Quay về biệt thự, Kỷ Nhiên vẫn cảm thấy bản thân đang nằm mơ.
Ngón tay theo bản năng sờ vào túi, cảm nhận được thứ gồ lên trong túi áo, cảm giác không chân thật kia mới dần tan biến.
Dạ Lăng Hàn thật sự đã cùng cậu kết hôn!
Từ nay trở đi, cậu đã có một gia đình.
Trên mặt Kỷ Nhiên không có bất cứ biểu tình gì, ánh mắt cũng lạnh nhạt, nhưng sẽ chẳng có ai biết, trong lòng cậu đang cuồn cuộn cảm xúc, biến hoá không ngừng.
Dạ Lăng Hàn dặn người hầu chuẩn bị bữa tối, nói là muốn ăn mừng một chút.
Dù sao cũng là đêm tân hôn, có thể không có nghi lễ, nhưng các bước vẫn phải làm đầy đủ.
Nhân lúc Dạ Lăng Hàn không để ý, Kỷ Nhiên lặng lẽ đi lên phòng ngủ trên tầng.
Trong phòng ngủ có một ngăn chưa đồ, bình thường đều để đồ quan trọng.
Kỷ Nhiên đặt giấy kết hôn của mình gọn gàng ở bên trong, một lát sau lại cảm thấy để như vậy sẽ bị hỏng mất, cậu lại lấy giấy kết hôn ra, bọc thêm một lớp giấy nữa, lúc này mới yên tâm cất vào trong ngăn tủ.
Đóng ngăn kéo lại, trên mặt Kỷ Nhiên tràn đầy ý cười.
Đứng trên sân thượng, nhìn nơi xa mây đen bao phủ, Kỷ Nhiên chưa bao giờ thấy đẹp đến như vậy.
Tâm tình tốt, mưa mấy ngày liên tục vẫn mỹ lệ cực kì.
Dạ Lăng Hàn không nhìn thấy Kỷ Nhiên trong phòng khách, lên lầu tìm được cậu, nhìn thấy cậu đang đứng bên cửa sổ.
Hôm nay Kỷ Nhiên mặc một cái áo khoác trắng có mũ, quần áo thiết kế bắt mắt. Kỷ Nhiên mặc lên cực kì hợp, cực kì vừa mắt.
Dáng người dong dỏng, từ đầu đến chân chỗ nào cũng đẹp.
Hồi đó Dạ Lăng Hàn nhìn trúng Kỷ Nhiên, chính là để ý đến nhan sắc với dáng người của cậu.
Trong lòng hắn khẽ động, sải bước đi đến, ôm chặt lấy thân thể Kỷ Nhiên từ phía sau, ghé sát tai cậu nói: "Vui vẻ lắm sao?"
Kỷ Nhiên vui thật, nhưng không có biểu lộ cảm xúc ra mặt.
Tâm tình của Dạ Lăng Hàn lúc này cũng không tồi, không có so đo với cậu, véo má cậu, nâng cằm cậu về phía hắn, hôn lên môi Kỷ Nhiên.
Một nụ hôn nhẹ nhàng, khiến Kỷ Nhiên tìm lại được cảm xúc trước đây.
Đã bao lâu rồi Dạ Lăng Hàn mới hôn cậu như vậy, Kỷ Nhiên đã chẳng còn nhớ rõ. Trong trí nhớ của cậu, nụ hôn của Dạ Lăng Hàn vẫn luôn mạnh mẽ, cường thế, rất nhiều lần đều mang theo ý trừng phạt, không có bất cứ nhu tình nào.
Nhưng mà, nụ hôn hôm nay khác.
Kỷ Nhiên nhớ đến ngày hai người vừa mới bắt đầu yêu, Dạ Lăng Hàn đã hôn cậu như vậy, nâng niu quý trọng, khiến cậu có cảm giác bản thân được yêu thương.
Bọn họ có thể quay lại như trước kia được không, trở lại khoảng thời gian chung sống hạnh phúc ấy?
Kỷ Nhiên nhịn không được bắt đầu mong chờ, khoảng thời gian này cậu đã nhận rất nhiều đau khổ nhục nhã, giờ khắc này tất cả đều bị xoá nhoà.
Có đôi khi, vết thương thành sẹo liền không nhớ đã từng đau như nào nữa. . truyện tiên hiệp hay
Kỷ Nhiên phối hợp khiến Dạ Lăng Hàn rất vừa ý, đắc ý mà nheo mắt lại.
Nhìn xem! Một tờ giấy kết hôn thôi đã có thể xoay Kỷ Nhiên theo ý mình!
"Nhiên Nhiên, tối nay tôi sẽ tiêm thuốc kích phát tình cho em."
Lời nói của Dạ Lăng Hàn khiến Kỷ Nhiên đang đắm chìm trong hạnh phúc phải tỉnh lại, cậu ngạc nhiên hỏi: "Tại sao phải tiêm thuốc kích phát tình?"
"Hôm nay là đêm tân hôn của chúng ta, chẳng lẽ em không muốn để tôi đánh dấu em sao?"
Kì phát tình của Kỷ Nhiên không cố định, thuốc kích thích phát tình có thể đẩy nhanh tốc độ phát tình.
Kỷ Nhiên không phản bác, kì thật đêm tân hôn đối với cậu cũng rất quan trọng.
Quan trọng đến mức, cậu nguyện ý để Dạ Lăng Hàn đánh dấu.
Thấy Kỷ Nhiên không nói gì, Dạ Lăng Hàn biết cậu đồng ý, hôn môi với cậu một lúc mới nắm tay kéo cậu xuống tầng ăn cơm.
Người hầu đã trang trí phòng khách rất tốt, còn chuẩn bị cả bánh kem với rượu vang.
Khoảng thời gian này mối quan hệ của hai người vẫn luôn cứng nhắc, khó có được một hôm dùng bữa trong êm ấm như này.
Kỷ Nhiên ăn rất nhiều, đây là lần đầu cậu vui vẻ ăn bữa tối nhất kể từ khi về đây.
Sau khi dùng bữa xong, Dạ Lăng Hàn dắt cậu lên phòng ngủ.
Kỷ Nhiên nhìn hắn lấy kim tiêm ra, đáy lòng hơi khẩn trương.
Cậu là Alpha, trước kia chỉ nghĩ đi đánh dấu người khác, không nghĩ đến có ngày bị người khác đánh dấu.
Nhìn thấy thuốc kích thích phát tình, trong lòng nảy sinh kháng cự theo bản năng.
Dạ Lăng Hàn vươn tay đến bên cậu: "Nhiên Nhiên, đến đây."
Kỷ Nhiên ngập ngừng một lúc, nhưng vẫn nắm lấy tay hắn.
Có lẽ, cậu còn có thể tin tưởng Dạ Lăng Hàn lần nữa.
Suy cho cùng Dạ Lăng Hàn đã cùng cậu kết hôn, hẳn là thật sự muốn cùng cậu ở bên nhau.
Thời điểm Kỷ Nhiên đặt tay vào lòng bàn tay của hắn, đáy mắt của Dạ Lăng Hàn vụt sáng lên.
Chẳng qua, tia sáng ấy rất nhanh liền biến mất, không để Kỷ Nhiên nhìn thấy.
Mũi kim lạnh lẽo đâm vào mạch máu, chất lỏng lạnh băng rót vào trong cơ thể.
Không lâu sau, nhiệt độ khô nóng kia đã lan dần ra khắp cơ thể, Kỷ Nhiên không nhị được khẽ rên, khuôn mặt trắng nõn trở nên phiếm hồng.
Dạ Lăng Hàn ngắm nhìn người đang phát tình trước mắt hắn, giống như đang thưởng thức một chiến lợi phẩm.
Hiện tại, Kỷ Nhiên chính là chiến lợi phẩm hắn tạo ra.
Điều này khiến cho Dạ Lăng Hàn cực kì phấn khích, chờ sau khi hắn đánh dấu Kỷ Nhiên xong, thứ đồ chơi này sẽ hoàn toàn thuộc về hắn.
Dạ Lăng Hàn bế Kỷ Nhiên đặt lên giường, cúi đầu nhấm nháp đôi môi cậu.
Từ sau khi biến thành Omega, mỗi lần phát tình đều dùng thuốc ức chế khống chế, dục vọng trong cơ thể bị áp chế liên tục, cuối cùng sẽ trở nên càng khát vọng hơn.
Thời điểm Dạ Lăng Hàn hôn cậu, theo bản năng Kỷ Nhiên đáp lại hắn, ôm lấy cổ Dạ Lăng Hàn gia tăng nụ hôn.
Thấy Kỷ Nhiên chủ động, Dạ Lăng Hàn cực kì đắc ý.
Kỷ Nhiên ngoài miệng nói hận hắn, hiện tại không phải đang chổng mông đòi hắn đâm hay sao.
Ngửi mùi hương nồng đậm trên người Kỷ Nhiên, Dạ Lăng Hàn đâm vào càng nhanh hơn.
Rất lâu rồi chưa có làm tình, hai người ai cũng hưng phấn, đặc biệt là Dạ Lăng Hàn, hắn dường như muốn chết trên người Kỷ Nhiên luôn, muốn chìm đắm vào nhu tình mật ngọt này.
Cả quá trình diễn ra thuận lợi, hạnh phúc cùng sung sướng đều rõ ràng.
Lần đâm rút cuối cùng, Dạ Lăng Hàn đẩy hông mạnh mẽ, cúi đầu hôn lên môi Kỷ Nhiên, trao cho cậu một nụ hôn sâu cực kì ôn nhu.
Kết thúc nụ hôn, hắn nghiêng đầu nói: "Bảo bối, tôi muốn đánh dấu em!"
Thân thể Kỷ Nhiên run rẩy, trái tim cũng kịch liệt run rẩy theo. Giây phút này cậu cảm thấy thật hạnh phúc.
Dạ Lăng Hàn nắm lấy tay cậu, vừa muốn chuẩn bị đánh dấu, di động bên tủ đầu giường đột ngột vang lên.
Trong phòng ngủ im ắng, tiếng chuông đột ngột vang lên khiến Dạ Lăng Hàn không thể tiếp tục việc dang dở.
Hắn bực bội nhíu mày, ôn nhu trên mặt biến mất không còn một chút.
Đôi mắt Kỷ Nhiên mê man, nhìn di động đang không ngừng đổ chuông.
Hưng phấn bị cắt ngang, không nghe điện thoại cũng khó có thể lấy lại cảm giác vừa rồi, Kỷ Nhiên nhìn Dạ Lăng Hàn nói: "Trước tiên cứ nghe điện thoại trước đã."
Dạ Lăng Hàn rút dương v*t ra khỏi cơ thể cậu, cúi đầu hôn môi Kỷ Nhiên. Sau đó mới lấy điện thoại qua.
"Chuyện gì?" Ngữ khí của Dạ Lăng Hàn cao vút.
"Dạ thiếu, xảy ra chuyện lớn rồi! Thiếu phu nhân không cẩn thận bị ngã, còn chảy máu nữa!"
Tay đang kéo chăn của Kỷ Nhiên cứng đờ, biểu tình hiện lên vài phần si ngốc
Thiếu phu nhân?
Xưng hô này lượn trong đầu cậu vài vòng cậu mới nhận ra, "thiếu phu nhân" là đang ám chỉ Cam Duệ.
Cam Duệ ngã chảy máu là có ý gì!
Trong lúc Kỷ Nhiên mờ mịt không hiểu, Dạ Lăng Hàn đã đứng phắt từ trên giường dậy, hắn trầm giọng quát: "Cậu nói cái gì?"
Trong phòng ngủ an tĩnh, khoảng cách lại rất gần nhau, cho nên Kỷ Nhiên nghe rõ ràng từng chữ một: "Thiếu phu nhân bị ngã, bác sĩ nói có khả năng sẽ sinh non. Dạ thiếu, cậu mau quay về đi!"
Cam Duệ mang thai?
Trong đầu Kỷ Nhiên toàn là những chữ này.
Giây phút này, cậu hận bản thân không bị điếc, như vậy sẽ không nghe được cuộc điện thoại này.
Như vậy cũng sẽ không chết đứng như này!
"Tôi sẽ về ngay. Nói với bác sĩ, phải giữ được đứa bé."
Nghe Dạ Lăng Hàn nói khiến Kỷ Nhiên như rơi vào hầm băng, đôi mắt cậu mở to, muốn tìm ra một chút giả vờ trên mặt hắn, nhưng vẻ mặt của hắn quá đỗi chân thật, đầy sự nôn nóng và khẩn trương.
Đây là lần đầu Kỷ Nhiên thấy Dạ Lăng Hàn khẩn trương đến vậy, tất cả là vì một người, mà người đó lại không phải cậu.
Đêm tân hôn, người mình yêu muốn chạy đi chăm sóc người tình đang mang thai.
Kỷ Nhiên đột nhiên cảm thấy thật mỉa mai châm chọc.
Mười phút trước, cậu còn cảm thấy mình là người hạnh phúc nhất trên thế giới này.
Mười phút sau, cậu phát hiện bản thân chỉ là một đưa ngu ngốc.
Dạ Lăng Hàn nhanh chóng mặc quần áo, cầm chìa khoá xe đi nhanh về phía cửa.
Một bàn tay níu chặt lấy cánh tay hắn, Dạ Lăng Hàn quay đầu lại, đôi diện với đôi mắt bi thương của Kỷ Nhiên.
Cảm giác cổ tay bị nắm lấy Kỷ Nhiên mới nhận ra cậu đang níu kéo Dạ Lăng Hàn, ngón tay thả lỏng nhưng không có rút về.
Dạ Lăng Hàn lại kéo cổ tay của cậu ra, mặt vô biểu tình mà nói: "Cam Duệ bị ngã, có thể sẽ ảnh hưởng đến đứa bé. Tôi quay về xem sao! Đêm nay em ngủ một mình đi!"
"Cậu ta mang thai con của anh?"
"Đúng. Là con của tôi!" Dạ Lăng Hàn dùng ngữ điệu đương nhiên nói: "Tôi tưởng em sẽ không để ý."
Không để ý? Kỷ Nhiên cười méo xệch, muốn bản thân tỏ ra không để ý.
Nhưng cậu cố gắng rất lâu, cũng không thể cười một cách tự nhiên được.
Cuối cùng, cậu từ bỏ.
Cưỡng ép bản thân thật sự quá khó khăn.
Nhưng mà Dạ Lăng Hàn không kiên nhẫn đợi cậu trả lời, gỡ tay cậu ra tiếp tục đi nhanh về phía cửa.
Lúc vừa đi đến cửa, Kỷ Nhiên đột nhiên cao giọng: "Dạ Lăng Hàn, tôi vẫn còn đang phát tình đấy!"
Dạ Lăng Hàn quay lưng về phía cậu thậm chí không có thèm liếc cậu một cái, ngữ khí còn lạnh nhạt hơn vừa rồi.
Hắn nói: "Chỉ là kì phát tình mà thôi, nhịn một chút là được! Tôi tưởng em có thể nhịn?"
"Tôi tưởng em không để ý", "Tôi tưởng em có thể nhịn?" Trên đời này, tàn nhẫn lắm cũng chỉ có mấy lời như này thôi.
Anh suy nghĩ nhiều, nhưng anh không nghĩ rằng tôi sẽ bị tổn thương, sẽ đau khổ!
Anh không để ý việc tôi trao tình yêu cho anh, nghĩ rằng tôi không cần mặt mũi, hèn mọn mà yêu anh, tôi chấp nhận anh lần nữa rồi lại nhận bao nhiêu đau khổ.
Kỷ Nhiên cứng đờ ngồi trên giường, thân thể nóng bức nhưng trong lòng lại lạnh đến phát run.
Cậu nở một nụ cười giễu cợt.
Sau đó giơ tay lên tát vào mặt của chính mình.
"Kỷ Nhiên, mày thật ti tiện!"
Còn muốn mơ mộng đến bao giờ nữa, Dạ Lăng Hàn căn bản không có yêu mày.
Nếu yêu mày, hắn sẽ chẳng đánh dấu Cam Duệ, làm cậu ta mang thai, tại sao mày lại quên những đau khổ đã trải qua chứ?
Một cái tát tiếp một cái tát, Kỷ Nhiên đem mặt đánh sưng lên, nhưng vẫn chưa chịu dừng tay.
Cậu muốn đánh cho bản thân tỉnh táo lại, để cậu tiếp nhận hiện thực.
Tại phòng VIP trong bệnh viện.
Cam Duệ ngồi trên giường, bên cạnh là bác sĩ riêng của cậu— Ngô Ngạn.
"Đứa nhỏ này liệu có sao không?"
Bàn tay của Cam Duệ đặt trên bụng, đáy mắt khó giấu lo lắng.
"Cam thiếu, muốn giữ được đứa nhỏ này, có chút khó khăn."
Ngô Ngạn hạ giọng nói: "Chất lượng t*ng trùng không cao lắm, cho nên sau khi thụ thai, phôi cũng không khoẻ mạnh hoàn toàn được. Vậy nên cậu mới bị xuất huyết sớm như vậy."
"Tôi không cần biết anh dùng biện pháp gì, phải giữ được đứa nhỏ này cho tôi."
Ánh mắt Cam Duệ âm u, khiến Ngô Ngạn không dám khuyên can.
Hắn rũ mắt nói: "Việc này tôi sẽ tận lực."
"Sau khi mang thai, Omega đều cần Alpha xoa dịu, có đôi khi còn cần đến máu của Alpha để làm thuốc."
Đáy mắt Cam Duệ hiện ra lo lắng: "Nhỡ may Dạ Lăng Hàn phát hiện đứa bé trong bụng không phải con của anh ta thì làm sao?"
"Theo lý thuyết thì sẽ không, các chi trong gia tộc của Dạ Lăng Hàn gen giống nhau khá nhiều, dùng máu của hắn làm thuốc xoa dịu, sẽ không xảy ra phản ứng bài xích." Ngô Ngạn nói: "Chẳng cần lo Dạ Lăng Hàn nghi ngờ, trước khi đứa bé sinh ra không có phương pháp tiến hành xét nghiệm ADN. Lấy nước ối thì tỉ lệ sinh non rất lớn, Dạ gia chắc chắn sẽ không mạo hiểm như vậy. Thời gian mang thai còn khoảng 8 tháng, đến lúc đó, mục đích của cậu hẳn đã hoàn thành."
Cam Duệ cong môi, ý cười khó đoán: "Đúng vậy, khi đó kế hoạch đã hoàn thành! Dạ gia cũng đã thuộc về tôi!"