“Quả nhiên là cô.”

Trần Khả Như lộ ra một biểu cảm rất phức tạp.

Cô nghĩ lại một năm trước, nhớ đến lần cuối gặp Hoàng Phương Nhi là trước khi cô ta rời khỏi công ty giải trí Tinh Huy của tập đoàn Á Châu, sau đó Võ Anh Thư bị bắt, Hoàng Phong Nhi đồng ý ký hợp đồng đến công ty giải trí Lương Huy.

Sau đó cô ta cũng không làm gì trong công ty giải trí và coi như biến mất hoàn toàn.

Cô nghĩ người phụ nữ này làm nhiều chuyện xấu như vậy là do không có bằng chứng xác thực.

Sau khi cô ta tình cờ trốn thoát được, cô ta sẽ cẩn thận làm người, thậm chí còn rời Đà Nẵng và trốn đi thật xa.

Nếu một ngày nào đó Lê Hoàng Việt và Trần Khả Như biết thì nhất định sẽ cho cô ta lên thớt.

Nhưng đúng lúc sóng yên biển lặng, cô ta lại chủ động tìm tới.

“Giám đốc Việt, anh không nhận ra tôi sao?”
Hoàng Phương Nhi rất khó chịu.

Cô ta đã đi Hàn Quốc để làm vi phẫu thẩm mỹ và trang điểm thêm nữa..

Thật không ngờ diện mạo này đã từ lâu không còn nằm trong trí ức của cô nữa.

Thế nên cô ta không hề bị lộ, như vậy tốt hơn việc vị người khác quyết đi một phần, đây là một chuyện vô cùng đáng thương.

Lê Hoàng Việt trước đây từng quen rất nhiều phụ nữ, mỗi tuần thay đổi một lần và 365 ngày một năm như vậy.

Anh làm sao mà nhớ được nhiều như thế.

Làm sao anh ấy có thể nhớ được nhiều như vậy, lại còn bơm thêm nhiều axit hyaluronic như vậy nên anh không có ấn tượng gì với vẻ ngoài của cô ta.

Cùng lắm thì anh cũng chỉ nhớ được, đã có một người như vậy xuất hiện qua lại trước mặt, lại còn có một kỳ nghỉ với Trần Khả Như nên anh đoán đây chắc là một người phụ nữ.”
Anh khẽ mở đôi môi mỏng rồi nhếch mép: “Người xấu xí thường có nhiều phiền phức!”
Trần Khả Như liếc nhìn người đàn ông bên cạnh, môi cô khẽ nhếch lên, biểu cảm trên mặt cô rất sinh động, kỹ năng trào phúng của Lê Hoàng Việt càng lúc càng cao, có thể giết đối phương trong thời gian tính bằng giây.

Cô thích Lê Hoàng Việt như thế này, chăm sóc, bảo vệ cho cô, chiều cô đến tận trời xanh.

Nhìn thấy những người phụ nữ khác thì làm như không thấy, cô cùng lạnh lùng.

Có một loại đàn ông khiến hai người càng sống lâu với nhau thì càng yêu nhau, Lê Hoàng Việt chính là thuộc loại này.

Lời nói vừa dứt, Hoàng Phương Nhi dường như không thở được, cô ta run rẩy dữ dội: “Lê Hoàng Việt, uổng công tôi dành một tấm chân tình cho anh, không ngờ anh lại đối xử với tôi như vậy! Vì sao, rốt cuộc là vì sao, trước khi Trần Khả Như xuất hiện, rõ ràng là anh rất thích tôi, sau về sau lại…”
Cô ta đang nói thì ánh mắt thay đổi rất nhiều, nỗi căm hận trào dâng, cô ta nghiến răng nghiến lợi nói: “Chình vì người phụ nữ này mà anh mới chán ghét tôi nhưng tôi không cam tâm.

Dựa vào đâu mà hai người được sống vui vẻ còn tôi thì bị cả ngành giải trí tẩy chay.


Tôi chỉ là một người phụ nữ, tôi cũng cần phải tồn tại, chính hai người đã hại tôi phải tha hương cầu thực, hại tôi nghèo đói khốn khổ, là các người hại tôi không sống tiếp được nữa.

Tôi còn tưởng Trần Khả Như đã chết thì coi như thôi, nhưng không ngờ cô vẫn còn sống.

Tôi nhất định phải trả thù, tôi nhất định phải giết chết các người, các người đừng hòng được ở cạnh nhau kiếp này.”
Hoàng Phương Nhi càng nói càng kích động, Trần Khả Như nghe vậy thì cảm thấy rất tức giận.

Tại sao trên đời này còn có người phụ nữ ích kỷ và ngu dốt như Hoàng Phương Nhi? Não cô ta được dùng để trang trí sao, không thể dùng tư duy bình thường của con người để suy nghĩ vấn đề sao?
Trần Khả Như cũng lười nói đạo lý với cô ta, cô ta đã bị lòng đố kỵ che mờ mắt từ lâu rồi người mất trí cũng giống như người điên, vô phương cứu chữa.

Nhưng có một con tin vô tội đang nằm trong tay cô ta, trong lòng thật sự tự trách mình vì dù sao cũng đã có một người chết rồi.

Cô đưa bàn tay cô và Lê Hoàng Việt đang nắm tay nhau lên cao, rồi lắc qua lắc lại.

Cô hét lên: “Hoàng Phương Nhi, kế hoạch của cô thất bại rồi.

Lê Hoàng Việt và tôi vẫn chưa chết.

Chúng tôi vẫn đang sống rất tốt, chúng tôi sẽ luôn ở bên cạnh nhau cho đến khi bạc đầu.

Cho dù cô hay bất cứ ai làm gì thì cũng không thể chia cắt được chúng tôi đâu.”
Lê Hoàng Việt yên lặng lắng nghe, anh không có bất cứ hành động gì.

Trần Khả Như hiện tại mới đích thực là Trần Khả Như.

Cô thông minh, lương thiện, không làm mình làm mẩy, trái tim cô đã mạnh mẽ trở lại, cô sẽ không dễ dàng để cho lòng tốt của mình bị lợi dụng và mất đi phán đoán.

“Cô đang nói cái gì vậy, cô câm miệng đi! Hai người không thể ở bên cạnh nhau.

Thứ mà Hoàng Phương Nhi tôi không có được thì các người cũng đừng hòng có được.”
Hoàng Phương Nhi đã đến nước này thì cô ta sợ nhất là bị kích động, một khi đã bị kích động thì cô ta không còn quan tâm được đến gì nữa.

Trong đầu cô ta chỉ có hận thù, khuôn mặt vui vẻ tươi cười như hoa của Trần Khả Như làm cô ta cảm thấy ghê tởm, cô ta chỉ muốn dùng nghìn vạn đao đâm nát nó ra.

“Trần Khả Như, tôi phải giết cô.”
Cô ta điên cuồng gào thét rồi đẩy người đứng trước mặt ra rồi cầm con dao xông thẳng về hướng của Trần Khả Như, con dao vung vẩy trong không trung lóe lên những tia sáng.

Dao kiếm không có mắt, lúc đó không ai dám xông lên trước.

Lúc Hoàng Phương Nhi xông tới, Trần Khả Như hơi co người lại.

Lê Hoàng Việt nhanh chóng nhấc chân lên, đá thẳng một cú thật mạnh và ngực của Hoàng Phương Nhi, cô ta bay ra xa rồi lăn xuống sườn núi..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận