Kỷ Nhiên nặng nề tỉnh lại, cử động thân thể, cả người đau nhức khó chịu.
"Nước......". Đam Mỹ Hài
Cậu gian nan mở miệng, phun ra một chữ, miệng khô khốc suy yếu.
Dạ Lăng Hàn nghe thấy động tĩnh, cầm cốc nước đi đến.
Tay vừa chuẩn bị nâng Kỷ Nhiên lên liền.
Bốp——
Kỷ Nhiên đánh vào mu bàn tay của hắn, đem tất cả ý nghĩ muốn quan tâm cậu đánh cho tiêu tán.
Hắn trừng lớn mắt, cả giận nói: "Em đang làm cái gì vậy?"
"Đừng chạm vào tôi!"
Mặt Kỷ Nhiên tái nhợt lạnh lẽo như băng, đôi mắt mang theo hận thấu xương.
Sự việc tối qua, chỉ cần nhớ tới là đau đớn muốn chết.
Đây là người cậu yêu, người toàn mang đến tổn thương cho cậu.
Giờ phút này, áy náy cùng lời bác sĩ dặn lập tức tan thành mây khói, Dạ Lăng Hàn ném cốc nước xuống mặt đất, bóp chặt cổ Kỷ Nhiên, tròng mắt đỏ ngầu nghiến răng nói: "Đừng có cho mặt lại không cần! Em lại nháo nữa xem, tôi giết em!"
Kỷ Nhiên cười lạnh ra tiếng, đáy mắt toàn là khinh miệt.
Bàn tay dần siết chặt lại, hốc mắt đỏ bừng.
Hiện tại Dạ Lăng Hàn giống một con dã thú tuỳ lúc mà nổi điên lên.
Dần dần, thiếu oxy làm Kỷ Nhiên hô hấp khó khắn, khuôn mặt nghẹn đến đỏ bừng.
Dạ Lăng Hàn đột nhiên buông ra tay, đem cậu hung hăng ném ở trên giường.
Trên cao nhìn xuống thanh niên đang kịch kiệt ho, thở hổn hển nói: "Nếu em đã không biết xấu hổ như vậy, tôi liền thoả mãn cho em."
KTV Ngân Sắc
Ánh đèn sáng trưng yêu dã nhuộm màu quyến rũ khắp phòng bao.
Dạ Lăng Hàn mở cửa ra đẩy mạnh Kỷ Nhiên vào trong phòng.
Vân Tử Thu, Tề Châu, Vưu Diệc đang sôi nổi thấy thế liền lập tức im bặt.
Mọi người đồng loạt cùng nhìn về phía Kỷ Nhiên.
Kỷ Nhiên vờ như không thấy ánh mắt trào phúng soi mói của bọn họ, sống lưng thẳng tắp.
Nơi này dù ồn ào hỗn loạn, cậu vẫn như cũ không bị không khí ở đây làm ảnh hưởng, cao lãnh không thể với tới.
Nhìn thấy Kỷ Nhiên như vậy, Dạ Lăng Hàn cảm thấy tựa như cậu đã đi rất xa khỏi hắn.
Hơi thở tà ác xuất hiện, hắn muốn đem Kỷ Nhiên từ trên mây kéo vào vũng bùn.
Dạ Lăng Hàn ôm lấy Kỷ Nhiên, đem cậu kéo vào trong lồng ngực, ngả ngớn cười nói: "Không phải muốn kiếm tiền sao? Hôm nay biểu hiện cho tốt, sẽ có rất nhiều tiền cho em!"
Trong phòng đều là hội cậu ấm của thủ đô, trong nhà có tiền có thế, thường xuyên tụ tập ăn chơi.
Dạ Lăng Hàn đột nhiên mang theo Kỷ Nhiên đến đây có chút ngoài dự đoán.
"Dạ thiếu, cơn gió nào đưa cậu đến đây vậy?"
Vân Tử Thu đi lên trước, khoác vai Dạ Lăng Hàn, thấp giọng nói: "Cậu đang làm gì vậy? Đến đây còn mang theo tiểu tình nhân! Còn nữa, lời vừa rồi của cậu có ý gì?"
Dạ Lăng Hàn không trả lời hắn, giữ chặt cánh tay Kỷ Nhiên, ném cậu lên sofa.
Ngay sau đó, móc trong túi ra mấy xấp tiền rất dày ném lên bàn: "Đêm nay em phục vụ những người ở đây thoải mái, số tiền này sẽ là của em."
Hiển nhiên, lời này là nói với Kỷ Nhiên.
Lời vừa dứt, cả phòng bao liền lạnh ngắt như tờ.
Tất cả mọi người trừng lớn mắt nhìn Dạ Lăng Hàn, trong mắt đều là không tưởng tượng nổi.
Trước kia Dạ Lăng Hàn nâng Kỷ Nhiên như trứng hứng như hoa mà đối xử rất tốt, người trong vòng này đều rõ như ban ngày.
Hôm nay là nháo đến mức nào? Hắn thế mà lại dùng phương thức này để sỉ nhục tiểu tình nhân.
Ở đây chỉ có Vân Tử Thu quen thuộc Dạ Lăng Hàn nhất, dù có hiểu bạn mình đến đâu, hắn cũng không hiểu được rốt cuộc Dạ Lăng Hàn muốn làm gì.
Đôi mắt đen như mực của Kỷ Nhiên chậm rãi liếc đến, nhìn về phía Dạ Lăng Hàn, chẳng biểu lộ cảm xúc gì, nhưng Dạ Lăng Hàn nhìn ra cậu đang trào phúng hắn.
Hắn siết chặt nắm tay, hàm răng cắn chặt lại với nhau. Hôm nay hắn phải dùng đến phương thức này để nhục nhã Kỷ Nhiên!