Từ sau khi bị tiêm thuốc hợp thành, kì phát tình của Kỷ Nhiên luôn không ổn định.
Lúc thì mười ngày một lần, khi thì hơn mười ngày...cũng có khi vừa mới phát tình xong lại phát tình tiếp, thuốc ức chế hay thuốc gì cũng không có tác dụng.
Lần phát tình này đột nhiên đến không kịp phòng ngừa, nhiệt độ khô nóng kia như sóng dữ điên cuồng ập đến.
Kỷ Nhiên nằm rệp xuống sàn hầm rượu lạnh lẽo, tay không ngừng cào xuống đất.
Bởi vì do phát sốt nên cậu chẳng có chút sức lực nào, nắm tay đập xuống đất cũng nhẹ như bông, muốn dùng đau đớn chống đỡ hiển nhiên không được, nếu không tỉnh táo, cậu không biết chuyện gì sẽ xảy ra đối với cậu mất.
Cả người tê dại, ngứa ngáy râm ran như bị kiến bò qua, nơi sâu nhất cơ thể đang kêu gào được yêu thương.
Hiện tại Kỷ Nhiên muốn có người đến giúp cậu, mạnh mẽ đâm xuyên cậu, giúp cậu giảm bớt khô nóng trong người.
Không biết từ khi nào cửa hầm rượu đã bị mở ra.
Ánh sáng chiếu vào soi rọi hầm rượu u tối.
Kỷ Nhiên quỳ rạp trên mặt đất cuộn tròn thân thể.
Thân hình đơn bạc nhìn cực kì đáng thương, khiến người muốn bảo vệ, đồng thời cũng khiến người ta muốn dày vò cậu.
Mùi hương ngào ngạt phát ra từ trong cơ thể cậu, đó là mùi pheromone thuộc về riêng Omega.
Mấy tên bảo tiêu Alpha nhận được mệnh lệnh của Cam Duệ, còn chưa đi đến hầm rượu đã bị mùi hương hấp dẫn, hô hấp của bọn hắn trở nên nặng nề hơn, đôi mắt đỏ bừng, chân trước tiếp chân sau đi nhanh về phía hầm rượu.
Cam Duệ nhìn cảnh tượng hỗn loạn trước mặt, nhếch miệng cười lạnh ra tiếng.
Kỷ Nhiên bị hai người giúp việc kéo ra đẩy trên hành lang.
Hiện tại Dạ Vân Bình và Đoạn Dịch Chân đều không có ở nhà, việc hôm nay ngoại trừ mấy người ở đây sẽ chẳng có ai biết.
Kỷ Nhiên đối với hơi thở của Alpha cực kì mẫn cảm, cậu cố gắng mở to mắt, nhìn đám Alpha như hổ đói đi dần đến phía cậu.
"Cút ngay!"
Kỷ Nhiên gầm lên một tiếng, dùng hết sức lực đá văng đám Alpha này.
Nhưng sốt mất mấy ngày, vết thương trên người còn chưa lành, trên người chẳng còn tí sức nào.
Sau khi đá xong thì trực tiếp không thể phản kháng được gì nữa.
Alpha bị cậu đá ngã lần nữa đi đến, túm chặt lấy mắt cá chân của Kỷ Nhiên, kéo phắt cậu đến bên người hắn.
Mấy Alpha khác cũng theo đó sáp lại, bắt đầu sờ mó thân thể của Kỷ Nhiên.
"Cút ngay! Đừng chạm vào tôi!"
Kỷ Nhiên gào rống, nhưng lại bị đám bảo tiêu chặn miệng, cực kì bất lực.
Cam Duệ đứng ngoài nhìn, nhìn đến cười âm độc.
Chờ sau khi Kỷ Nhiên bị đám Alpha này đánh dấu, khi Dạ Lăng Hàn trở về nhất định sẽ ly hôn với cậu ta.
Quần áo của Kỷ Nhiên bị xé toạc ra, để lộ bầu ngực trắng nõn.
Lớn lên vốn đã đẹp, phát tình lên càng nâng cao mị lực đến cực điểm.
Đám Alpha liên tục nuốt nước bọt thở hổn hển, sau khi xé quần áo của Kỷ Nhiên thì bắt đầu cởi quần của mình, trong lúc nhất thời trở nên hỗn loạn.
Thân thể của Kỷ Nhiên dần bị đám Alpha che khuất, Cam Duệ biết, lần này Kỷ Nhiên xong đời rồi.
Cam Duệ nói với người giúp việc bên cạnh: "Tìm hai người canh giữ ở cửa, đừng để cậu ta chạy mất."
Người giúp việc này là người cậu ta mang từ Cam gia đến, là người của cậu ta.
Hơn nữa có vài người giúp việc trong Dạ gia bị cậu ta mua chuộc, Cam Duệ cảm thấy việc cậu ta hãm hại Kỷ Nhiên sẽ chẳng có ai phát hiện.
Mà nếu có bị phát hiện, Dạ Vân Bình và Đoạn Dịch Chân cũng sẽ không trách cứ cậu ta.
Cam Duệ thản nhiên sờ bụng, cười đến mỉa mai.
Chỉ cần có đứa bé này, có thể nghênh ngang ở Dạ gia.
Cam Duệ đi xa, vẫn còn nghe thấy âm thanh hỗn loạn phía sau.
Tâm tình của cậu ta cực kì tốt, trên mặt toàn là ý cười
Đang chuẩn bị về phòng nghỉ ngơi, vừa đi đến cửa liền trực tiếp nhìn thấy người nọ.
Ánh mắt của Cam Duệ chấn động, đôi mắt kinh hãi mở lớn, nụ cười trên mặt lập tức đông cứng: "Dạ...Dạ thiếu, anh đã về rồi sao."
Dạ Lăng Hàn trầm giọng nói: "Kỷ Nhiên đâu?"
"Không phải ngày mai anh mới về sao?"
Cam Duệ âm thầm kinh hãi.
Tại sao Dạ Lăng Hàn đã quay về rồi? Hôm qua hắn gọi còn nói ngày mai mới về cơ mà, tại sao đã về đến nhà rồi?
Sớm không về muộn không về, đúng lúc Kỷ Nhiên phát tình lại trở về.
Nếu Dạ Lăng Hàn đánh dấu Kỷ Nhiên, vậy thì không xong rồi.
Trong lúc Cam Duệ thất thần, Dạ Lăng Hàn bóp chặt cổ tay cậu ta, giọng nói càng lạnh lùng: "Tôi hỏi cậu Kỷ Nhiên đang ở đâu!"
Sau cùng vẫn là lo lắng cho Kỷ Nhiên nên Dạ Lăng Hàn đổi lịch bay, vội vã quay về.
Hắn sợ Kỷ Nhiên cứ ương bướng như thế, thật sự sẽ chọc tức Dạ Vân Bình rồi cậu sẽ bị phạt nặng mất.
Sức lực của Dạ Lăng Hàn rất lớn, niết cánh tay của Cam Duệ như muốn gãy luôn.
Cam Duệ nhanh chóng ngã vào lòng Dạ Lăng Hàn, tay ôm lấy cổ hắn, mềm oặt nói: "Dạ thiếu, anh niết tôi đau quá!"
Sau khi mang thai, tin tức tố trên người Cam Duệ đậm hơn một chút.
Hơn nữa Dạ Lăng Hàn vì giả vờ đánh dấu cậu ta để qua mặt Dạ Vân Bình, cố ý rót tin tức tố của mình vào tuyến thể của cậu ta.
Tuy không có hoàn toàn đánh dấu, nhưng trên người Cam Duệ có mùi pheromone của hắn.
Tin tức tố của Alpha và Omega kết hợp gần nhau, tạo ra mùi hương đặc biệt, nháy mắt Dạ Lăng Hàn bị mê hoặc, theo bản năng ôm lấy eo Cam Duệ.
Được đà, cả người Cam Duệ đều dựa vào người hắn, ghé sát tai hắn nói: "Bụng tôi có chút không thoải mái, Dạ thiếu, anh đưa tôi về phòng được không?"
Giọng nói ngọt nị khiến Dạ Lăng Hàn dễ chịu, đỡ lấy cánh tay Cam Duệ: "Chỗ nào không thoải mái? Sao không gọi bác sĩ?"
Ngữ điệu của Dạ Lăng Hàn có thể nói là ôn nhu, Cam Duệ nghe xong liền đắc ý, xem ra Dạ Lăng Hàn đối với Kỷ Nhiên cũng chỉ có thế.
"Dạ thiếu, tôi......"
Cam Duệ còn chưa nói xong, Dạ Lăng Hàn đột nhiên đẩy cậu ta sang một bên.
Nếu không phải kịp thời bám lấy cột bên cạnh, khéo giờ này Cam Duệ đã ngã lăn ra đất rồi.
Hành động của Dạ Lăng Hàn khiến Cam Duệ bực mình, mờ mịt nhìn hắn.
Không đợi cậu ta mở miệng, Dạ Lăng Hàn đột nhiên nói: "Kỷ Nhiên đâu? Em ấy đâu rồi?"
"Tôi...tôi cũng không rõ lắm."
Lúc Cam Duệ trả lời, Dạ Lăng Hàn đã đi nhanh về phía hầm rượu rồi.
Đáy lòng Cam Duệ lộp bội, chạy nhanh đến giữ chặt cánh tay của Dạ Lăng Hàn: "Dạ thiếu, anh đi đâu?"
Dạ Lăng Hàn căng mặt, không nói gì hất tay cậu ta ra.
Cam Duệ bị đẩy đến lảo đảo, sau khi đứng vững liền chạy theo sau Dạ Lăng Hàn.
Vừa rồi lúc Dạ Lăng Hàn chuẩn bị bế Cam Duệ lên thì ngửi thấy mùi tin tức tố Omega quen thuộc.
Mùi hương tuy nhạt, nhưng Dạ Lăng Hàn vẫn ngửi thấy được.
Đó là mùi tin tức tố của Kỷ Nhiên khi phát tình, hắn sẽ không sai!
Kỷ Nhiên phát tình!
Nhà lớn Dạ gia có rất nhiều Alpha, nếu bọn họ đánh dấu Kỷ Nhiên—
Dạ Lăng Hàn không thể tưởng tượng được nữa.
Hắn chạy nhanh đến nơi mùi hương ấy phát ra, Cam Duệ chạy không kịp bị bỏ xa phía sau.
Thấy thế, Cam Duệ lấy điện thoại gọi cho người canh giữ ở hầm rượu, bảo bọn họ mau nghĩ cách giữ chân Dạ Lăng Hàn
Đợi Kỷ Nhiên bị đánh dấu xong, hết thảy đều muộn rồi.
Dạ Lăng Hàn có tức giận cũng chẳng thay đổi được gì.
Nhưng mà, Dạ Lăng Hàn hùng hổ khiến ai cũng cản không nổi.
Hắn đạp tên đang chắn trước mặt ra, lúc vọt đến hầm rượu, Dạ Lăng Hàn nhìn thấy Kỷ Nhiên bị một đám Alpha đè trên mặt đất.
Quần áo bị xé mất một nửa, da thịt lộ ra gần hết, bên dưới thì hoàn toàn không có gì che chắn.
Thấy một màn như vậy, Dạ Lăng Hàn chấn động, đôi mắt phừng phừng sát ý: "Người của tao mà chúng mày cũng dám động vào, mẹ nó chúng mày đang tìm chết à."
Dạ Lăng Hàn cầm một cái xẻng trồng cây ở ngay cạnh, đập mạnh vào đầu tên Alpha đang ngồi lên người Kỷ Nhiên.
Hắn xuống tay cực kì ác, tên Alpha nọ bị đánh đến đầu chảy đầy máu tươi, sau khi ngã xuống đất đã không thể đứng dậy nữa.
Vài tên Alpha còn lại lập tức tỉnh táo, hốt hoảng chỉnh lại quần áo, lo sợ run rẩy cúi đầu.
Dạ Lăng Hàn vẫn cầm xẻng, ánh mắt quét qua khiến một đám người sợ đến run cầm cập.
Ánh mắt kia giống như dao phẫu thuật sắc bén, có thể rạch tung cơ thể bọn hắn ra.
Mấy tên Alpha muốn xin tha, nhưng Dạ Lăng Hàn không cho bọn hắn cơ hội này, ra tay cực mạnh, đấm cho bọn họ nhoe nhoét máu.
Kỷ Nhiên nằm trên mặt đất ý thức đã không rõ, trên mặt trên người toàn là vết thương, quần áo cũng bị xé rách đến không thể nhìn nổi.
Nhìn thấy Kỷ Nhiên như vậy, lòng Dạ Lăng Hàn đau đớn đến quặn thắt.
Người của hắn, suýt chút nữa đã bị người khác làm nhục.
Nắm tay của Dạ Lăng Hàn siết chặt, đôi con ngươi hừng hực lửa giận.
Hắn cởi áo vest của mình ra, khoác lên người Kỷ Nhiên.
Thời điểm nhìn Kỷ Nhiên, lửa giận trong mắt hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại dày đặc đau lòng.
Dạ Lăng Hàn bế Kỷ Nhiên lên đi nhanh ra khỏi hầm rượu.
Lúc Cam Duệ chạy đến nơi, nhìn thấy cảnh Dạ Lăng Hàn vội vã bế Kỷ Nhiên rời đi.
Trên mặt hắn là đau lòng cùng với vẻ mặt bất an khiến trong lòng Cam Duệ báo động không ngừng.
Giây phút này, Cam Duệ thấy Dạ Lăng Hàn không chỉ còn yêu Kỷ Nhiên, mà còn là cực kỳ yêu.
Đoạn Dịch Chân vừa mới từ bên ngoài trở về, nhìn thấy Dạ Lăng Hàn về nhà lại còn ôm Kỷ Nhiên trong ngực, bà ta cuống quít chạy đến: "Con trai, sao đột nhiên đã trở về rồi? Kỷ Nhiên không tuân thủ quy củ, bị ta với ba con phạt nhốt vào hầm rượu..."
Giọng nói của Đoạn Dịch Chân đột nhiên dừng, kinh ngạc mở lớn mắt: "Nó...nó phát tình?"
Dạ Lăng Hàn chậm rãi ngước mắt, nhìn về phía Đoạn Dịch Chân.
Ánh mắt đáng sợ tới mức Đoạn Dịch Chân phải lui về sau một bước, đôi môi run rẩy không dám nói thêm câu nào nữa.
"Mẹ, việc Kỷ Nhiên phạm sai lầm, chốc nữa chúng ta nói tiếp."
Lúc hắn cúi đầu xem Kỷ Nhiên, lạnh lẽo trên mặt lại biến mất, ôn nhu cực điểm.
"Con lên tầng xem em ấy đã."
Cái gọi là xem, đương nhiên là đánh dấu Kỷ Nhiên.
Đoạn Dịch Chân hiểu, Cam Duệ vừa đi đến cũng hiểu.
"Con trai, con đừng có hồ đồ! Nhân lúc chưa có đánh dấu nó thì lập tức ly hôn đi. Con nên kết hôn với Tiểu Duệ mới đúng! Việc này...Kỷ Nhiên căn bản không xứng với con!"
Dạ Lăng Hàn cau mày, ánh mắt đã lạnh đến âm độ: "Con nói em ấy xứng thì chính là em ấy xứng"
"Nhưng mà ——"
"Không có nhưng nhị gì hết!" Nhìn thấy Dạ Lăng Hàn đã điên tiết đến cực độ, cố đè tức giận xuống, Đoạn Dịch Chân không dám nói gì thêm.
Trơ mắt nhìn Dạ Lăng Hàn bế Kỷ Nhiên lên tầng, đóng cửa rầm một cái.