Chồng Trước Lại Muốn Phục Hôn

Trong bóng tối, đột nhiên nhìn thấy cặp mắt âm trầm của Dạ Lăng Hàn khiến Kỷ Nhiên giật bắn mình.

Cậu không biết Dạ Lăng Hàn đứng đó được bao lâu, không biết hắn có đứng đó lúc cậu đang nghén hay không nữa.

Dạ Lăng Hàn bất động đứng đấy không nói lời nào, chỉ chằm chằm nhìn cậu. Da đầu của Kỷ Nhiên tê dại, mồ hôi sau lưng bắt đầu túa ra.

Cậu siết nắm tay, cố ép bản thân bình tĩnh.

Cậu đi đến quầy chứa rượu lấy nước uống, vừa mới uống thì Dạ Lăng Hàn đi tới.

Hắn nắm tay cậu kéo vào lòng.

Sau đó bị hắn ấn lên mặt bàn, Dạ Lăng Hàn cúi đầu hôn cậu.

Nụ hôn mang theo mùi rượu sặc sụa khiến Kỷ Nhiên cực kì buồn nôn.

Khoảng thời gian mới bắt đầu mang thai cậu luôn nôn nghén, không thể ngửi bất cứ mùi lạ nào.

Cơn buồn nôn ập đến khiến Kỷ Nhiên muốn nôn ngay lập tức. Cậu đẩy Dạ Lăng Hàn ra chạy vào nhà vệ sinh.

Dạ Lăng Hàn uống rượu tương đối nhiều, đầu óc lơ mơ nên không đứng vững, bị Kỷ Nhiên đẩy ra phải bám vào quầy rượu mới ổn định lại.

Mặt hắn tràn ngập lệ khí, đang chuẩn bị đi túm Kỷ Nhiên về liền nghe thấy thanh âm nôn mửa trong phòng vệ sinh.

Dạ Lăng Hàn nhíu mày, sao Kỷ Nhiên lại nôn nhiều đến vậy?

Chẳng lẽ là mang thai?

Dạ Lăng Hàn bước vào phòng vệ sinh, Kỷ Nhiên đã ngừng nôn, đang rửa mặt.

"Có phải em mang thai hay không?"

Dạ Lăng Hàn giữ mặt Kỷ Nhiên, quay đầu cậu về phía mình.

"Mười mấy cái bệnh viện đều nói tôi không thể mang thai, anh nói xem tôi mang thai kiểu gì?"

Dạ Lăng Hàn cũng cảm thấy hắn đang hỏi một câu rất thừa thãi, nhưng hắn vẫn không cam lòng.

Kỷ Nhiên tránh Dạ Lăng Hàn, rửa mặt sau đó đi ra khỏi nhà vệ sinh

Lúc đi đến phòng ngủ Kỷ Nhiên mới dám thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng trong lòng cậu vẫn không yên, lần này có thể lừa được Dạ Lăng Hàn, còn sau đó thì sao?

Chờ thêm mấy tháng nữa, bụng càng ngày càng to, khẳng định hắn sẽ biết cậu mang thai.

Gần đây Kỷ Nhiên đều suy nghĩ đến việc làm sao có thể chạy trốn, nhưng vẫn chẳng có cơ hội thích hợp.

Lúc đang bần thần nghĩ, bên hông đột nhiên nặng, Dạ Lăng Hàn ôm lấy cậu từ đằng sau.

Đôi môi của hắn nóng như lửa hôn lên cổ cậu, dần men theo xuống xương quai xanh.

Tay của Dạ Lăng Hàn không an phận cởi cúc áo ngủ của cậu, Kỷ Nhiên biết hắn định làm gì.

Bây giờ cậu đang mang thai, không thể làm tình.

Dạ Lăng Hàn làm một lần lâu như vậy, Kỷ Nhiên sợ sẽ ảnh hưởng đến em bé.

"Đừng động vào tôi." Kỷ Nhiên lao ra khỏi vòng tay của hắn: "Muốn làm thì phiền anh đi tìm người khác!"

"Em không có tư cách từ chối tôi." Dạ Lăng Hàn ôm chặt Kỷ Nhiên, cưỡng ép hôn cậu.

Kỷ Nhiên né tránh Dạ Lăng Hàn, biểu cảm như gặp phải thứ dơ bẩn.

"Kỷ Nhiên! Đừng có được nước lấn tới! Tôi đồng ý chạm vào em đó là vinh hạnh của em."

Dạ Lăng Hàn bị chọc giận, túm cánh tay của Kỷ Nhiên đẩy cậu lên giường.

Hắn cúi người xuống cởi quần áo của Kỷ Nhiên.

"Anh đi mà tìm Cam Duệ, đừng có chạm vào tôi!"

Kỷ Nhiên đẩy người đàn ông trước mặt, không cho hắn có cơ hội đến gần.

"Cam Duệ mang thai, bây giờ không thể giải quyết nhu cầu giúp tôi!"

Dạ Lăng Hàn cởi áo Kỷ Nhiên, sau đó là quần: "Em cho rằng tôi nuôi em ở đây làm gì? Em chẳng qua chỉ là công cụ cho tôi phát tiết thôi."

Trong giọng nói kèm theo trào phúng và khinh miệt, Kỷ Nhiên nghe xong không nhịn được đấm vào mặt hắn.

Dạ Lăng Hàn bị Kỷ Nhiên đấm lảo đảo ngã trên mặt đất.

Một đấm này đã hoàn toàn chọc tức hắn.

Dạ Lăng Hàn đứng dậy, giơ tay cho Kỷ Nhiên một bạt tai.

Trên tay bỗng đau đớn, lúc này Dạ Lăng Hàn mới phát hiện Kỷ Nhiên đang cầm một con dao.

Lưỡi dao sáng loáng sắc lạnh, bên trên còn dính máu.

Là máu của Dạ Lăng Hàn!

Kỷ Nhiên đã khiến cánh tay của Dạ Lăng Hàn bị thương, sau đó lại cầm dao đâm về phía hắn.

Nhẫn nhục quá lâu, cậu không muốn nhịn mãi!

Dù hôm nay có chết ở đây, cũng phải khiến Dạ Lăng Hàn chôn cùng.

Dạ Lăng Hàn thật sự không ngờ Kỷ Nhiên sẽ khiến hắn bị thương như vậy, đôi mắt lập tức phát lạnh.

Đâm hai lần đều không trúng, cuối cùng bị Dạ Lăng Hàn cầm chặt cổ tay.

Kỷ Nhiên tránh không được, nhanh chóng đổi hướng dao, hướng về phía ngực mình đâm xuống.

Lúc Dạ Lăng Hàn nói cậu là công cụ làm tình, Kỷ Nhiên thật sự không muốn sống theo ý hắn nữa.

Đêm nay, Dạ Lăng Hàn làm tình với cậu, khả năng rất cao là đứa bé sẽ không giữ nổi.

Mà không làm thì sớm muộn cũng sẽ bị phát hiện, vẫn ép cậu phải sinh con.

Kết quả như nào Kỷ Nhiên thấy cũng sống không bằng chết.

Một bàn tay nắm lấy lưỡi đao.

Dạ Lăng Hàn dùng sức cướp dao lại.

Rõ ràng máu là của hắn, nhưng Dạ Lăng Hàn lại như không có cảm giác gì.

Hắn trừng đôi mắt đỏ đậm, sắc mặt dữ tợn: "Em dám chết thử xem!"

Máu tươi kích thích Kỷ Nhiên, cậu nắm chặt cổ áo Dạ Lăng Hàn nói lớn: "Tôi và anh đã bên nhau bốn năm, tôi đã bao giờ làm chuyện có lỗi với anh chưa? Tại sao anh lại cứ đối xử với tôi như vậy? Chúng ta đã ly hôn, Dạ Lăng Hàn anh nghe cho rõ, tôi và anh đã ly hôn! Sao anh vẫn không buông tha cho tôi? Bị giam cầm ở bên anh, tôi chết còn dễ chịu hơn trăm ngàn lần."

Anh mắng tôi đánh tôi, trào phúng ghét bỏ tôi, có từng nghĩ tôi đã đau đớn đến mức nào không?

Anh biến tôi thành Omega, đã hỏi qua ý kiến của tôi chưa?

Anh cùng người khác có con, có từng nghĩ tôi sẽ khổ sở chưa?

Anh chẳng bao giờ nghĩ đến cảm xúc của tôi cả, bởi vì anh không có trái tim!

Ánh mắt của Kỷ Nhiên lạnh lẽo phai nhạt, đuôi mắt chỉ có đau thương.

Ánh mắt như vậy khiến Dạ Lăng Hàn cảm thấy như có con dao đang đục khoét trái tim của hắn.

Bàn tay cầm dao bóp chặt, lưỡi dao tách thịt bàn tay làm hai nhưng hắn không để ý, lưỡi dao cắt càng lúc càng sâu.

Bởi vì, có nơi còn đau hơn cả tay.

"Em muốn rời khỏi tôi đến như vậy?"

Dạ Lăng Hàn hỏi như vậy, là muốn nhìn xem Kỷ Nhiên có còn lưu luyến hắn hay không.

Nhưng mà có những chuyện tốt nhất không nên thử.

Kỷ Nhiên không chút do dự nói: "Tôi muốn rời khỏi anh!"

Hàm răng Dạ Lăng Hàn nghiến ken két, hắn vứt con dao xuống đất, dùng cánh tay dính đầy máu kia nắm cằm Kỷ Nhiên: "Em muốn cũng đừng nghĩ nữa! Em dù có chết vẫn phải chết bên cạnh tôi!"

"Chết hoặc trốn. Sớm muộn tôi cũng sẽ rời khỏi anh!" Kỷ Nhiên ngẩng mặt, quật cường nhìn hắn.

Tức giận với một ít sợ hãi lập tức đập tan lí trí của Dạ Lăng Hàn.

Hắn giơ lên tay, muốn đánh Kỷ Nhiên.

Kỷ Nhiên không chút sợ hãi, ngẩng mặt lạnh lùng mà nhìn hắn.

Tay của Dạ Lăng Hàn không cách nào hạ xuống được.

Hắn biết, người này muốn chạy trốn, muốn chết, chẳng ai có thể cản được.

Cứ vây bên người làm chính mình khó chịu, chẳng bằng đuổi đi.

Dạ Lăng Hàn hắn muốn ai mà không được, không cần phí thời gian lên Kỷ Nhiên, dù sao con cũng không sinh được, giữ lại cũng vô dụng.

Dạ Lăng Hàn nắm cánh tay Kỷ Nhiên, kéo cậu ra khỏi của biệt thự: "Cút! Mau cút cho khuất mắt tôi!"

Kỷ Nhiên còn chưa cả mặc áo, chỉ mặc mỗi quần, chân đi dép trong nhà.

Gió đêm rất lạnh, khiến Kỷ Nhiên run bần bật.

Nhưng cậu đi rất nhanh, đầu cũng không thèm ngoảnh lại

Trong tích tắc đã không thấy bóng dáng cậu đâu, tựa như biến mất trong đêm đen.

Dạ Lăng Hàn đứng ở cổng, nhìn bóng đen xa xa, nơi đó đã chẳng còn bóng dáng của Kỷ Nhiên.

Đột nhiên hắn thấy trong lòng rỗng tuếch, như vừa đánh mất thứ quan trọng nhất cuộc đời.

Dạ Lăng Hàn chạy nhanh về phía cậu vừa đi, như điên như dại tìm Kỷ Nhiên trong dãy biệt thự giống y hệt nhau.

Nhưng Kỷ Nhiên giống như biến mất, không thể tìm thấy.

Dạ Lăng Hàn đứng trong bóng đêm mênh mang, mờ mịt không hiểu bản thân....

*

Sau khi rời khỏi biệt thự, Kỷ Nhiên về chung cư ngày trước thuê.

Đây là nơi Duy Khang kiếm cho cậu, giá tốt, vị trí cũng không tồi.

Ban đầu cậu còn sợ Dạ Lăng Hàn đổi ý quay lại tìm cậu. Nhưng một tuần đã yên ả trôi qua Kỷ Nhiên thấy Dạ Lăng Hàn thật sự từ bỏ cậu.

Đây là việc tốt nha, Kỷ Nhiên thấy được tương lai tươi đẹp.

Việc tốt nghiệp nằm trong dự tính, Kỷ Nhiên lại bắt đầu thiết kế bản thảo.

Chờ sau khi nhận được tiền thiết kế, cậu sẽ ra nước ngoài sinh con.

Cậu không dám ở đây lâu, thêm mấy tháng nữa Dạ Lăng Hàn biết chuyện.

Việc ốm nghén vẫn diễn ra, nhưng đã có thể ăn một ít.

Kỷ Nhiên uống sữa bò, sau khi kiểm tra bản phác thảo thiết kế xong thì chuẩn bị đến bệnh viện khám.

Thịnh Duy Thanh giới thiệu cho cậu một phòng khám tư nhân, người phụ trách ở đây là bạn của anh, anh ta sẽ không để lộ tin Kỷ Nhiên mang thai ra ngoài.

Kỷ Nhiên ở phòng khám kiểm tra xong, bé con khoẻ mạnh bình thường.

Bác sĩ kê giúp cậu một ít axit folic với thuốc bổ máu: "Thân thể cậu không tốt lắm, chú ý dinh dưỡng một chút. Nếu cứ như vậy, sau này sẽ ảnh hưởng đến quá trình phát triển của em bé."

"Tôi sẽ chú ý." Kỷ Nhiên nhận thuốc, cảm ơn bác sĩ.

Cậu cất thuốc vào túi, vừa ra khỏi phòng bệnh liền thấy một đám người đi đến.

Dạ Lăng Hàn đỡ Cam Duệ, hai người đi cạnh nhau, đằng sau là một đám bảo tiêu.

Nhìn thấy Dạ Lăng Hàn, da đầu Kỷ Nhiên căng ra, cậu lập tức chạy vào nhà vệ sinh gần đó.

Bệnh viện người tới người lui nhưng Dạ Lăng Hàn liếc cái cũng nhìn thấy Kỷ Nhiên.

Hắn xoa xoa mi tâm, cảm thấy hẳn là lại nhìn nhầm rồi.

Sau khi Kỷ Nhiên rời khỏi biệt thự, hắn luôn nhìn thấy ảo giác.

Trong công ty, trên đường, tiệc rượu...bóng dáng của Kỷ Nhiên luôn lơ đãng xuất hiện sau đó lại đột nhiên biến mất.

Dạ Lăng Hàn cảm thấy hắn sắp điên rồi, mới có thể không quên được Kỷ Nhiên.

Hôm nay, hắn lại nhìn thấy Kỷ Nhiên, nghĩ bản thân gặp ảo giác.

Cam Duệ thấy Dạ Lăng Hàn đột nhiên bất động, mờ mịt mà nhìn về phía hắn: "Dạ thiếu, anh làm sao vậy?"

Dạ Lăng Hàn lấy lại tinh thần: "Không có việc gì!"

Cam Duệ nói: "Tôi đi kiểm tra thai sản."

Dạ Lăng Hàn nhìn xung quanh bệnh viện, cau mày nói: "Vì sao nhất định phải đến đây? Bệnh viện dưới trướng Dạ thị cũng có."

"Bệnh viện này là khoa phụ sản chuyên khoa, các bác sĩ nổi danh quốc tế đều ở đây." Cam Duệ nói: "Tôi cũng là vì con của chúng ta."

Dạ Lăng Hàn thất thần, đôi mắt vẫn nhìn chăm chú chỗ nhà vệ sinh.

Vừa rồi, hắn thấy Kỷ Nhiên đi vào đó.

Phải chăng Kỷ Nhiên thật sự tới bệnh viện?

Cam Duệ nói xong, không thấy Dạ Lăng Hàn trả lời, cậu ta cho rằng Dạ Lăng Hàn không nghe thấy, cao giọng nói: "Dạ thiếu, tôi đi trước làm kiểm tra, anh đứng đợi ở khu phụ nhé."

"Được!" Dạ Lăng Hàn nói xong liền xoay người đi về phía nhà vệ sinh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui