Chồng Trước Lại Muốn Phục Hôn

Chu Tân nhìn Dạ Lăng Hàn: "Dạ tổng, thật sự không nghe sao?"

Dạ Lăng Hàn nói: "Không nghe"

Chu Tân nghe lời cúp máy, giây tiếp theo, di động lại lần nữa rung lên, vẫn là số điện thoại của Vân Dật.

"Dạ tổng, ngài xem, hay là vẫn nên nghe đi! Nếu ngài không nhận, nói không chừng Vân thiếu liền tới cửa tìm đó."

Chu Tân lại rất mong Vân Dật tìm tới đây đó, như vậy Vân Dật là có thể biết được hiện tại Dạ Lăng Hàn có bao nhiêu thê thảm. Có lẽ Vân Dật mềm lòng sẽ lựa chọn tha thứ cho hắn. Mấy năm qua Dạ Lăng Hàn thật sự đã ăn đủ khổ rồi, bây giờ vợ không có con thì không, lại một thân mang bệnh, đặc biệt là chân của hắn, bác sĩ nói nếu không tích cực trị liệu, về sau sẽ thật sự không đi được.

Dạ Lăng Hàn là thế gia quý thiếu cao ngạo như vậy, lại bởi vì yêu một người mà rơi vào tình trạng như này.

Rốt cuộc có đáng giá hay không? Chu Tân nghĩ mãi cũng không hiểu, trong lòng thổn thức, khuyên nhủ: "Hay là ngài cứ nhận điện thoại đi! Có chuyện gì thì nói cho rõ ràng, dù gì thì giữa ngài và Vân thiếu vẫn còn có tiểu thiếu gia mà."

Dạ Lăng Hàn trầm mặc, qua một lúc lâu sau mới mở miệng nói: "Đưa điện thoại cho tôi."

Chu Tân cuống quít đưa điện thoại cho hắn.

Dạ Lăng Hàn ấn phím nghe, loa truyền đến giọng nói của Vân Dật: "Dạ Lăng Hàn, tôi có chuyện muốn gặp anh. Anh đang ở đâu?"

Lần nữa nghe được giọng của Vân Dật khiến hắn cảm thấy dường như đã qua được mấy đời.

Thời điểm tính mạng đang bị đe doạ hắn thật sự đã muốn từ bỏ, không có Vân Dật, hắn sống cũng chẳng có ý nghĩa gì. Nhưng ở thời khắc cuối cùng, hắn đột nhiên không bỏ được, Vân Dật tốt đẹp như vậy, hắn thật sự luyến tiếc.

"Dạ Lăng Hàn?" Vân Dật không nghe thấy ai trả lời, gọi tên Dạ Lăng Hàn, ngay sau đó nói: "Rốt cuộc anh đang ở đâu?"

"Ở nhà, em đến đây đi, mật mã vẫn như cũ."

Dạ Lăng Hàn thấp giọng, cổ họng nghẹn ngào.

Hắn nhanh chóng điều chỉnh tốt trạng thái của mình: "Buổi chiều anh còn phải đến công ty, em mau nhanh lên, không có nhiều thời gian cho em đâu."

Hiện tại hắn căn bản không có cách nào để có thể duy trì trạng thái tốt nhất trước mặt Vân Dật, để Vân Dật nhìn thấy hắn chật vật như vậy, đối với Dạ Lăng Hàn mà nói so với việc để hắn đi chết còn khó chịu hơn.

"Anh yên tâm, tôi sẽ không ở lại quá lâu đâu. Nếu có khả năng tôi thật sự không muốn gặp anh."

Vân Dật cúp máy, điện thoại im lặng nhưng bên tai Dạ Lăng Hàn vẫn văng vẳng câu nói lạnh nhạt cuối cùng của Vân Dật.

Sau Dạ Lăng Hàn im lặng một lúc lâu, mới chậm rãi đem bỏ điện thoại xuống.


Chu Tân thấy sắc mặt hắn không đúng, vội hỏi nói: "Dạ tổng, Vân thiếu nói gì vậy? Có phải cậu ấy muốn tới thăm ngài không? Nhất định cậu ấy biết tin ngài bị bệnh nên cố ý tới đây quan tâm ngài. Cái này tốt, Vân thiếu nhất định sẽ hồi tâm chuyển ý."

"Giúp tôi thay quần áo." Dạ Lăng Hàn nói khiến Chu Tân mờ mịt: "Thay quần áo? Đổi sang đồ ngủ sao?"

"Mặc chính trang."

"Chính trang mặc không thoải mái, mặc áo ngủ vẫn là thích hợp hơn."

"Mặc chính trang."

Dạ Lăng Hàn lặp lại lần nữa, lúc này Chu Tân phản ứng lại.

Hắn ngơ ngẩn mà nhìn Dạ Lăng Hàn: "Dạ tổng, ngài đây là......"

"Tôi không muốn cho em ấy biết."

Dạ Lăng Hàn cười khổ ra tiếng: "Nếu em ấy thương hại tôi, lòng tự trọng của tôi chịu không nổi. Nếu em ấy không thương hại, tôi càng chịu không nổi. Tốt nhất là không nên cho em ấy biết."

Chu Tân trong lòng ê ẩm, không nói một tiếng nào đi vào phòng thay quần áo.

Vân Dật nhìn thấy Dạ Lăng Hàn trong phòng khách, hắn lẳng lặng mà ngồi đó, hắn gầy hơn so với trước kia rất nhiều, hốc mắt trũng sâu xuống, sắc mặt cực kì tiều tụy, như là vừa lâm bệnh nặng.

Chẳng lẽ là di chứng sau khi dùng thuốc hợp thành?

Trái tim của Vân Dật bị kéo lên một chút.

Dạ Lăng Hàn ngước mắt nhìn về phía cậu, hơi mỉm cười: "Em đến rồi à! Ngồi đi!"

Vân Dật nhìn chằm chằm hắn, trầm giọng nói: "Minh Khê đang ở đâu?"

Dạ Lăng Hàn ngẩn ra.

Hắn bị câu hỏi này của Vân Dật làm cho kẹt cứng.

"Có phải anh phái người bắt cóc Minh Khê không?"

Nhớ lại những hành động trước đây của Dạ Lăng Hàn Vân Dật cảm thấy Dạ Lăng Hàn thật sự có thể làm ra loại chuyện này.


Bị Minh Khê tính kế, Dạ Lăng Hàn tuyệt đối sẽ không dễ dàng bỏ qua, khẳng định hắn sẽ trả thù.

Nghe đến đó, Dạ Lăng Hàn mới phản ứng lại, hắn nhếch môi nói: "Anh là người có thù tất báo. Nhiên Nhiên, anh yêu em, không có nghĩa là anh sẽ bỏ qua cho những người bên cạnh em. Minh Khê, cậu ta đã quá phận rồi. Nếu không phải nhờ cậu ta, tại sao anh có thể dễ dàng từ bỏ quyền nuôi Tuế Tuế được chứ?"

Đuôi mắt Vân Dật bùng lên lửa giận: "Dạ Lăng Hàn, rốt cuộc Minh Khê đang ở đâu?"

"Trí nhớ của anh không tốt, nhớ không ra."

Dạ Lăng Hàn ngước mắt, đón nhận ánh mắt phẫn nộ của Vân Dật: "Nhiên Nhiên, em ngủ với anh một đêm, có lẽ anh sẽ nhớ ra đấy."

"Đồ khốn nạn!" Vân Dật xông tới đấm một quyền lên mặt Dạ Lăng Hàn.

Dạ Lăng Hàn liếm máu ở khoé miệng, thấp giọng nở nụ cười: "Minh Khê là Omega, anh cho cậu ta dùng thuốc kích thích phát tình, lại tìm vài Alpha đến, em nói đi, chuyện gì sẽ xảy ra? Anh có video quay lại rồi, là người nổi tiếng, cậu ta..."

"Dạ Lăng Hàn!" Vân Dật nắm chặt cổ áo Dạ Lăng Hàn: "Nếu anh dám động vào Minh Khê tôi sẽ giết anh."

"Nhiên Nhiên, em vẫn luôn như vậy, chỉ biết nói, chưa bao giờ làm."

Ngón tay Dạ Lăng Hàn mân mê trên má Vân Dật: "Em nói em sẽ giết anh, nói bao nhiêu lần nhưng chưa bao giờ em làm cả. Anh biết, em vẫn còn rất yêu anh."

"Anh câm miệng!" Vân Dật rống giận.

Giọng nói tuy lớn, nhưng tự tin không đủ.

Dạ Lăng Hàn nói chọc trúng cảm xúc nơi đáy lòng cậu đang muốn che giấu, cậu thẹn quá hoá giận rồi không biết nên phản ứng lại như thế nào.

"Nhìn đi! Rõ ràng em vẫn còn luyến tiếc anh."

Dạ Lăng Hàn đắc ý cười cười: "Lừa em thôi! Anh đã thả Minh Khê đi rồi. Biết em để ý đến anh nhiều như vậy, anh thấy rất vui vẻ."

Rầm!

Vân Dật lại đấm hắn, Dạ Lăng Hàn nằm gục trên sofa, mãi sau vẫn không bò dậy được.

Vân Dật cảm thấy, hôm nay tới tìm Dạ Lăng Hàn đúng là sai lầm.

Cậu còn cho rằng chuyện của Minh Khê cùng Dạ Lăng Hàn không liên quan, nhìn thấy bộ dáng tiều tuỵ của Dạ Lăng Hàn còn muốn đến quan tâm hắn.


Vân Dật hận thấu chính mình do dự không quyết đoán, tại sao đến tận bây giờ cậu vẫn còn thương hại Dạ Lăng Hàn chứ.

Một đấm kia của Vân Dật rất mạnh, Dạ Lăng Hàn phun ra một búng máu, hai tay chống trên sofa, nhưng trên người hắn mệt mỏi không một chút lực, gắng gượng mãi vẫn chưa thể bò dậy.

Thấy một màn này, Vân Dật cảm thấy Dạ Lăng Hàn đang giả vờ sau đó đi thẳng ra khỏi biệt thự.

Từ nay về sau, cậu không bao giờ muốn bước chân vào cánh cửa này thêm một lần nào nữa.

Căn biệt thự này còn có người đàn ông kia, khiến cậu cảm thấy vô cùng buồn nôn.

Trên đường trở về, Vân Dật nhận được điện thoại của Tả Hựu Trạch nói là đã tìm thấy Minh Khê.

Lúc này cậu mới nhẹ nhàng thở ra, nhanh chóng chạy về biệt thự.

Chờ đến khi Vân Dật trở lại biệt thự, Tả Hựu Trạch cùng Minh Khê đã rời đi, chỉ còn Dung Thành và Tuế Tuế.

"Học trưởng, anh đi đâu vậy?"

Dung Thành nhìn thấy sắc mặt Vân Dật khó chịu, hắn quan tâm nói: "Xảy ra chuyện gì sao?"

"Minh Khê đâu rồi?" Vân Dật hỏi.

"Cậu ấy có lịch trình nên đã đi ra sân bay rồi." Dung Thành nói: "Anh tìm cậu ấy có việc gì sao? Đến 9 giờ tối máy bay mới hạ cánh."

Vân Dật khẩn trương hỏi: "Cậu ta thế nào? Có bị thương hay không?"

"Không có bị thương, chỉ là bị doạ sợ." Dung Thành quan sát sắc mặt Vân Dật, tìm từ tốt mà nói: "Có người theo dõi Minh Khê, cũng may cậu ấy phản ứng nhanh, đổi hướng mấy lần rồi may mắn thoát hiểm."

Vân Dật nhíu mày, sao lại khác với những gì mà Dạ Lăng Hàn nói?

Dạ Lăng Hàn rõ ràng nói hắn bắt cóc Minh Khê, vì sao Dung Thành lại nói là có người theo dõi Minh Khê.

"Học trưởng, không cần lo lắng, đã tăng số lượng bảo tiêu bên cạnh Minh Khê rồi, nhất định có thể bảo đảm an toàn."

Dung Thành quan tâm nói: "Sắc mặt của anh thoạt nhìn không tốt lắm, về phòng nghỉ ngơi đi."

Vân Dật cảm thấy mọi chuyện không thích hợp, cậu quay về phòng gọi điện thoại cho Tả Hựu Trạch.

"Hựu Trạch, rốt cuộc là có chuyện gì?"

"Anh Vân Dật, sợ bóng sợ gió thôi. Minh Khê nửa đường gặp được fan tư sinh, cậu ấy tưởng Dạ Lăng Hàn muốn trả đũa nên mới gọi cho em. Trên đường xảy ra tai nạn xe cộ, người không sao, nhưng xe bị đâm hỏng. Bọn họ phải đổi xe chiếc xe nên mới mất thời gian."

Giọng nói của Tả Hựu Trạch nhẹ nhàng: "Minh Khê không có việc gì, em cũng đã giáo huấn cậu ấy rồi. Không nên đi kiếm chuyện linh tinh."


"Không có việc gì là được rồi." Vân Dật cúp máy, nhớ tới chuyện ở biệt thự.

Rõ ràng Dạ Lăng Hàn không có b·ắt c·óc Minh Khê, nhưng tại sao lại lừa cậu?

Vân Dật trước nghĩ sau nghĩ, bèn gọi cho Vân Tùng điều tra Dạ Lăng Hàn.

*

Dạ Lăng Hàn nằm viện, tình huống lần này rất nguy kịch. Không phải bởi hai đấm kia của Vân Dật, mà là tác dụng phụ của thuốc hợp thành lại tái phát.

Khi Dạ Lăng Hàn hôn mê, Dạ gia đã loạn thành một đoàn.

Dạ Vân Bình từ nước ngoài trở về chủ trì đại cục, nhưng Dạ Lăng Hàn mãi chưa tỉnh lại, điều này khiến Dạ gia lâm vào khủng hoảng. Rắn mất đầu, công ty không người quản lý, giá cổ phiếu Dạ thị cứ thế bay vèo xuống.

Không có bức tường nào chắn được kín gió, tin tức Dạ Lăng Hàn bị bệnh nặng giấu gần nửa tháng vẫn bị lọt ra ngoài.

Vân Dật bên này đã nhận được tin tức, Dạ Lăng Hàn đang sống chết không rõ, 8-9/10 nguy kịch.

Cậu ngắt điện thoại, chậm rãi quay đầu lại nhìn, nhìn về phía Tuế Tuế đang chơi đùa vui vẻ.

Tuế Tuế vui vẻ chơi đua xe với Vân Tùng, bé con cầm lấy một chiếc xe tăng khoe với Vân Tùng.

Biểu cảm trên mặt bé rất sinh động, nhưng lại khiến Vân Dật cảm thấy vô cùng chua xót.

Nếu Dạ Lăng Hàn thật sự xảy ra chuyện, Tuế Tuế sẽ thành đứa trẻ không có bố. .

Trái tin Vân Dật run lên đau đớn, rốt cuộc cậu cũng không kìm nén được nữa. Cậu lấy điện thoại, yên lặng mà đi ra khỏi biệt thự, đứng ở trong hoa viên gọi cho Chu Tân.

Chu Tân đang vội đến sứt đầu mẻ trán, nhìn thấy số của Vân Dật đầu tiên là ngẩn ra, rất nhanh liền bắt máy: "Xin chào, Vân thiếu!"

"Dạ Lăng Hàn đang ở bệnh viện nào?"

"Ở bệnh viện......" Chu Tân đột nhiên phản ứng lại, Dạ Lăng Hàn không cho hắn nói ra tình hình thực tế, đặc biệt là Vân Dật.

Nghe thấy Vân Dật hỏi chuyện, hắn theo bản năng liền nói.

"Vân thiếu, sao...... sao cậu lại biết tin Dạ tổng nhập viện?"

Vân Dật trầm giọng hỏi: "Rốt cuộc Dạ Lăng Hàn sao lại thành ra thế này?"

"Dạ tổng, thân thể......thân thể không thoải mái."

"Tại thuốc hợp thành sao?"

Thấy Vân Dật đã đoán được tám chín phần mười, Chu Tân đơn giản ăn ngay nói thật: "Thuốc hợp thành cùng thuốc cứng cơ rất nguy hại đến cơ thể, đặc biệt là cùng lúc tiêm vào cả hai, cơ thể không thể chịu đựng được. Dạ tổng vẫn luôn nằm viện trị liệu, mấy hôm trước lúc cậu tới biệt thự là ngài ấy mới xuất viện, bác sĩ dặn cần nghỉ ngơi cẩn thân. Nhưng tác dụng phụ của thuốc hợp thành quá kinh khủng, bệnh tình tái phát nên Dạ tổng lại phải nhập viện."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận