Dù sao cũng là con của mình, Vân Dật cũng không thể bỏ được.
Cậu mím môi không nói chuyện, cũng không trả lời Dạ Lăng Hàn.
Dạ Lăng Hàn ôm cậu liên tục dỗ dành, bảo cậu yên tâm lúc đó Vân Dật mới nói: "Đứa bé này là của tôi, nếu anh không khiến tôi hài lòng tôi sẽ đưa các con đi."
"Không có nếu, anh nhất định sẽ chăm sóc tốt cho mẹ con em, mẹ con em là tất cả đối với anh."
Dạ Lăng Hàn hôn môi Vân Dật, rất thành khẩn nói: "Nhiên Nhiên, cảm ơn em vì đã tin tưởng anh. Em mang thai anh thật sự rất vui vẻ. Anh cho rằng đời này em không còn muốn sinh con cho anh nữa. Thật sự rất cảm ơn em."
Dạ Lăng Hàn vùi mặt vào cổ Vân Dật, bởi vì xúc động nên giọng hắn có chút run rẩy.
Run rẩy trên vai tựa như rơi vào lòng cậu, Vân Dật cũng cảm thấy hơi rung động.
Biểu hiện của Dạ Lăng Hàn cậu đã nhìn rõ, tên này thật sự đã thay đổi.
Trong lòng đã chấp nhận Dạ Lăng Hàn nhưng ngoài miệng lại nói: "Sinh con là vì tôi muốn chứ không liên quan gì đến anh."
"Sao lại không liên quan? Đây chính là kết tinh tình yêu của chúng ta."
Dạ Lăng Hàn ngẩng đầu lên, điên cuồng hôn Vân Dật.
Hôn đến mức Vân Dật phát cáu, đẩy hắn ra nói: "Cút ngay!"
"Vợ à, cho anh nhìn bụng em nhé."
Hai mắt Dạ Lăng Hàn sáng ngời nhìn chằm chằm vào bụng nhỏ của Vân Dật, cậu mất tự nhiên đẩy mặt hắn ra: "Dậy! Anh ngốc hả! Vừa mới mang thai sao có thể nhìn thấy cái gì được."
"Đúng ha! Bây giờ chưa thể nhìn thấy!" Dạ Lăng Hàn vẫn còn rất hưng phấn: "Anh thật sự rất vui, vui muốn ngất luôn! Tuế Tuế vẫn chưa biết chuyện này, thằng bé mà biết sắp có em gái, nhất định sẽ vui lắm. Lúc Hạ Nguyên Đán mang thai, ngày nào Vân Tử Thu cũng khoe khoang với anh. Hắn nói anh không có con gái, mãi mãi sẽ không có áo bông nhỏ tri kỷ. Em xem, đây mà là tiếng người à?"
"Sao anh biết đây là con gái? Là con trai thì sao?"
Vân Dật nói xong khiến Dạ Lăng Hàn ngây ngẩn cả người.
Đúng rồi!
Nếu Vân Dật bầu con trai thì sao?
Hắn vẫn không có áo bông nhỏ tri kỉ!
"Nhiên Nhiên, anh cảm giác đó là con gái."
Dạ Lăng Hàn tự mình an ủi: "Giác quan thứ sáu mãnh liệt cho anh biết đây là con gái."
Vân Dật cố ý đối nghịch với hắn: "Tôi lại cảm thấy đó là con trai."
Dạ Lăng Hàn đáng thương mà nhìn cậu: "Em mau nói con gái đi."
Vân Dật: "Con trai."
"Em nói là con gái không được sao?"
Vân Dật liếc mắt nhìn hắn: "Dạ Lăng Hàn, anh có thể đừng ấu trĩ như vậy được không?"
Mất mát ngắn ngủi trôi qua, Dạ Lăng Hàn nghiêm mặt nói: "Không có con gái thì sao, con trai cũng tốt, con trai con gái đều là bảo bối của chúng ta. Mai sau Tuế Tuế phải thừa kế gia sản, một mình quản lý hai bên đúng là khó cho thằng bé, có em trai có thể đỡ đần được."
Vân Dật nói: "Đừng tạo áp lực cho bọn trẻ, em chỉ hi vọng sau này các con được hạnh phúc."
"Tất nhiên rồi, con của Dạ Lăng Hàn không thể để chịu một chút khổ sở."
Dạ Lăng Hàn bế Vân Dật lên giường: "Nhiên Nhiên, em đi nghỉ đi. Anh đi đặt lịch ở bệnh viện, ngày mai tới kiểm tra."
Sau khi kiểm tra bằng que thử thai vẫn cần đến bệnh viện để kiểm tra cụ thể.
Dạ Lăng Hàn mau lẹ, liên hệ bệnh viện phụ sản tốt nhất, ngày hôm sau liền đưa Vân Dật đi kiểm tra thai sản.
Hai người chân trước vừa bước vào bệnh viện, đằng sau đã bị phóng viên chụp được.
Trưa hôm đó, tin tức giải trí liền tung ra một tin chấn động #Gia chủ Vân gia mang thai, Dạ tổng đưa vợ đi kiểm tra thai sản#.
Weibo lại bùng nổ, giang cư mận liền xông vào bình luận:
【 a a a a! Anh trai nhỏ mang thai! Tại sao lại có thể mang thai? 】
【 Xin lỗi vì đã hỏi ngu! Alpha cũng có thể mang thai sao? 】
【Anh trai nhỏ chắc là thuộc tính Omega ẩn, chứ không sao lại mang thai? 】
【 Nghe đồn Tuế Tuế cũng là do anh trai nhỏ sinh đấy. 】
【 Tin chuẩn! Anh trai nhỏ là người yêu của Dạ tổng ngày trước đó. 】
【 Lầu trên! Bằng chứng đâu, mau tung ra. 】
【 hình ảnh 】
【 Có người nói Vân Dật chính là người yêu trước của Dạ Lăng Hàn, thân phận thật là gia chủ Vân gia. Dạ Ức Nhiên là con của hai người họ. 】
【 Trời ơi là gút mắc yêu hận gì đây. Trong đầu tôi xuất hiện mười vạn chữ tiểu thuyết. 】
【 Chưa kết hôn đã mang thai! Dạ tổng tính khi nào đi lĩnh giấy kết hôn vậy? 】
【 Đúng rồi! Phải kết hôn! 】
【 Anh trai nhà tôi không thể không danh không phận được, cục cưng trong bụng anh trai nhỏ không thể không danh không phận! 】
【 lãnh chứng! 】
【 kết hôn! 】
【 lãnh chứng! 】
【 kết hôn! 】
......
Dạ Lăng Hàn và Vân Dật rời khỏi bệnh viện, mới vừa ngồi trên xe, di động hai người đồng thời vang lên.
Trợ lý gọi điện thoại tới nói chuyện trên Weibo.
Vân Dật vừa định nói, Dạ Lăng Hàn đã giành nói trước: "Đương nhiên phải kết hôn, không kết hôn sao mà coi được? Vợ con của Dạ Lăng Hàn tôi sao có thể không danh không phận?"
"Mau phát Weibo giải thích, ngay lập tức."
"Nói là ngày mai tôi và Vân Dật sẽ đi đăng ký kết hôn, chuyện em ấy mang thai đương nhiên là thật rồi!"
"Sỉ nhục? Mau tra IP cho hắn gặp cảnh sát!"
"Tuế Tuế? Mẹ nó ngốc hết rồi sao? Tuế Tuế lớn lên vừa giống tôi vừa giống Vân Dật, không phải con của bọn tôi thì con của ai!"
"Không nhìn ra? Má nó mấy người mù hết rồi sao."
"Người này nói không sai! Vân Dật chính là người tôi yêu trước đây, cả đời này tôi chỉ yêu một người mà thôi!"
"Cho người này một cái like! Tìm thuỷ quân......"
Dạ Lăng Hàn nói còn chưa nói xong, di động đã bị lấy mất. Hắn vừa định nổi đoá liền nhìn thấy khuôn mặt lạnh như băng của Vân Dật lập tức lấy lòng cười rộ lên: "Nhiên Nhiên, em nói...... Em nói với Chu Tân!"
Vân Dật cảnh cáo nhìn hắn một cái, khiến Dạ Lăng Hàn sợ tới mức lập tức ngoan ngoãn ngồi im.
Vân Dật cầm điện thoại của Dạ Lăng Hàn: "Thư ký Chu ——"
Chu Tân nghe: "Vân thiếu, cậu có gì dặn dò!"
"Phát Weibo thanh minh, tôi với Dạ Lăng Hàn đều đang độc thân."
Vân Dật chưa nói xong Dạ Lăng Hàn đã kịch liệt phản đối: "Không được!"
Hắn cúp máy, ánh mắt đầy cầu xin nhìn Vân Dật: "Nhiên Nhiên, em không thể đối xử với anh như vậy được. Đến con cũng có hai đứa rồi, em không thể không cho anh một cái danh phận được."
Vân Dật không dao động: "Tạm thời tôi chưa tính công khai chuyện này."
"Vậy đến khi nào mới được công khai?." Dạ Lăng Hàn ai oán mà nhìn cậu, cầu danh phận không thành hắn liền cảm thấy hắn như một tình nhân sống núp trong bóng tối.
"Chờ khi nào tôi hoàn toàn tin tưởng anh đã."
Vân Dật nhìn điện thoại của Dạ Lăng Hàn: "Anh chủ động nói với Chu Tân đi."
"Có thể không nói được không?" Dạ Lăng Hàn đau khổ.
Nguyên bản muốn nhân cơ hội có con để được phục hôn với Vân Dật mà!
Vân Dật kiên quyết nói: "Không thể!"
"Nhiên Nhiên, chúng ta không đăng kí kết hôn thì báo hộ khẩu cho con kiểu gì?"
Dạ Lăng Hàn lo lắng nói: "Không thể để con không có hộ khẩu được."
"Con theo họ Vân." Vân Dật nói: "Vấn đề hộ khẩu không cần anh nhọc lòng."
"Con theo họ em anh không có ý kiến, lúc làm hộ khẩu cho con có thể tiện chuyển của anh sang không?"
Dạ Lăng Hàn nhân cơ hội dính qua: "Anh muốn cùng tên với em trên hộ khẩu."
Vân Dật đẩy ra hắn: "Anh cũng muốn ở Vân gia? Vậy ở rể."
Dạ Lăng Hàn nhíu mày: "Vân Dật em thật quá đáng! Sao chuyện ở rể này em không nói sớm? Bây giờ anh sẽ gọi cho anh trai, hỏi xem thủ tục ở rể cần những gì."
Vân Dật kinh ngạc: "Dạ Lăng Hàn, anh có liêm sỉ một chút được không?"
"Sĩ diện lắm rồi không được ở với vợ, mặt mũi thì làm cái gì chứ! Bây giờ anh chỉ cần em với các con thôi!" Dạ Lăng Hàn đúng lý hợp tình nói: "Sao chuyện ở rể này anh lại không nghĩ ra chứ? Anh phải gọi điện đây."
"Dạ Lăng Hàn!" Vân Dật nhào đến cướp điện thoại của Dạ Lăng Hàn: "Anh mà dám gọi cho anh trai tôi tôi đánh chết anh!"
"Vừa em mới nói em muốn anh ở rể mà, em không thể nuốt lời như vậy được."
"Tôi......"
Vân Dật nhất thời nghẹn lời.
Dạ Lăng Hàn nhân cơ hội gọi cho Dịch Tầm: "Anh Dịch Tầm, tôi có chuyện này muốn nói với anh. Nhiên Nhiên mang thai, là con của tôi."
Vân Dật nhìn dáng vẻ đắc ý của hắn trông ngứa mắt, cậu thò tay qua véo vào eo Dạ Lăng Hàn.
Dạ Lăng Hàn kêu một tiếng: "Bảo bối, đừng véo! Anh sẽ nói ngay đây, em đừng vội! Anh, tôi muốn ở rể."
Dịch Tầm: "......"
"Dạ Lăng Hàn, anh mau câm miệng cho tôi!" Vân Dật hận không thể khâu cái miệng của Dạ Lăng Hàn lại.
Cậu bảo ở rể là muốn Dạ Lăng Hàn biết khó mà lui, không ngờ rằng Dạ Lăng Hàn lại đồng ý.
Cũng không biết Dịch Tầm nói gì mà Dạ Lăng Hàn phấn khởi cúp máy.
Vân Dật trầm giọng: "Anh ấy nói gì?"
"Anh ấy bảo ý kiến này không tồi!" Dạ Lăng Hàn không thấy mắt: "Hắn nói sẽ làm thủ tục chuyển khẩu cho."
Vân Dật trầm mặt: "Không được! Chuyện này tôi không đồng ý."
"Tổng thống đã lên tiếng rồi, em không đồng ý cái gì?"
Dạ Lăng Hàn vỗ nhẹ mu bàn tay cậu: "Nhiên Nhiên, em ở nhà yên tâm nghỉ ngơi, bác sĩ dặn giai đoạn đầu phải để ý chút. Những chuyện khác em cứ giao cho anh, yên tâm......"
"Giao cho anh tôi mới không yên tâm." Vân Dật không nhịn được nói: "Mở một buổi họp báo thanh minh rằng anh còn độc thân đi."
Dạ Lăng Hàn cầu xin nhìn cậu: "Có thể không nói hay không?"
"Không thể!" Vân Dật cười lạnh: "Lúc trước tôi đây phải làm tình nhân của anh rất lâu, Dạ tổng đã quên rồi sao?"
Nhớ lại những chuyện hỗn đản mình đã làm, Dạ Lăng Hàn biết vậy chẳng làm.
Nếu vợ hắn muốn mở họp báo, hắn liền lập tức làm.
Hôm sau, Dạ Lăng Hàn liền mở một buổi họp báo.
Tuần san nọ: 【 Xin chào Dạ tổng! Có tin đồn rằng sáng hôm qua ngài và Vân thiếu cùng đến bệnh viện là bởi vì cậu ấy mang thai, ngài cùng cậu ấy đi kiểm tra thai sản. Xin hỏi chuyện này là thật đúng không? 】
Dạ Lăng Hàn: 【 Là thật, Vân Dật đang mang thai. Là con của tôi! 】
Tuần san: 【 chúc mừng Dạ tổng!. 】
Dạ Lăng Hàn: 【 Tôi đang độc thân! 】
Tuần san: 【......】
Tuần san: 【 Dạ tổng không định kết hôn với Vân thiếu sao? Dù gì cũng đã có con rồi, phải chịu trách nhiệm với đối phương và cả đứa bé trong bụng. 】
Dạ Lăng Hàn: 【 Tôi độc thân! Vân Dật bảo tôi mở cuộc họp báo nói tôi độc thân. 】
Tuần san: 【 Ý ngài là, Vân thiếu không muốn kết hôn với ngài? 】
Dạ Lăng Hàn: 【 Em ấy không muốn cùng tôi đăng kí kết hôn. 】
Tuần san: 【 ngài đây là bức hôn sao? 】
Dạ Lăng Hàn đột nhiên đứng lên, hắn đứng trước camera của phóng viên, đột nhiên quỳ một gối xuống đất, móc ra chiếc nhẫn đã chuẩn bị giơ lên, vô cùng chân thành nói: "Vân Dật, kết hôn với anh nhé!"