Chồng Tôi Thật Quyến Rũ


Trần Khả Như bị kích động bật dậy, đi chân trần, lời nói không mạch lạc mang theo vẻ cố chấp, bị Lê Hoàng Việt thấy hết.

"Ừm, em đeo tất với giày vào đi đã, chúng ta đi ngay."
Anh hoàn toàn đồng ý với quan điểm của Trần Khả Như, nhưng sâu bên trong anh đau lòng cho cô.

Anh có thể hiểu tâm trạng của vợ lúc này, muộn một bước, sợ mạng sống của đứa trẻ còn lâm nguy.

Họ đã bỏ lỡ quá nhiều thời gian, không có thì giờ để lãng phí.

Trần Khả Như và Lê Hoàng Việt ra ngoài gặp đội trưởng Dư vào lúc mười giờ tối.

Đêm Đà Nẵng đầy u ám, gió thổi không lọt.

Cơ thể Trần Khả Như được bọc trong một lớp áo dày, hòa mình với màn đêm.

Lê Hoàng Việt ôm hờ vai cô, cái lạnh dường như bớt đi một chút.

Lúc này, đội trưởng Dư nhận được cuộc gọi từ cảnh sát công vụ, nặng nề nói với hai người: "Có tin tức."
Không biết tại sao, Trần Khả Như cảm thấy biểu hiện của đội trưởng Dư có ý sâu xa, mí mắt của vô thức nháy, trong lòng dâng lên nỗi lo và sợ hãi khó tả.

Đội trưởng Dư đưa họ đến biệt thự nhà họ Trần, xung quanh là xe cảnh sát, phát ra ánh sáng u ám màu xanh lam, thật khó tin nơi mà Võ Anh Thư đã ẩn náu mấy tháng nay lại là biệt thự nhà họ Trần.

Sau khi mấy người Trần Khả Hân lần lượt chết một cách bất thường, biệt thự nhà họ Trần bị bỏ không, nên Võ Anh Thư thừa cơ trốn trong này.

Cô và Lê Hoàng Việt không phát hiện ra, bây giờ hối hận cũng đã muộn.

Cảnh sát cả đêm đã khám xét một số nơi liên quan đến Trần Khả Như, không mất nhiều thời gian để tìm ra dấu vết về Võ Anh Thư và trẻ sơ sinh sống trong biệt thự nhà họ Trần.

"Bà Lê, bất kể lát nữa chị thấy gì, xin đừng quá kích động, được không?"
Đội trưởng Dư đột nhiên đi đến, rào trước cho cô.

Môi Trần Khả Như run lên, không thể tin được: “Đội trưởng Dư, ý anh là gì?” Cả người cô ớn lạnh, run lên bần bật.

Nỗi đau nghẹn ngào khôn nguôi trong lòng.

"Đội trưởng, đứa trẻ..."
Lúc này, từ trong có hai cảnh sát vác cáng đi ra.


Chiếc cáng trông rất bằng phẳng, trên không có ái.

Chỉ có điều, nếu quan sát kỹ, sẽ thấy ở giữa có chỗ nhô lên.

"Đừng đến đó."
Lê Hoàng Việt cố gắng giữ lấy Trần Khả Như, nhưng anh đã chậm một bước.

Trần Khả Như nhanh chóng mở tấm vải trắng trên cáng, một đứa bé nhắm mắt, tóc đen xuất hiện trước mặt cô.

Em bé này là...!
Tâm trí Trần Khả Như chấn động, thân thể cũng chấn động.

"Đừng nhìn."
Lê Hoàng Việt ôm chặt cô, chặn mắt cô, anh cảm nhận được cô đang kìm nén cơn đau, cho dù cô có cứng miệng thế nào, thì trái tim cô cũng chỉ là một người bình thường.

Sáng, lúc đánh nhau với Võ Anh Thư, miệng đầy dửng dưng, tận mắt chứng kiến ​​lại là chuyện khác.

"Lúc phát hiện bé gái, đã chết hơn 8 giờ.

Nguyên nhân tử vong là do chết chìm".

Nghe bác sĩ pháp y báo cáo, cảm xúc của tất cả mọi người đều không hẹn mà cùng trầm xuống.

Trần Khả Như từng chút nới lỏng kiềm chế, kiên quyết nói: "Không cần, em có thể."
Thật ra, mấy tháng nay nay cô liên tục bị ảnh hưởng bởi mấy thông tin mơ hồ về sống chết của con gái, bây giờ thấy kết quả, vẫn có thể giữ chút lý trí
Trần Khả Như không cho phép mình yếu mềm.

Toàn thân đứa bé ốm yếu màu trắng sữa, không còn sức sống, bị quấn trong chiếc khăn tắm màu trắng, tràn ra hơi thở chết chóc.

Trần Khả Như đưa tay ra, ngón tay trở nên mẫn cảm ngay khi chạm đến hơi lạnh, còn chưa chính thức chạm vào, đã bị một đôi tay vững vàng bắt được.

Đó là Lê Hoàng Việt.

"Đừng chạm vào, chờ đã."
Đội trưởng Dư nói: "Có chuyện gì vậy?"
Ánh mắt Lê Hoàng Việt sắc bén nói: "Đội trưởng Dư, lấy DNA của đứa trẻ về xét nghiệm đi."
"...!Được."

Mặc dù trong lòng đội trưởng Dư nghi ngờ nhưng vẫn đồng ý.

Kết quả không phải rất rõ ràng sao? Đã tìm thấy đứa trẻ, có lẽ nó đã bị giết trước khi Võ Anh Thư ra ngoài, đã sớm dự mưu phạm tội, chẳng lẽ giám đốc Việt đang nghi ngờ...!
"Đội trưởng Dư, anh có tìm thấy dấu tay hay dấu vết của người khác ở hiện trường không?"
"Có, sau khi lấy đã gửi đi kiểm nghiệm, chỉ có điều..." Đội trưởng Dư nói thẳng: "Nói chung, nếu là dấu vân tay của đồng bọn Võ Anh Thư để lại dấu nhất định không tìm được trong ngân hàng DNA."
Sát thủ giết Võ Anh Thư ban ngày ban mặt, cảnh sát triển khai lực lượng lớn mà vẫn không bắt được hắn, có lẽ kẻ đó chính là hung thủ, đồng phạm của Võ Anh Thư.

Nghe vậy, Trần Khả Như dần dần bình tĩnh lại, thi thể đứa bé gái đã bị mang đi, ngoài sự trống rỗng, còn có một tâm trạng khác phức tạp không thể nói nên lời.

Cô ngẩng đầu lên hỏi: "Hoàng Việt, ý anh là gì?"
Lê Hoàng Việt bất giác ôm cô, nghiêm nghị lại kiêng kỵ nói: "Anh nghĩ cái chết của Võ Anh Thư không đơn giản.

Nếu có kẻ đứng sau lưng Võ Anh Thư, lợi dụng cô ta để bắt cóc con gái chúng ta, chỉ là tùy tiện giết chết, hả chẳng phải quá lãng phí sao.

Con gái Lê Hoàng Việt anh sao chỉ có chút giá trị như thế chứ?"
Ánh mắt của Trần Khả Như kinh ngạc, nhất thời không nói nên lời phản bác, thậm chí còn cho rằng suy đoán của Lê Hoàng Việt là có lý, ánh mắt mù sương cuối cùng cũng dần dần tỉnh táo lại.

"Vậy bà xã, hiện tại chúng ta không nên nản lòng mà nên vui vẻ lên.

Kẻ núp phía sau có lẽ chẳng mấy chốc sẽ lòi đuôi thôi."
Lê Hoàng Việt động viên: Còn nữa, cách em chiến đấu với Võ Anh Thư hôm nay rất dũng cảm.

Anh rất thích.

Anh thích nhìn thấy Trần Khả Như tươi tỉnh và tích cực, không phải người phụ nữ tự oán tự trách cả ngày."
Ánh sáng yếu ớt hiện lên trong đôi mắt trong veo của Trần Khả Như.

Nghe anh nói vậy, không những không tức giận, trái lại toàn thân tràn đầy tinh thần chiến đấu.

Những tổn thương, đe dọa lặp đi lặp lại là cách tốt nhất để rèn luyện ý chí của con người.

Biểu hiện trước đây của cô quả thực yếu ớt, không chỉ khiến bản thân vất vả, mà còn khiến người khác lo lắng, liên lụy, không chỉ vậy, cô còn có thói xấu sửa không hết, thích tự quyết tất cả.

Bị nói bao lần, nhưng vết thương cứ lành sẹo lại quên đau.

Nghĩ tới điều này, Trần Khả Như xúc động nói: "Sau này, em phải cố gắng để trở thành một người vợ của anh và một người mẹ tốt của cục cưng."

Khóe miệng Lê Hoàng Việt hơi nhếch lên, đây là câu nói hay nhất anh nghe được gần đây.

Cơn gió lúc nửa đêm dường như còn thổi mạnh hơn, xuân hàn lành lạnh, mùa đông giá rét vẫn tiếp diễn.

"Lạnh không?"
Lê Hoàng Việt nhẹ giọng hỏi, nhiệt từ miệng truyền đến Trần Khả Như.

Ngay sau đó, bàn tay lạnh lẽo của cô ôm vào lòng bàn tay to lớn của anh, nhiệt độ trong lòng bàn tay anh không cao lắm, nhưng đủ nóng để sưởi ấm cho cô.

"Không lạnh."
Trần Khả Như nhẹ nhàng lắc đầu, trong mắt mang theo ý cười nhẹ nhàng như ánh trăng, hòa thành sáng mờ ảo.

Anh kéo một cá, ôm cô thật sâu, thật chắc trong lồng ngực.

Biết không?
Từ khi nhận được cuộc gọi của cô lúc ban sáng, anh đã lo lắng biết bao.

Khi không thể liên lạc được với cô, nhìn cô bước vào bẫy của Võ Anh Thư, anh quá sợ hãi, sợ chậm một bước sẽ phải đối mặt với hậu quả mất đi cô.

Anh yêu cô hơn cả mạng sống của mình, con cái, cha mẹ, mọi thứ đều không bằng.

Thực tế đã chứng minh, cô không mong manh như anh tưởng tượng, sau này sẽ còn khá hơn.

Bất kỳ kẻ nào nếu đã động đến anh, đều sẽ phải trả giá đắt!
Trở lại biệt thự Di Linh, Trần Khả Như nghe thấy tiếng khóc của con trai.

Trái tim cô như muốn tan chảy, không để ý nhiều, cô vào phòng của mẹ chồng Nguyễn Phương Thanh, bế cậu nhỏ ra ngoài.

Nguyễn Phương Thanh nói thằng bé đã khóc suốt một tiếng, khóc đến khàn cả giọng, dỗ thế nào cũng không được.

Bà nghe tin hai vợ chồng trẻ chạy ra ngoài, chạy khắp nơi tìm con gái mất tích cả ngày, đêm hôm khuya khoắt mới về, cũng không có ý oán trách.

Trần Khả Như đau lòng muốn chết, hôn cậu bé, ôm cậu, nhưng dù vậy vẫn chưa đủ.

Bởi vì miệng cô nói một đằng làm một nẻo, được cái này mất cái kia.

Lê Hoàng Việt đang đứng trên lối đi, dưới ánh đèn màu cam mờ ảo, anh nhìn thấy Trần Khả Như cúi đầu, quấn lấy cậu chàng nhỏ bé trong chiếc áo khoác dày của mình.

Đôi mắt dịu dàng, tình yêu mãnh liệt, mơ hồ xen lẫn áy náy.

Dần dần, tiếng thút thít từ từ nhỏ dần, đôi mắt đỏ hoe nhắm nghiền, vẫn còn vào giọt nước đọng trên hàng mi đen dài và gò má.

Hình dáng nhỏ bé rất đáng thương, khiến người ta xót xa.


Lê Hoàng Việt không biết làm sao nghĩ tới chủ đề này: "Con trai của mình đã có nước mắt."
"Đúng vậy, em vừa mới biết."
"Về phòng đi, ở đây lạnh lắm."
Lê Hoàng Việt muốn nhận đứa trẻ từ tay cô, nhưng bị từ chối.

Trần Khả Như nhẹ nhàng nói: "Để em bế đi, đổi người sợ đánh thức thằng bé."
"Bà xã nói đúng."
Lê Hoàng Việt không phản bác, gần như không phát ra tiếng, chỉ đóng mở khẩu hình.

Thật ra, lúc này cậu bé ngủ thiếp đi chủ yếu là do trước đó khóc mệt, tình huống bình thường thì không thể tỉnh lại được.

Cuối cùng con trai ngủ ở giữa, Lê Hoàng Việt tự mình đắp chăn, Trần Khả Như cùng đứa nhỏ nằm chung một giường, như vậy mới bớt bị lạnh.

Khi cả ba người cùng ngủ, hai bên vai của nhóc con đều nhét kỹ.

Biệt thự được trang bị hệ thống sưởi, vì vậy mặc dù nhiệt độ ngoài trời lên cao hay xuống thấp thì trong nhà vẫn rất ấm áp.

Ấm thì ấm, nhưng vẫn phải đắp chăn kín.

Tiếp theo, cậu con trai ngủ rất ổn định, tư thế ngủ yêu thích của cậu bé là ngửa mặt hướng lên trời, mở rộng hai chân, hai tay ở tư thế buông xuôi.

Dù có nhét thằng bé vào bao nhiêu lần, cậu nhóc vẫn thích chui ra theo bản năng.

Lê Hoàng Việt chống cùi chỏ, nhìn khuôn mặt say ngủ của hai mẹ con một hồi, tiếng hít thở truyền vào tai.

Lâu rồi mới yên tĩnh như vậy, khiến người ta vô cùng hạnh phúc.

Trong đôi mắt sâu thẳm của anh, có một cảm giác gần tham lam yên ổn.

Một lúc lâu sau, anh đứng dậy tắt đèn trong phòng ngủ, chỉ còn lại chiếc đèn bàn xinh xắn màu vàng bên cạnh giường toát lên vẻ rực rỡ.

Lê Hoàng Việt một mình không thể ngủ yên, quay lưng lại, vén một góc cạnh con trai lên, sau vài giây trầm ngâm, anh cẩn thận đi vào không chút do dự.

Một chiếc chăn bông lớn, dù ba người cũng không quá chật.

Lê Hoàng Việt trầm ngâm nghĩ.

Ngay lập tức, cánh tay dài của anh ta vươn ra, đến thẳng lưng Trần Khả Như.

Anh ôm vợ và con trai mình vào lòng.

Sáng sớm hôm sau, phía đội trưởng Dư có kết quả hóa nghiệm..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận