Chồng Trước Lại Muốn Phục Hôn

"Nếu em yêu tôi, nên vì tôi mà thay đổi."

"Nếu em cũng như người khác tranh đua để sinh con cho tôi thì cũng không đến mức khó xử như vậy."

"Tôi làm hết thảy đều là vì em! Nếu xuất thân của em tốt một chút, tôi phải đính hôn với Cam Duệ sao?"

"Kỷ Nhiên, em là cái gì chứ? Ở trong mắt tôi, em chẳng qua chỉ là một món đồ chơi thôi."

"Quỳ xuống cầu xin tôi! Xin tôi chơi em đi tôi sẽ đáp ứng yêu cầu của em!"

Đã từng nói qua những lời như vậy, một câu một chữ ở vẫn quanh quẩn trong đầu, một giây một phút đều nhắc nhở cậu rằng năm đó Dạ Lăng Hàn tra như thế nào.

"Vân Dật, tất cả những việc trước đây anh đã làm, là anh sai, anh thừa nhận."

Dạ Lăng Hàn lao đến ôm lấy Vân Dật: "Anh cầu xin em, cho anh thêm một cơ hội."

"Buông ra!" Vân Dật vùng vẫy thoát khỏi cái ôm của Dạ Lăng Hàn, vung tay tát vào mặt hắn.

Trong nháy mắt khuôn mặt điển trai của Dạ Lăng Hàn đã xuất hiện năm đạo vết đỏ, hắn chỉ trầm mặc nhìn Vân Dật, trên mặt không có một chút tức giận.

Vân Dật xanh mặt, lạnh giọng nói: "Dạ Lăng Hàn, anh còn dám động vào tôi thì đừng có trách!."

"Nếu đánh anh có thể khiến em nguôi giận, vậy em hãy đánh anh đi!"

Dạ Lăng Hàn nắm lấy tay Vân Dật đánh vào mặt hắn.

"Em đánh anh chửi anh đều được, chỉ mong em đừng không để ý tới anh."

Dạ Lăng Hàn nắm tay Vân Dật không buông, liên tục đánh vào mặt của hắn.

Hai bên má của hắn vừa sưng vừa đỏ, trong lúc đánh bỗng móng tay của Vân Dật xẹt qua gò má của hắn, cứa ra một vết máu.

Dạ Lăng Hàn giống như người điên, cứ nắm tay Vân Dật thay cậu trút cơn giận.

Hắn muốn Vân Dật hết giận, cũng muốn dùng cách này để bù đắp những tổn thương năm đó hắn gây ra cho Vân Dật.

Trong mắt của Vân Dật chỉ thấy vừa nực cười vừa hoang đường.

Sớm biết có hiện tại hà tất lúc trước phải thế!

Nếu lúc trước Dạ Lăng Hàn đối xử với cậu tốt một chút, hai người cũng không đi đến bước đường này.

Tuế Tuế cũng không phải sống trong cái nhà rách nát này, để rồi thành đứa trẻ không đầy đủ bố mẹ.

Nhớ đến khuôn mặt đáng yêu của Tuế Tuế, nhớ lại khao khát tình yêu thương của mẹ của thằng bé.

Vân Dật càng thêm hận Dạ Lăng Hàn.

"Dạ Lăng Hàn, mau buông tay!"

Vân Dật đấm vào người hắn, ép Dạ Lăng Hàn lui về phía sau, dừng cái trò vô nghĩa này lại.

Cả người của Dạ Lăng Hàn rất chật vật, nhưng ánh mắt của hắn lại nóng vô cùng: "Nhiên nhiên......"

Hắn buột miệng gọi cái tên này, khiến cả hai ngây người.

Trước đây từng là xưng hô thân mật, một giây này lại thấy thật trào phúng.

" Kỷ Nhiên trước đây đã chết." Ánh mắt của Vân Dật lạnh đến kinh người, nơi đó không có một chút cảm giác thân thuộc, khiến Dạ Lăng Hàn lạnh cả người.

"Dạ Lăng Hàn, hôm nay tôi đồng ý đứng ở đây nói chuyện với anh đã là sự nhượng bộ lớn nhất tôi dành cho anh rồi, đừng có khiêu chiến giới hạn của tôi. Mong anh hãy đi cho khuất mắt tôi, tôi không muốn nhìn thấy anh."

Vân Dật nói rất tuyệt tình, giống như con dao đâm vào ngực của Dạ Lăng Hàn. Hô hấp của hắn cứng lại, đau đến cơ hồ muốn đứng thẳng cũng không xong.

"Nhiên Nhiêm ——"

Dạ Lăng Hàn run rẩy, muốn nói cái gì đó nhưng lại không biết nên mở miệng như thế nào.

Vân Dật cũng không có cho hắn cơ hội tiếp tục nói chuyện, không chút lưu luyến xoay người đi.

Bóng dáng Vân Dật càng lúc càng xa, tựa như cậu vừa đi hắn đã biết không có cách nào giữ được cậu.

Dạ Lăng Hàn rốt cuộc không kìm nổi nữa, giống như một tên điên từ sau lao đến ôm lấy Vân Dật.

"Đừng đi! Anh xin em đừng đi!"

"Em nghe anh nói đi mà! Anh thật sự có rất nhiều lời muốn nói với em."

"Bốn năm em đi, anh đau khổ muốn chết. Nếu không phải còn Tuế Tuế, có lẽ anh đã đi với em rồi."

"Nhiên Nhiên, em cho anh thêm một cơ hội. Anh cầu xin em, cho anh thêm một cơ hội nữa."

"Chỉ cần em nguyện ý tha thứ cho anh, em muốn anh làm cái gì anh cũng đồng ý."

Dạ Lăng Hàn vùi mặt vào cổ Vân Dật, thống khổ nhắm hai mắt lại.

Bốn năm này, một nghìn ngày đêm, hắn cũng chỉ cần người này.

Nhớ lại khuôn mặt của em ấy, hơi thở cùng mùi tin tức tố của cậu, nhưng để lại cho hắn chỉ có cơn đau vô tận với nỗi ân hận không thể nguôi ngoai.

Kỷ Nhiên đi rồi mang theo cả trái tim của hắn, bốn năm đó, mỗi ngày qua đi đều là một ngày thống khổ, mỗi ngày đều là sám hối chuộc tội.

Hắn thừa nhận hắn đã trả đủ rồi, thật sự đủ rồi.

Giọng nói của Dạ Lăng Hàn run rẩy, thân thể cũng nhẹ nhàng run lên.

Vân Dật cảm nhận được có chất lỏng ấm áp rơi lên cổ cậu, nhiệt độ ấy khiến cả người cậu run lên.

Dạ Lăng Hàn khóc!

Thiếu gia Dạ gia cao cao tại thượng không ai sánh bằng thế mà lại khóc.

Vì cậu!

Nếu là bốn năm trước nhất định Vân Dật sẽ mềm lòng.

Nhưng trải qua bao thương tổn, phản bội, vẫn là quên đi...... Cậu sớm đã không còn là Kỷ Nhiên ngày xưa rồi.

"Dạ Lăng Hàn, chúng ta đã kết thúc. Từ ngày anh bắt đầu phản bội tôi chúng ta đã không còn khả năng."

Giọng nói của Vân Dật bình tĩnh, không có phẫn nộ khiến người nghe càng tuyệt vọng: "Con người của tôi trong mắt sẽ không chịu nổi một hạt cát, tôi sẽ không quên những tổn thương anh đã gây ra cho tôi. Tình cảm rạn nứt giống như bình hoa bị vỡ, cho dù có dính lại thì vẫn còn vết nứt. Tôi sẽ không cho anh một cơ hội nào cả, bởi anh không xứng đáng với sự tín nhiệm của tôi. Vấn đề nuôi dưỡng Tuế Tuế, tôi sẽ hỏi ý kiến của thằng bé, nếu thằng bé đồng ý đi theo tôi, anh vĩnh viễn không thể ngăn cản."

"Dạ Lăng Hàn, hiện tại tôi có khả năng đối đầu với anh rồi."

Âm tiết cuối cùng rơi xuống đất, Vân Dật nắm lấy cổ tay của Dạ Lăng Hàn kéo ra khỏi người mình.

Dạ Lăng Hàn ngơ ngẩn mà đứng ở đó, nhìn cậu càng đi càng xa, dần dần đi ra khỏi tầm mắt.

Hắn cảm thấy tất cả sức lực trên người đều bị rút sạch.

Dạ Lăng Hàn ngồi xổm trên mặt đất, tuyệt vọng nhắm mắt lại.

Là hắn từng bước một đẩy Kỷ Nhiên ra khỏi hắn, một lần tổn thương cùng phản bội, đã phá hủy tình cảm của bọn họ.

Vân Dật quay về biệt thự, vừa vào cửa liền nhìn thấy Tả Hựu Trạch với Kiều Tư.

Bọn họ vẫn luôn đứng ở cửa, muốn ra bảo vệ cho Vân Dật, nhưng lại sợ khiến Vân Dật khó chịu.

Nhìn thấy Vân Dật quay về, muốn hỏi một chút nhưng lại không dám.

Vân Dật nhìn ra tâm tư của bọn họ nhưng cũng không giải thích.

Những sự việc đã xảy ra trước kia đều là khuất nhục của đời cậu, cậu không có đủ dũng khí để mà nhớ lại, càng sẽ không chủ động giãi bày với người khác.

"Có phải hai cậu đang quá rảnh?" Vân Dật trầm giọng: "Thấy vẫn chưa đủ? Hay là đại ngôn, kịch bản chưa đủ nhiều?"

Kiều Tư mới rảnh rỗi được hai ngày, hắn không muốn thêm việc nữa: "Anh Dật, buổi tối em vẫn còn việc, em sẽ gọi điện cho trợ lí tới đón liền."

Vân Dật nhìn về phía Tả Hựu Trạch, Tả Hựu Trạch lập tức nói: "Anh Vân Dật, không phải em mới nhận một kịch bản sao, em đang phân tích nhân vật, em cũng rất bận."

Vân Dật trầm mặt: "Rất bận mà còn đứng ở đây?"

Tả Hựu Trạch và Kiều Tự lập tức xoay người chạy lên tầng, tốc độ nhanh đến kinh người.

Vân Dật quay lại thư phòng xử lý công vụ, trong lúc lơ đãng nhìn ra ngoài cửa sổ, phát hiện Dạ Lăng Hàn còn đứng nguyên ở đó.

Hắn giống như pho tượng không nhúc nhích, vừa cứng đầu cũng vừa đáng thương.

Vân Dật chỉ nhìn thoáng qua liền thu hồi tầm mắt, thản nhiên ngồi xử lý công việc.

Dạ Lăng Hàn đứng cả đêm bên ngoài, Vân Dật biết, nhưng cũng chẳng rung động gì.

Cậu cũng đã từng cầu xin Dạ Lăng Hàn như vậy, Dạ Lăng Hàn lúc đó cũng giống cậu hiện tại, lạnh nhạt như nhau.

Vân Dật nhớ rất rõ ràng, tối hôm đó rất lạnh, cậu lạnh đến run bần bật.

Cậu đứng mười mấy tiếng đồng hồ, vất vả đợi Dạ Lăng Hàn xuất hiện, đổi lấy lại là một câu: "Đừng đứng ở đây nữa, thật là mất mặt."

Nhớ tới sự ngu ngốc trước kia, Vân Dật cảm thấy lúc đó đầu óc cậu có vấn đề nặng rồi mới có thể đi thích loại đàn ông này.

Buổi sáng thức dậy ăn sáng, Vân Tùng đi tới nói với Vân Dật: "Thiếu gia, Dạ Lăng Hàn vẫn đang ở ngoài cửa."

Vân Dật nhàn nhạt nói: "Không cần quan tâm hắn."

Loại người như Dạ Lăng Hàn không có chuyện không để ý mặt mũi, hiện tại làm như vậy chẳng qua tâm lí muốn được an ủi.

Nếu năm đó cậu không đột nhiên "qua đời" Dạ Lăng Hàn cũng sẽ không coi trọng như vậy.

Mất đi mới biết trân trọng, sau khi có lại một lần nữa, ai biết này sự trân trọng ấy kéo dài bao lâu?

Không chiếm được vĩnh viễn là tốt nhất.

Đạo lý này Vân Dật rất rõ ràng.

Vân Tùng không nói nữa, rời khỏi nhà ăn.

Kiều Tư đi quay , Minh Khê, Giang Dục đi quay ở xa.

Bốn người trong đoàn chỉ còn lại Tả Hựu Trạch.

Tả Hựu Trạch gần gây đang nhận một bộ phim đầu tư rất lớn, có rất nhiều diễn viên gạo cội.

Hắn là người mới, bắt buộc phải học tập thêm rất nhiều thứ.

Khoảng thời gian gần đây hắn đều ngồi đọc kịch bản, còn cố ý vẽ một nhân vật nhỏ.

Tả Hựu Trạch đang viết viết vẽ vẽ trên kịch bản, đột nhiên ngửi được một mùi hương rất thơm.

Mui hương ấy giống một cái móc câu nhỏ, câu trái tim hắn ngứa ngáy khó chịu.

Đây là mùi tin tức tố của Omega.

Nhưng mùi này thơm quá, quá mê người!

Tả Hựu Trạch liếm môi, cơ thể bắt đầu nóng lên.

Hắn thầm mắng một tiếng, người giúp việc nào động dục? Cũng không biết dùng thuốc ức chế sao?

Tả Hựu Trạch đã lâu không làm tình, hắn cũng không đánh dấu Omega nào

Bất ngờ bị mùi hương câu dẫn khiến hắn rất khó bình tĩnh lại.

Hắn kéo ra cửa phòng đứng ở hành lang: "Quản gia!"

Không có người đáp lại hắn.

Sau khi mở cửa mùi hương kia càng ngày càng nồng đậm khiến mọi suy nghĩ của Tả Hựu Trạch đều trở nên hỗn loạn.

Thật sự là quá mê người!

Bên dưới của hắn căng trướng, nơi nào đó trướng đau khó chịu.

Tả Hựu Trạch nuốt nước miếng, chạy theo mùi hương.

Làm cái gì thế không biết! Không biết Omega khi phát tình sẽ ảnh hưởng rất lớn đến Alpha hay sao?

Rốt cuộc là người nào tuỳ tiện phát tình ở đây vậy?

Lý trí của Tả Hựu Trạch càng lúc càng mơ hồ, hắn theo bản năng muốn chinh phục Omega của Alpha hướng đến nơi phát ra tin tức tố mà đi đến...

Một trận gió thổi qua, trong không khí tràn ngập mùi hương nhàn nhạt.

Dạ Lăng Hàn cả kinh, đột nhiên trừng lớn mắt.

Mùi này....

Vân Dật phát tình!

Lúc Vân Dật vẫn còn là Kỷ Nhiên, Dạ Lăng Hàn đã từng đánh dấu cậu, đối với tin tức tố của cậu hắn là người biết rõ nhất.

Tuy rằng mùi rất nhạt, nhưng Dạ Lăng Hàn có thể nhận ra ngay lập tức.

Bên cạnh Vân Dật có rất nhiều nghệ sĩ, trừ Minh Khê là Omega, mấy tên khác không phải Alpha thì cũng là Omega.

Bọn họ đều có thể đánh dấu Vân Dật.

Chỉ cần tưởng tượng đến Vân Dật sẽ bị những người khác đánh dấu, đáy mắt Dạ Lăng Hàn lập tức lạnh thấu xương.

Hắn chạy như bay về phía biệt thự, trực tiếp trèo tường nhảy vào trong.

Dạ Lăng Hàn mở toang cửa, người giúp việc thấy hắn xông vào, vừa định kêu bảo tiêu nhưng Dạ Lăng Hàn không cho cô cơ hội, trực tiếp đẩy cô ra đi nhanh vào trong nhà.

"Ai! Tiên sinh, ngài không thể tuỳ tiện đi vào."

"Bảo tiêu!"

"Người đâu!"

"Có người xông vào!"

Tiếng người giúp việc thất thanh lan khắp biệt thự.

Bởi vì Vân Dật đột nhiên phát tình, Vân Tùng đã điều hết bảo tiêu đi, hiện tại trong biệt thự chỉ còn mấy người giúp việc là Omega, một bảo tiêu cũng không có.

Không có người ngăn cản Dạ Lăng Hàn, hắn như bay chạy lên trên tầng.

Mới vừa bước lên tầng hai bỗng có tiếng cửa mở, Tả Hựu Trạch bế Vân Dật từ bên trong đi ra.

Dạ Lăng Hàn thấy một màn này, đồng tử đột nhiên co rút lại, hàn ý ở đáy mắt tràn ra ngoài.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui