Dạ Lăng Hàn cắn Kỷ Nhiên, môi bị cắn sưng đau.
Trong lòng nổi lửa giận, hé miệng cắn lại luôn.
Dạ Lăng Hàn hít một hơi, cảm thấy con mèo hoang này có cái miệng sắc bén, dù có sao cũng phải cắn lại hắn một cái mới vừa lòng.
Dạ Lăng Hàn không né, mặc kệ Kỷ Nhiên cắn, nhân lúc Kỷ Nhiên đang ra sức cắn liền đè cậu lên cửa, ôm chặt.
Kỷ Nhiên cắn rất mạnh, cắn miệng Dạ Lăng Hàn chảy máu.
Dạ Lăng Hàn vẫn không buông ra, nhanh chóng áp đảo.
Hắn duỗi tay sờ môi bị chảy máu, thật đau nha!
Con mèo này cũng thật là tàn nhẫn!
Dạ Lăng Hàn sờ cằm Kỷ Nhiên lắc lắc: "Em muốn cắn chết tôi à?"
Kỷ Nhiên cười lạnh: "Tôi còn muốn cầm dao đâm chết anh nữa cơ!"
Đáy mắt Kỷ Nhiên lộ tàn nhẫn, khiến Dạ Lăng Hàn biết điều Kỷ Nhiên nói là sự thật.
Ngực của hắn nhói lên, vừa bực vừa giận: "Đừng có mà không biết tốt xấu."
Ánh mắt lạnh lùng của Kỷ Nhiên nhìn hắn, khiến Dạ Lăng Hàn rất khó chịu.
"Thái độ của em như này là sao?"
Ánh mắt Dạ Lăng Hàn trầm trầm, con ngươi trầm trầm tuỳ lúc có thể tạo ra mưa rền sấm dữ.
Nhìn Kỷ Nhiên ương ngạnh lạnh lùng như vậy, Dạ Lăng Hàn ngay lập tức nổi giận.
Sao vẫn ngang như vậy, không chịu thua một chút nào?
Nếu biết điều mềm mại ngoan ngoãn một chút, biết làm nũng, cũng không đến mức phải ly hôn.
Kỷ Nhiên chỉ tay về phía thang máy: "Đây là nhà của tôi, mời anh rời đi cho. Nếu không tôi sẽ tố cáo anh đấy."
Dạ Lăng Hàn cười: "Mấy ngày không gặp thôi mà gan em lớn không ít đấy."
Hắn đứng dưới nhà cả đêm, không muốn đánh thức Kỷ Nhiên, cả đêm lạnh lẽo trong xe.
Kỷ Nhiên không những không cảm động mà còn khó chịu với hắn.
Cảm giác bản thân như một thằng đần vậy.
Hắn nắm lấy cổ tay của Kỷ Nhiên, kéo cậu đến trước mặt: "Xem ra gần đây tôi đối xử với em tốt quá rồi! Khiến em không coi tôi ra gì!"
Kỷ Nhiên va vào lồng ngực hắn, ngửi thấy mùi thuốc lá nhàn nhạt.
Dạ Lăng Hàn hút vài điếu, qua một đêm mùi bay đi vợi nhưng vẫn dính một ít lên quần áo.
Kỷ Nhiên ngửi thấy mùi này, dạ dày khó chịu.
Cậu thật sự không nhịn được nên đã nôn vào người của Dạ Lăng Hàn.
Vì vẫn chưa ăn gì nên cậu chỉ nôn ra một ít nước trong, nhưng vẫn đủ để khiến mặt Dạ Lăng Hàn xanh mét.
Hắn nghiến răng kèn kẹt, thật muốn bóp chết Kỷ Nhiên.
Đây là ghét hắn đến cỡ nào mới có thể ghê tởm nôn ra vậy?
Sau khi nôn ra vẫn không thoải mái hơn chút nào, đặc biệt là mùi thuốc lá trên người Dạ Lăng Hàn.
Cậu đẩy mạnh Dạ Lăng Hàn ra: "Anh đừng có đến gần tôi! Hôi chết đi được."
Kỷ Nhiên che mũi lùi lại, lùi vài bước mới dừng.
Dạ Lăng Hàn nhìn khoảng cách của hai người, lại nhìn quần áo bẩn của hắn, hàm răng nghiến ken két.
"Kỷ Nhiên! Em hay thật đấy!"
Dạ Lăng Hàn chỉ vào Kỷ Nhiên: "Mẹ nó tôi mà đến tìm em nữa, tôi cùng họ với em luôn!"
Kỷ Nhiên chẳng thèm liếc hắn một cái, trên mặt toàn sự ghét bỏ.
Dạ Lăng Hàn xoay người đi nhanh, không thèm quay đầu lại.
Nhìn Dạ Lăng Hàn đi vào trong thang máy, Kỷ Nhiên ngay lập tức mở cửa, sau khi vào liền khoá trái lại.
Cậu dựa lưng vào cửa, thở phào một hơi.
Kỷ Nhiên vẫn không yên tâm, cậu lấy điện thoại gọi cho Dung Thành.
"Dung Thành, Dạ Lăng Hàn tìm thấy nhà của anh rồi! Việc ra nước ngoài, phiền em giúp anh nhanh một chút được không, anh muốn tuần sau bay luôn."
Kỷ Nhiên rất sợ, Dạ Lăng Hàn có thể đến một lần nhất định sẽ có lần thứ hai.
Nếu để hắn phát hiện cậu mang thai, vậy cả đời đừng nghĩ thoát khỏi hắn.
Dung Thành bên kia cũng gấp không kém: "Học trưởng, anh đừng gấp! Em sẽ sắp xếp nhanh chóng, thủ tục sẽ sớm hoàn thành."
"Chuyện này nhờ em! Ngàn lần phải chú ý an toàn."
Kỷ Nhiên liên tục dặn dò.
Không phải bất đắc dĩ, cậu thật sự không muốn nhờ Dung Thành.
"Học trưởng, anh đừng khách sáo, chúng ta là bạn bè mà."
Giọng nói ôn nhu của Dung Thành khiến cậu cảm thấy ấm áp.
Trên mặt cậu cũng nở được một nụ cười.
Sau khi quyết định ra nước ngoài, Kỷ Nhiên thức khuya mấy đêm gấp gáp hoàn thành nốt mấy bản thiết kế.
Sau khi đưa cho khách hàng xem qua, lại sửa theo ý kiến của khách hàng. Sau khi bản thiết kế đã hoàn hảo, cũng đã mất một khoảng thời gian.
Dung Thành sắp xếp ổn thỏa mọi việc, định ba ngày sau sẽ đưa Kỷ Nhiên ra sân bay.
Kỷ Nhiên tới ngân hàng làm thẻ ngân hàng quốc tế, chuyển toàn bộ tiền vào đó sau đó về thu dọn hành lí.
Một giây cũng không muốn ở lại nơi này.
Trước khi xuất ngoại, Kỷ Nhiên vẫn đi kiểm tra thai sản một lần.
Sáng sớm cậu dậy, tính đi mua một ít đồ dùng cá nhân.
Vừa mới ra khỏi chung cư, Kỷ Nhiên liền cảm thấy có người theo dõi cậu.
Chẳng lẽ là Dạ Lăng Hàn phái người theo dõi cậu?
Trong lòng Kỷ Nhiên bất an, cậu thay đổi phương hướng chuẩn bị về nhà.
Vừa mới bước, đột nhiên một chiếc Minibus dừng trước mặt cậu.
Cửa xe mở ra, bên trong có hai tên đàn ông đeo khăn trùm đầu lao ra.
Đó là hai tên Alpha cường tráng cao lớn, một tên bịt miệng Kỷ Nhiên, một tên giữ cánh tay cậu, kéo lên trên xe.
Kỷ Nhiên đang mang thai, căn bản không thể thoát được, trực tiếp bị đẩy vào trong xe.
Di động trong tay bị rơi xuống đất, màn hình vỡ tan.
Tên Alpha nhặt điện thoại của Kỷ Nhiên lên đút vào túi.
Kỷ Nhiên bị bắt lên xe quá nhanh gọn, xung quanh chẳng ai để ý đến, thậm chí còn không chú ý đến cái xe và biển số nữa.
Chiếc Minibus nhanh chóng biến mất ở đầu đường, rất nhanh không còn nhìn thấy nữa.
Bên trong xe tối om, Kỷ Nhiên không thể nhìn thấy có bao nhiêu người.
Lúc này tên kia dùng khăn vải bịt miệng cậu. Trên khăn vải có thuốc, rất nhanh, ý thức của Kỷ Nhiên đã dần mơ hồ.
Kỷ Nhiên nhận ra khác thường, cắn đầu lưỡi để lấy được một chút tỉnh táo.
Trên khăn tay là ether, bọn bắt cóc cho rằng Kỷ Nhiên đã hôn mê nên không để ý cậu, cũng không trói cậu.
Kỷ Nhiên nhắm mắt lại, đầu choáng váng, nhưng vẫn có một chút tỉnh táo.
Xe đi rất xóc này, Kỷ Nhiên cảm thấy bọn bắt cóc còn đổi xe.
Xe đi rất lâu, không biết đến nơi nào đó liền dừng lại. Bọn bắt cóc khiêng Kỷ Nhiên đi vào trong.
Kỷ Nhiên lặng lẽ mở mắt, nhìn dưới đất toàn gạch vụn ngói.
Bọn bắt cóc đưa Kỷ Nhiên đến một cái xưởng bỏ hoang, đẩy mạnh Kỷ Nhiên.
Cũng may là Kỷ Nhiên vẫn còn chút sức lực, lúc ngã vẫn kịp thời chống tay xuống đất.
Không thì ngã thế này, em bé cũng chẳng giữ nổi.
Bọn bắt cóc ném Kỷ Nhiên vào trong kho hàng, sau đó đóng cửa lại.
Kỷ Nhiên nghe thấy tiếng ổ khoá, phát hiện điểm lạ, đứng dậy.
Nhưng ether đã phát huy hoàn toàn, trước mặt cậu dần biến thành màu đen, đầu lưỡi bị cắn sắp nát vẫn không cố tỉnh táo được.
Róc rách ——
Có thứ gì đó rơi xuống đất, cùng lúc đó Kỷ Nhiên ngửi thấy mùi xăng.
Cậu hoảng sợ mắt mở lớn, dùng hết sức nhào đến cửa kho hàng.
Nhưng cửa bị khoá từ bên ngoài, cậu căn bản không có cách nào để mà mở.
Xăng theo khe cửa chảy vào, nhanh chóng chảy đến chân cậu.
Kỷ Nhiên nhận ra bọn bắt cóc muốn thiêu chết cậu, muốn nhanh chóng thoát khỏi đây.
Nhưng thân thể không có sức, chân bước còn chẳng xong.
Kỷ Nhiên che bụng, gian nan đi về phía đất trống.
Phừng!
Phía sau tràn ngập ánh lửa.
Sau khi tiếp xúc với xăng, lửa nhanh chóng lan khắp nơi, tạo thành con rồng lửa dài ngoằng.
Kỷ Nhiên quay đầu lại, nhìn thấy lửa lớn bao phủ ngoài kho hàng.
*
Ngày đó Dạ Lăng Hàn khoác lác nói sẽ không đi tìm Kỷ Nhiên.
Nhưng ngay hôm sau hắn liền hối hận.
Không nhìn thấy Kỷ Nhiên, tim gan hắn cồn cào, cả người khó chịu.
Hắn không về nhà, gọi vài tên công tử bột đến uống rượu với hắn.
Buổi tối đầu tiên uống say mèm, về nhà đã lăn ra ngủ, lúc này coi như là chịu đựng được đi.
Nhưng ngày hôm sau, hắn chịu không nổi nữa.
Hắn quá nhớ mùi hương của Kỷ Nhiên, nhớ thân thể mềm mại của Kỷ Nhiên, còn nhớ cả bộ dáng ương bướng của cậu nữa.
Dạ Lăng Hàn nghĩ giá mà có thể trùng hợp gặp Kỷ Nhiên, lúc đấy cũng sẽ không xấu hổ lắm.
Vậy nên hắn phái người điều tra nơi Kỷ Nhiên đến, thì phát hiện Kỷ Nhiên không có nhà.
Dạ Lăng Hàn lại cho người điều tra mới phát hiện, Kỷ Nhiên chuẩn bị xuất ngoại.
Trong văn phòng, Dạ Lăng Hàn nổi trận lôi đình: "Tìm em ấy nhanh lên, đào ba thước đất cũng phải tìm thấy nơi em ấy đến!"
Thủ hạ thấy hắn nổi giận, nào dám chậm trễ, cuống quít đi ra ngoài tìm Kỷ Nhiên.
Dạ Lăng Hàn bực bội đi đi lại lại, bàn tay siết thành nắm đấm.
Kỷ Nhiên, mẹ nó gan em lớn đấy.
Còn dám xuất ngoại.
Dạ Lăng Hàn giơ chân đá vào ghế sofa đơn, cái ghế tội nghiệp ngã kềnh xuống thảm.
Không lâu sau, thủ hạ vội vã chạy đến: "Dạ thiếu, điều tra được nơi cậu Kỷ đến rồi."
"Ở đâu?" Dạ Lăng Hàn lấy chìa khóa xe, đi nhanh ra ngoài cửa.
Thủ hạ đi theo phía sau hắn, nhanh chóng nói: "Cậu ấy bị người ta bắt cóc!"
Dạ Lăng Hàn đột nhiên dừng bước chân, quay đầu lại nhìn anh, khuôn mặt dữ tợn: "Cậu nói cái gì cơ?"
"Cậu Kỷ đã bị bắt cóc."
Dạ Lăng Hàn túm lấy cổ áo của anh thủ hạ, hung dữ nói: "Mẹ nó thằng chó mù mắt nào dám động vào người của tôi?"
"Dạ thiếu, trước hết cậu đừng kích động, chúng tôi đang điều tra. Nhất định có thể tra được nơi bọn chúng đến."
Dạ Lăng Hàn đẩy anh ra: "Kiên nhẫn của tôi có hạn, nhanh chóng tra nhanh lên."
Kỷ Nhiên bị bắt cóc, bộ công an bắt tay vào làm việc.
Thời gian từng phút từng giây trôi qua, Dạ Lăng Hàn càng ngày càng điên tiết.
"Tra được đến đâu rồi?"
Cả người Dạ Lăng Hàn tản ra khí lạnh, giống như ngọn pháo động vào là nổ tung.
Trong phòng điều khiển lạnh ngắt như tờ, không ai dám ho he, sợ sẽ lãnh hậu quả.
"Dạ thiếu, tìm thấy rồi."
Thủ hạ mồ hôi đầy trán chạy vào.
"Em ấy ở đâu?" Dạ Lăng Hàn nôn nóng hỏi.
"Ở kho hàng vùng ngoại thành." Thủ hạ nói xong Dạ Lăng Hàn lập tức chạy đi.
Dạ Lăng Hàn lái xe phi đến kho hàng, từ đằng xa đã thấy ánh lửa nghi ngút.
Trong lòng sợ hãi.
"Kỷ Nhiên ——"
Dạ Lăng Hàn cảm thấy gan bàn chân lạnh toát, theo sống lưng lên tận trên đầu.
Hắn ngẩn người một lúc sau đó bình tĩnh lại, lao nhanh đến biển lửa nghi ngút kia.