Chồng Trước, Anh Thật Là Nham Hiểm

Trên ban công, truyền đến một tiếng kêu quen thuộc làm cho đều chú ý!

Kể cả Cơ Ngô Lê và Sở Trạm Đông!

Thời điểm bọn họ đến, đã có rất nhiều người vây quanh, Úc Hoan Nhan ôm chân, ngồi chồm hổm trên mặt đất khóc.

Đầu tóc cô rối bời, quần áo đã cởi phân nửa, bên cạnh còn nằm một người đàn ông bất tỉnh nhân sự và chảy cả máu mũi. Cho dù người sáng suốt vừa nhìn, hay dù có ngu, cũng đã biết phát sinh chuyện gì.

Thấy Cơ Ngô Lê, Úc Hoan Nhan ủy khuất gọi: "Anh..."

Cho dù biết đây là giả, nhưng giờ khắc này khi Cơ Ngô Lê thấy bộ dáng này của cô cũng không biết tại sao lại đột nhiên tức giận như vậy.

Nha đầu chết tiệt kia, tại sao quần áo lại cởi ra nhiều như thế, là chính cô ấy làm, hay vẫn là tiểu tử thúi kia làm?

Bây giờ không phải là thời điểm so đo điều này, Cơ Ngô Lê thu hồi cảm xúc trong nội tâm, tiến lên đó.

Vừa mới đến gần, đã bị Úc Hoan Nhan ôm chầm lấy, khóc rống lên đầy uất ức: "Anh, ô ô ô..."

Cái ôm này, Cơ Ngô Lê thế nhưng...

Khụ, hắn đang suy nghĩ gì vậy? Đây chỉ là diễn trò mà thôi!

Vỗ vỗ bả vai của cô, Cơ Ngô Lê giọng nói trước nay chưa từng có nhu hòa: "Nói cho anh biết, sao lại như vậy?”

"Ô ô ô..." Úc Hoan Nhan chỉ là khóc lắc đầu.

Bên cạnh có người nói: "Nằm trên đất là học trưởng của chúng tôi, anh ta vừa rồi đối học tỷ làm loạn."

"Cậu tận mắt nhìn thấy!" Ánh mắt Cơ Ngô Lê lạnh lùng nhìn về phía người nói chuyện nọ.

"Ừ!" Sự thật là cô không nhìn thấy, chỉ là học trưởng thích học tỷ, học tỷ lại cự tuyệt, chuyện như vậy cơ hồ mọi người đều biết, còn có tình huống trước mắt này, không phải là như vậy thì là gì nữa.

"Tốt!" Cơ Ngô Lê ánh mắt biến thành rất đáng sợ: "Dám đụng đến người của tôi, rất tốt! Người đâu, bắt hắn ta đi theo tôi!"

"Anh, không muốn..." Đột nhiên Úc Hoan Nhan mở miệng: "Hắn ta cũng không có thực hiện được ý đồ, hắn là chủ của khách sạn Thụy khang, dượng của hắn lại là thị trưởng..."

"Đối diện?" Cơ Ngô Lê cười lạnh: "Thị trưởng thì thế nào, dám đụng đến em gái Cơ Ngô Lê tôi, giết không tha!"

***

Cơ Ngô Lê muốn Sở Trạm Đông cùng đi khách sạn đối diện, Sở Trạm Đông liễm mi: "Cậu khi nào lại quan tâm cô ấy như vậy?"

Cơ Ngô Lê mặt không đổi sắc, nghĩa chính ngôn từ: "Dù nói thế nào thì cô nhóc này cũng ăn cơm Cơ gia tôi lớn lên, hiện tại lại bị người khi dễ, cũng là tính lên mặt Cơ gia!"

"Ừ, xác thực là như vậy!" Sở Trạm Đông vẫn đứng không nhúc nhích.

"Cậu cuối cùng có đi hay không a?"

"Cho tôi một lí do không thể đi?"

"..." Bắt gian lão bà cậu! Người này càng ngày càng kiêu ngạo! "Đối phương có chỗ dựa vững chắc là thị trưởng, lão tử muốn cho hắn ta thấy một chút, thị trưởng cái gì, ở trước mặt Sở thiếu anh, cũng phải đứng sang bên cạnh! Nói thật, tôi nhịn bọn họ đã lâu rồi, thị trưởng không nổi a, quán rượu lại mở đối diện lão tử, là vài cái ý tứ, xem thường lão tử, hôm nay xem như thù mới hận cũ cùng tính một lượt!"

Mang cái mũ này thật đủ cao!

"Được rồi!" Sở Trạm Đông dụi tàn thuốc lá trong tay, hai tay để vào túi, xoay người: "Xem ở vui mừng cũng gọi tôi một tiếng anh, tôi cũng không thể ngồi yên không để ý đến!"

"..." Nha, hắn cũng đã từng gặp qua rất nhiều diễn viên, nhưng cũng chưa thấy qua ai giả bộ lại lợi hại như vậy!

Không biết là ai, cả đêm nhìn thì giống như không có việc gì, nhưng thật ra trong lòng lại không yên ổn a!

***

Vì thế, một đám người, tầng tầng lớp lớp đến khách sạn đối diện, đem ông chủ nhỏ bọn họ còn chưa tỉnh lại ném xuống đất, Cơ Ngô Lê lưu manh mở miệng: "Thiếu gia nhà các người uống rượu say, chắc tìm không được đường về nhà. Hôm nay tôi hảo tâm mang hắn trở về nhà cho các người!"

Cái này gọi là hảo tâm, đều thấy máu!

Quản lý đại sảnh vội vàng gọi cho ông chủ của bọn họ.

Cơ Ngô Lê đè lại tay cô gái cầm điện thoại: "Người đẹp, cũng đừng phiền toái, thời gian không còn sớm, đừng quấy rầy ông chủ các người nghỉ ngơi, một đường xách lên thiếu gia các người tới đây cũng cảm thấy mệt, người đẹp trước cho chúng tôi mấy gian phòng nghỉ ngơi, có chuyện gì, buổi sáng ngày mai lại nói!"

Nói xong, cầm lấy cuốn sổ ghi chép đăng kí mỏng: "Con người của tôi đối với chữ số rất mê tín, gian phòng của mình tự mình chọn, liền không phiền toái người đẹp!"

Nhìn một vòng, căn bản là không nhìn thấy Hàn Tử Tây cùng tên Âu Dương Lâm.

Không thể nào a, liên tục cho người giám thị, từ khi hai người bắt đầu vào khách sạn, vẫn không có ai đi ra ngoài a, làm sao có thể không có đây, chẳng lẽ là vì che dấu tai mắt người khác cho giấu tên đi thuê phòng?

Chưa từ bỏ ý định, Cơ Ngô Lê lại nhìn một lần, vẫn không có!

Quá huyền huyễn đi, làm sao có thể không có!

Chờ một chút!!!

Lâm Dương Âu!!

Có phải hay không cái này đây!

"348 cái này không tệ!" Cơ Ngô Lê đem quyển sổ giao cho trước sân khấu: "Tôi muốn phòng này! Sở thiếu 349 tốt lắm!"

"Đúng là..." Trước sân khấu nhìn quản lý đại sảnh một cái: "Tốt, tôi đây đã giúp ngài làm việc, xin ngài chờ!"

"Tốt, bận rộn một ngày, cảm thấy mệt, thấy buồn, các người nhanh lên, tôi trước chờ ở cửa, thẻ mở cửa phòng tốt lắm, phiền toái đưa lên cho tôi!" Cơ Ngô Lê ngáp một cái, đối với Sở Trạm Đông nói: "Anh em, đi thôi, hai ta lên trước chờ!"

Cửa phòng 348,Cơ Ngô Lê nói là chờ bọn họ đưa thẻ ra vào đi lên, từ trong túi tiền lấy ra một cái cùng loại với thẻ ra vào gì đó, cầm trong lòng bàn tay, giống như lơ đãng hướng trên cửa vừa để xuống, cánh cửa thế nhưng được mở ra.

Hắn nói: "Cửa này như thế nào không khóa?"

Vừa nói lại vừa bước chân đi vào phòng...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui