Chồng Trước Lại Muốn Phục Hôn

Dạ Lăng Hàn đột nhiên cầu hôn khiến Kỷ Nhiên không biết làm sao.

Vài giây kinh ngạc ngắn ngủi qua đi, cậu rũ mắt nói: "Trước đây anh nói tôi không xứng để ngồi vào vị trí Dạ thiếu phu nhân, tôi cũng cảm thấy tôi không xứng với anh chút nào, anh là kim cương lấp lánh của Dạ gia. Con đã mất, chúng ta không còn gì để ràng buộc với nhau nữa rồi. Về sau anh có thể gặp được rất nhiều tốt hơn tôi, đừng lãng phí thời gian lên người tôi nữa."

Thời điểm Dạ Lăng Hàn cầu hôn, đáy lòng của Kỷ Nhiên đã bắt đầu dao động.

Cán cân càng ngày càng lệch về phía của Dạ Lăng Hàn, Kỷ Nhiên cảm thấy rất sợ.

Sao cậu lại có cái suy nghĩ như này chứ?

Người đàn ông này đã mang cho cậu bao nhiêu tổn thương với nhục nhã, sao cậu lại có thể quên? Tại sao lại quên?

"Nhiên Nhiên, chuyện trước đây là anh không đúng. Mọi thứ đã qua rồi, em đừng nhắc lại được không em?"

Dạ Lăng Hàn lê chân đến bên cạnh chân Kỷ Nhiên, hắn nôn nóng nắm lấy bàn tay cậu: "Em vẫn còn tình cảm với anh có đúng không? Em vẫn còn yêu anh, chúng ta phục hôn có gì sai đâu?"

Kỷ Nhiên rút về tay, lắc đầu cười: "Tôi không muốn phục hôn với anh."

Đợi thêm mấy ngày nữa, chờ cậu làm xong nốt mấy việc kia, cậu sẽ đưa theo bé con rời khỏi Long Tê bắt đầu cuộc sống mới.

Cuộc sống mới của cậu sẽ không có Dạ Lăng Hàn, về sau vĩnh viễn không có.

"Kỷ Nhiên, em đừng khẩu thị tâm phi nữa. Trong lòng em có anh hay không em là người rõ ràng nhất. Em thử hỏi lại trái tim của em một chút đi, em thật sự muốn rời khỏi anh sao?"

Dạ Lăng Hàn chỉ vào ngực Kỷ Nhiên: "Em sẽ dám nói, bây giờ em không có bất cứ tình cảm nào với anh sao? Em sẽ nói sao?"

Không đợi Kỷ Nhiên trả lời, Dạ Lăng Hàn lại nói: "Là anh đã ép em, là anh đã làm rất nhiều việc sai trái. Nhưng đó là vì anh yêu em. Nếu anh không yêu em, em cảm thấy anh sẽ làm tất cả những thứ đó vì em sao? Từ đầu đến cuối trong lòng anh chỉ có một mình em. Những việc trước kia anh sẽ từ từ bù đắp cho em. Nếu em không cho anh cơ hội bù đắp mà cứ như vậy phán án tử hình cho anh. Chuyện này thật không công bằng với anh."

"Ngày trước chúng ta ở bên nhau, anh có từng nói đến công bằng với tôi sao?"

Kỷ Nhiên cười tự giễu: "Xuất thân của tôi đúng là không tốt, nếu trở thành Dạ thiếu phu nhân sau này sẽ bị người ta trào phúng. Cho nên, hiện tại chúng ta hay buông tha lẫn nhau đi!"

"Không được!" Sắc mặt của Dạ Lăng Hàn đại biến, ngữ khí cường ngạnh: "Anh sẽ không cho em đi đây hết cả! Nếu giờ em không muốn phục hôn với anh, vậy thì một ngày nào đó em sẽ đồng ý thôi."

Vừa nói xong thì Dạ Lăng Hàn chạy trối chết ra khỏi cửa.

Kỷ Nhiên nhìn theo nơi hắn chạy đi, tâm trạng trở nên vô cùng bực bội.

Cậu di chuyển xe lăn đi đến bên cửa sổ, nhìn ngoài cửa ngựa xe như nước, trong lòng không một chút nhẹ nhõm nào.

Lời nói của Dạ Lăng Hàn có chứa tâm tư của cậu.

Không thể phủ nhận, cậu vẫn còn tình cảm với Dạ Lăng Hàn.

Lần đầu tiên yêu một người như vậy, thứ tình cảm ấy bị cậu chôn xuống tận đáy lòng, sao có thể nói quên là quên.

Nhưng Dạ Lăng Hàn không có biết tính toán.

Lúc yêu cậu, có thể đem cả thế giới đặt trước mặt cậu.

Lúc không yêu cậu, có thể không chút lưu tình mà đạp cậu xuống đáy vực.


Bây giờ lại nói muốn phục hôn với cậu, có bao nhiêu thật lòng?

Kỷ Nhiên không dám đánh cược, đánh cược một lần thua hết cả bàn cờ. Không còn dũng khí đi mạo hiểm nữa.

Vốn nghĩ rằng cầu hôn xong tan rã trong không vui sẽ chọc giận Dạ Lăng Hàn, ít ra sẽ không gặp lại hắn mấy ngày này.

Kỷ Nhiên không ngờ rằng ngay tối hôm đó Dạ Lăng Hàn đã quay trở lại, còn mang theo canh bồi bổ nữa.

"Nhiên Nhiên, uống canh đi, như vậy thân thể em mới có thể nhanh chóng khoẻ lại."

Cầu hôn thất bại dường như không có ảnh hưởng đến hắn, Dạ Lăng Hàn vẫn ôn nhu cười nói.

Kỷ Nhiên không muốn trước khi cậu rời đi sẽ cãi nhau với hắn, rất nghe lời mà nhận lấy bát canh.

Dạ Lăng Hàn né tay: "Anh giúp em ăn."

"Không cần! Tôi có thể tự làm."

"Để anh đút em ăn! Sao em lại khách sáo với anh làm gì."

Dạ Lăng Hàn cầm lấy thìa múc một thìa canh đưa đến miệng của Kỷ Nhiên.

Kỷ Nhiên cúi đầu uống.

"Thế nào? Uống có ổn không?" Dạ Lăng Hàn đắc ý dào dạt nói: "Đây là anh nấu đấy."

Kỷ Nhiên kinh ngạc: "Anh nấu?"

Người giúp việc của Dạ gia nhiều không xuể, không cần vị thiếu gia này đích thân xuống bếp.

"Người giúp việc dạy anh nấu, nếu em thích, từ nay về sau anh sẽ nấu cho em ăn."

Ôn nhu của Dạ Lăng Hàn tràn ra cả ngoài, nhưng trong mắt của Kỷ Nhiên, cậu nghĩ chắc được vài bữa thì chán ngắc.

Vị đại thiếu gia này tính tình bất định, một giây trước có thể ôn nhu mỉm cười với bạn, giây tiếp theo lại giận tím mặt.

Kỷ Nhiên cong khóe môi: "Nấu không tồi."

Chẳng qua chỉ là một câu khen ngợi đơn giản nhưng lại khiến Dạ Lăng Hàn cực kì thỏa mãn.

Lời khen của Kỷ Nhiên hơn tất cả những người khác, là vinh quang của hắn, Dạ Lăng Hàn xoa đầu Kỷ Nhiên: "Ngày mai lại nấu cho em."

Kỷ Nhiên cười, không nói chuyện.

Trong phòng VIP có giường cho người nhà nằm, Dạ Lăng Hàn ngủ ở đây.

Lúc Kỷ Nhiên đang lim dim ngủ đột nhiên nghe thấy Dạ Lăng Hàn nói: "Kỷ Nhiên, em còn nhớ lần đầu chúng ta gặp nhau không?"

Trong nháy mắt, cơn buồn ngủ của Kỷ Nhiên hoàn toàn biến mất.


Cậu đương nhiên nhớ rõ, nhưng cậu không muốn nhớ lại.

Nếu lúc đó không có quen Dạ Lăng Hàn, bây giờ cũng chẳng phải trả giá đắt như này.

Kỷ Nhiên không nói gì, Dạ Lăng Hàn cho rằng cậu đã ngủ, khẽ cười một tiếng: "Ngủ nhanh như vậy sao?"

"Kỷ Nhiên à! Lần đầu tiên anh yêu một người......"

Đêm khuya, giọng nói của người đàn ông vang lên trầm thấp giống đàn cello: "Anh không biết đối xử tốt với một người là như thế nào, anh chỉ biết anh rất muốn anh với em ở bên nhau. Từ lần đầu bắt gặp ánh mắt của em anh đã muốn giữ em bên cạnh rồi. Anh đã làm rất nhiều điều không đúng, nhưng bởi vì anh yêu em. Anh không có phản bội em đâu, một lần cũng không có, tại sao em không muốn tha thứ cho anh...?"

Trả lời hắn là đêm đen yên tĩnh, Dạ Lăng Hàn nói xong cũng kết thúc chủ đề.

Phòng bệnh trở nên an tĩnh, nhưng Kỷ Nhiên lại không thể nào bình tĩnh được.

*

Hôm sau, Kỷ Nhiên lại đến vườn hoa, rất tự nhiên gặp lại bảo bảo.

Cậu bế con trai cho bé uống sữa, còn chơi với bé một lúc.

Trước khi Kỷ Nhiên xuất viện lại gặp bé con thêm vài lần.

Dạ Lăng Hàn không có hoài nghi, thậm chí còn cùng cậu chơi với bảo bảo.

Sau khi xuất viện, Kỷ Nhiên muốn gặp bé con cũng khó khăn hơn rất nhiều, may là vẫn phải kiểm tra định kì.

Hôm nay, Dạ Lăng Hàn không đi theo Kỷ Nhiên, đưa theo người giúp việc với bảo tiêu đi đến bệnh viện.

Một mình cậu đi vào phòng khám, người giúp việc với bảo tiêu đứng canh ngoài cửa.

Ở trong phòng kiểm tra Kỷ Nhiên gặp được Vân Tùng với bảo bảo, bé con đã mẫm hơn một chút, không còn khóc nháo như ngày đầu nữa.

Kỷ Nhiên đứng lên, bước nhanh đi về phía bảo bảo.

Không biết có phải do mùi hương trên người hay không, bé con đột nhiên cười khanh khách.

Vân Tùng đưa bé con cho Kỷ Nhiên: "Tình hình của tiểu thiếu gia gần đây tốt lên rất nhiều, ăn ngủ đều ổn định."

Kỷ Nhiên đỡ lấy bé ôm vào lòng, nhìn chằm chằm khuôn mặt đáng yêu của bé.

Nhìn biểu cảm trên mặt Kỷ Nhiên tràn đầy hạnh phúc, Vân Tùng bỗng thấy hơi lo lắng.

"Thiếu gia, tình hình của tiểu thiếu gia đã ổn định rồi. Cháu tính khi nào mới trở về?"

Kỷ Nhiên nói: "Chờ một chút nữa thôi ạ."

"Nếu là vì Dạ gia, cháu có thể yên tâm, ta đã sắp xếp rất nhiều người ở Dạ thị rồi. Dạ Vân Bình góp vốn tham gia thương vụ phi pháp, sẽ không rảnh lo việc khác."


"Cháu muốn tận mắt nhìn thấy Dạ gia rơi đài."

Kỷ Nhiên nắm lấy tay con trai, chơi đùa với bé.

Vân Tùng cảm thấy Kỷ Nhiên không nói thật.

Cậu không thể buông xuống được Dạ Lăng Hàn.

"Thiếu gia, nhà bên kia đang không có ai cai quản. Ta đã nói qua với bố của cháu tháng này cháu sẽ trở về rồi."

"Chỉ còn nửa tháng thôi, cháu sẽ trở về đúng hạn."

Kỷ Nhiên đưa bé con cho Vân Tùng: "Chú Vân, chú đang lo lắng cái gì? Sợ cháu không bỏ được hắn?"

Bị chọc trúng tâm sự, Vân Tùng không hề che giấu, ông thản nhiên nói: "Đúng là ta đang lo về điều đó. Cháu đã từng yêu Dạ Lăng Hàn, hắn hiện tại lại đối xử rất tốt với cháu. Bây giờ hai người còn có kết tinh của mình nữa."

Kỷ Nhiên ngẩng đầu nhìn Vân Tùng, ánh mắt rất kiên định: "Chú Vân, hiện tại cháu vẫn phải ngồi xe lăn, tất cả là do Dạ Lăng Hàn ban cho. Tuy rằng giữa chúng cháu có Tuế Tuế liên kết, nhưng Tuế Tuế xuất hiện ra sao cháu rõ hơn bất ai. Cháu sẽ không phục hôn với hắn, nhất định không!"

Lời này nói cho Vân Tùng nghe, cũng chính là đang nhắc nhở bản thân cậu.

Kỷ Nhiên nhắc nhở bản thân không thể mềm lòng, Dạ Lăng Hàn không đáng để cậu yêu.

Trở về biệt thự, Dạ Lăng Hàn đã đi làm về, nhìn thấy Kỷ Nhiên lập tức đi đến bế cậu lên: "Hôm nay kiểm tra thế nào?"

"Khá tốt."

Dạ Lăng Hàn bế Kỷ Nhiên lên sofa, bên cạnh sofa có rất nhiều đồ dùng trẻ em.

"Nhiên Nhiên, công ty LR gửi rất nhiều đồ chơi trẻ con đến. Ngày mai chúng ta đưa cho bảo bảo chơi."

Dạ Lăng Hàn nói xong khiến Kỷ Nhiên khẩn trương: "Con của nhà người khác mà chúng ta đưa nhiều đồ đến vậy hình như không thích hợp cho lắm."

"Anh đã gọi cho bố của bé con rồi, anh ta đã đồng ý."

Dạ Lăng Hàn cầm một bộ quần áo trẻ em lên: "LR là nhãn hiệu quốc tế nổi tiếng về đồ dùng trẻ sơ sinh, toàn là thứ tốt thôi. Đồ không tốt sẽ không xứng với con."

Dạ Lăng Hàn quan tâm đến bảo bảo, Kỷ Nhiên lại càng trở nên lo lắng.

Cậu phải tính toán mau chóng rời đi, nếu không Dạ Lăng Hàn sẽ thật sự tìm ra sơ hở, chỉ sợ đến lúc đó muốn chạy cũng không được.

"Sao bọn họ lại đưa nhiều đồ đến vậy?"

"LR có hợp tác với Dạ thị có, đưa đồ đến là bình thường thôi."

Dạ Lăng Hàn dặn người hầu chuẩn bị đồ cẩn thận, đặt vào cốp xe ô tô.

Hôm sau, Dạ Lăng Hàn lái xe đưa Kỷ Nhiên đến nhà của bé con.

Đó là ngôi nhà Vân Tùng tạm thời tìm để dừng chân.

Vì không muốn nghi ngờ Dạ Lăng Hàn, buổi tối hôm trước Vân Tùng phái người bố trí lại căn nhà một chút, nhìn thoáng qua thấy khá giống với một ngôi nhà ấm áp.

Ba phòng hai sảnh ở chung cư, xử lý gọn gàng ngăn nắp.

Bảo bảo đang ngủ trong nôi, nhìn bộ dáng đáng yêu của bảo bảo khiến đuôi mắt của Dạ Lăng Hàn đều nhiễm ý cười

Nhìn thấy nhiều đồ dùng của trẻ em như vậy, người phụ nữ hết lòng nói lời cảm ơn.


Dạ Lăng Hàn nói: "Công ty tặng rất nhiều thứ, tạm thời chúng tôi không dùng đến."

Người đàn ông thuận thế nói: "Chúng tôi cũng đang tích đồ. Mấy ngày nữa sẽ rời đi."

Dạ Lăng Hàn tiếp xúc với bé con quá thường xuyên, Vân Tùng thương lượng với Kỷ Nhiên rằng sẽ đưa bé con đi.

Nghe thấy bé con sắp rời khỏi đây, Dạ Lăng Hàn hơi ích kỉ không muốn như vậy, nụ cười trở nên gượng ép: "Nhanh như thế đã chuyển đi rồi sao?"

"Bố mẹ của tôi với vợ đều ở bên nước ngoài, ông bà rất nhớ cháu rồi."

Người đàn ông nói: "Thủ tục đã làm xong hết rồi! Qua mấy ngày nữa sẽ đi! Trong khoảng thời gian này, cảm tạ Dạ thiếu và Kỷ thiếu đã chăm sóc bảo bảo."

"Không...... Không có việc gì." Dạ Lăng Hàn kéo cao khóe miệng, trong lòng vắng vẻ.

Dạ Lăng Hàn và Kỷ Nhiên không ở lại đấy quá lâu, trước khi đi hai người bế em bé một lần.

Đi khỏi chung cư, cảm xúc của Dạ Lăng Hà rất suy sụp, trên đường đến bãi đỗ xe không nói một lời nào.

Kỷ Nhiên biết hắn thích bé con, nhưng cậu bắt buộc phải đưa bé đi.

Lúc mở cửa xe, Dạ Lăng Hàn thấy một cái trống bỏi lắc tay bị rơi xuống.

Hắn bế Kỷ Nhiên đến ghế phụ: "Nhiên Nhiên, anh chạy đi đưa cái trống này cho họ, em chờ anh một chút."

Kỷ Nhiên nói: "Không cần phải tặng đâu."

"Cái trống bỏi này không bán, bên ngoài không mua được đâu. Anh sẽ đi nhanh lên, đợi anh nhé."

Dạ Lăng Hàn nói xong cầm trống bỏi chạy đi.

Hắn đi lên trên tầng, vừa chuẩn bị gõ cửa thì cửa từ bên trong mở ra, người đàn ông muốn ra ngoài.

Lúc nhìn thấy Dạ Lăng Hàn người đàn ông đột nhiên sửng sốt, theo bản năng mà lui về phía sau một bước.

Dạ Lăng Hàn nhìn chằm chằm hắn, ánh mắt tối tăm.

"Dạ thiếu, còn chuyện gì sao?" Người phụ nữ đi đến dò hỏi.

Dạ Lăng Hàn đưa trống bỏi qua: "Vừa nãy nhìn thấy trống bỏi rơi trên xe, tôi và người yêu không dùng được nên đưa cho hai người."

"Cảm ơn cậu, Dạ thiếu!" Người phụ nữ mỉm cười nói lời cảm ơn.

"Kỷ Nhiên còn đợi ở bên dưới, tạm biệt." Dạ Lăng Hàn cười cười, xoay người rời đi.

Người phụ nữ tiễn hắn đến tận của thang máy.

Lúc đứng chờ thang máy, Dạ Lăng Hàn hỏi: "Tôi vừa nhớ là hai người nói muốn dời đến H quốc?"

"Đúng vậy! Bố mẹ của chúng tôi đều ở bên kia."

Cô vừa nói xong thì cửa thang máy cũng mở ra: "Dạ thiếu, cậu đi thong thả."

Dạ Lăng Hàn gật đầu bước vào thang máy.

Khoảnh khắc cửa thang máy đóng lại, nụ cười của Dạ Lăng Hàn tắt ngúm.

Hắn lấy di động gọi cho Chu Tân: "Chu Tân, điều tra hai người này cho tôi. Xem có phải bọn họ sắp đi H quốc hay không?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận