Lúc Kỷ Nhiên tỉnh lại đã là sáng hôm sau.
Ánh mặt trời rực rỡ chói mắt, một vài tia nắng xuyên qua rèm che, nhìn thôi cũng đã cảm nhận được sự ấm áp.
Cậu khẽ cử động cơ thể, cảm thấy miệng khô muốn uống nước.
Vừa nhổm dậy được một tí đã bị một bàn tay ấn cậu nằm xuống.
"Thân thể không thoải mái thì nằm im."
Nghe được giọng nói quen thuộc, trong lòng Kỷ Nhiên căng thẳng, đối diện với đôi mắt thâm trầm của Dạ Lăng Hàn.
Cậu nắm chặt chăn, cố gắng để bản thân bình tĩnh lại.
Dạ Lăng Hàn đã biết cậu mang thai?
Tâm Kỷ Nhiên loạn như ma, lúc còn đang hoang mang Dạ Lăng Hàn đã đưa nước đến bên miệng.
Dạ Lăng Hàn đỡ Kỷ Nhiên dậy, giúp cậu uống hết ly nước ấm này.
Kỷ Nhiên cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều, lần nữa nằm xuống không nói chuyện.
Dạ Lăng Hàn lại quay về ghế ngồi, tròng mắt lướt trên khuôn mặt nhợt nhạt của Kỷ Nhiên đánh giá.
Một lát sau hắn mới chậm rãi mở miệng nói: "Em mang thai, em có biết không?"
Đầu Kỷ Nhiên ong mạnh một tiếng. khuôn mặt tái mét.
Dạ Lăng Hàn đã biết!
Phải làm sao bây giờ?
Vấn đề Dạ Lăng Hàn hỏi quá đột ngột đánh úp Kỷ Nhiên khiến cậu trở tay không kịp.
Cậu còn chưa khống chế tốt biểu cảm, cũng chưa biết đối mặt với chuyện này như nào, chỉ ngẩn người nằm đó.
Dạ Lăng Hàn thu hết biểu cảm của Kỷ Nhiên vào mắt, ánh mắt dần trùng xuống.
Vừa nãy hắn chỉ muốn thử một chút, không nghĩ tới lại biết được việc này.
Việc mang thai rõ ràng Kỷ Nhiên có biết.
Dạ Lăng Hàn nắm chặt tay, cố gắng không để bản thân cáu giận.
Hắn cúi người, một tay chống ở mép giường một tay nắm cằm của Kỷ Nhiên, nâng mặt cậu lên: "Tốt nhất là ngoan ngoãn ở bên tôi đến khi sinh con xong. Nếu không, tôi thật sự sẽ đánh gãy chân em, cầm tù em cả đời."
"Dạ Lăng Hàn, anh không cần quan tâm đứa bé này!" Kỷ Nhiên ngước mắt nhìn hắn, kích động nói: "Cam Duệ đang mang thai, rất nhanh thôi sẽ sinh con cho anh. Anh có thể bỏ qua cho tôi, để đứa bé này cho tôi được không?"
Tôi cũng chỉ còn lại đứa nhỏ này thôi! Là người thân duy nhất của tôi.
Qua thời gian chống đối lâu như vậy, lần đầu Kỷ Nhiên cúi đầu cầu xin Dạ Lăng Hàn.
Trước kia cậu một mình lẻ loi, chẳng vướng bận điều gì, nếu có tìm chết là xong hết mọi việc rồi.
Nhưng hiện tại thì không giống trước nữa, cậu đã có con, bằng bất cứ giá nào cũng phải giữ lại đứa bé.
Có lẽ giây phút có đứa nhỏ, cậu đã hoàn toàn thua cuộc rồi.
Nhưng mặc dù thua cậu cũng không thể để lại đứa nhỏ cho Dạ Lăng Hàn nên cậu muốn tranh thủ một chút.
Kỷ Nhiên biết rõ, thân phận của cậu không thể so sánh với Dạ Lăng Hàn, sau khi sinh đứa bé ra nhất định Dạ gia sẽ bị đưa về Dạ gia, cơ hội gặp lại con chắc chắn sẽ không có.
Dạ Lăng Hàn nhìn chằm chằm Kỷ Nhiên, nhìn kĩ sự khẩn trương trên mặt cậu.
Hắn rất vừa lòng với thái độ của Kỷ Nhiên, cũng rất may đứa bé đến đúng lúc.
Có đứa nhỏ này là có thể trói buộc Kỷ Nhiên bên cạnh cả đời.
Dạ Lăng Hàn cong môi cười, chậm rãi nói: "Đứa bé không thể đưa cho em nuôi."
Tâm Kỷ Nhiên lập tức rơi xuống vực sâu vạn trượng, rơi đến máu thịt lẫn lộn.
Cậu biết Dạ Lăng Hàn sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy, nhưng nghe thấy hắn nói như vậy hốc mắt không nhịn được mà đỏ ửng.
Cậu siết chặt nắm tay, cắn răng nói: "Anh còn muốn tôi thế nào nữa? Vì sao cứ phải đuổi tận giết tuyệt? Đứa bé này quan trọng với anh hay sao? Trong mắt anh có thể chỉ là một đứa nhỏ trong vô vàn đứa nhỏ thôi, nhưng đối với tôi nó là duy nhất."
Dạ Lăng Hàn nắm lấy tay Kỷ Nhiên,
gỡ ngón tay đang nắm chặt áo sơ mi của hắn sau đó đan ngón tay vào bàn tay của cậu.
Kỷ Nhiên nhướn cổ, đôi mắt phiếm hồng lườm hắn, ánh mắt hung dữ như thể sắp cắn Dạ Lăng Hàn.
Thậm chí Dạ Lăng Hàn còn nghe thấy tiếng Kỷ Nhiên nghiến răng, vuốt má cậu mỉm cười: "Thân thể em không tốt, bác sĩ dặn đừng để bản thân tức giận. Còn về đứa bé thì phải xem biểu hiện của em, nếu em ngoan sau này nhất định có thể gặp lại nó."
"Dạ Lăng Hàn, anh vẫn còn là người sao?"
Kỷ Nhiên gầm lên: "Mẹ nó anh vẫn còn là con người hay sao?"
Đối mặt với sự chất vấn của cậu, Dạ Lăng Hàn vẫn bình tĩnh chỉnh lại quần áo: "Nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai tôi lại đến thăm em."
Cửa phòng bệnh bị đóng lại, Kỷ Nhiên suy sụp ngồi trên giường.
Cậu nhìn ánh mặt trời lộng lẫy ngoài cửa sổ, đột nhiên cảm thấy cả đời này không thể trực tiếp cảm nhận nó nữa.
Dạ Lăng Hàn quyết tâm muốn giam cầm Kỷ Nhiên, xung quanh phòng bệnh sắp xếp rất nhiều bảo tiêu trông coi cậu 24/7.
Đoạn Dịch Chân bị đưa đến đảo Tô Mai, Dạ Vân Bình không đi cùng nên vẫn ở lại thủ đô.
Dạ Lăng Hàn cũng không muốn làm như vậy, chỉ là lần này Đoạn Dịch Chân đã làm chuyện quá đáng.
Nếu không phải hắn kịp thời chạy đến, đứa nhỏ trong bụng của Kỷ Nhiên giữ cũng không nổi.
Cam Duệ thấy tình hình không ổn, lập tức quay về Cam gia.
Cậu ta biết Dạ Lăng Hàn thủ đoạn tàn nhẫn, đến mẹ ruột còn đưa đi, huống chi là cậu ta.
Cũng may Dạ Lăng Hàn không có nhắc đến việc từ hôn, tuy trong lòng cậu ta không yên, nhưng cũng chắc chắn một điều rằng Dạ Lăng Hàn sẽ không phục hôn với Kỷ Nhiên.
Từng ngày từng ngày trôi qua, Kỷ Nhiên chỉ nằm trong bệnh viện.
Bác sĩ nói tình hình thai nhi đã ổn định, có thể xuất viện về nhà tịnh dưỡng.
Sau khi xuất viện, Kỷ Nhiên bị đưa về biệt thự.
Người giúp việc trong biệt thự rất nhiều, bảo tiêu cũng nhiều, ngày ngày đều trông coi cậu.
Dạ Lăng Hàn ngày nào cũng về đây nhìn Kỷ Nhiên đến sốt ruột.
Biệt thự lắp rất nhiều camera, trong nhà vệ sinh cũng có.
Kỷ Nhiên biết, bản thân không còn cách nào thoát khỏi đây nữa.
Dạ Lăng Hàn thấy cậu không hề phản kháng thì đối xử với cậu tốt hơn trước rất nhiều.
Bảo bảo trong bụng Kỷ Nhiên từng ngày phát triển, đã qua thời kì nguy hiểm.
Hôm nay Kỷ Nhiên lên tầng chuẩn bị đi nghỉ ngơi thì nghe thấy tiếng nói trong thư phòng.
Cậu không muốn nghe lén, chẳng qua giọng của Dạ Lăng Hàn rất lớn.
"Ba, con nói rất nhiều lần rồi, tạm
thời con sẽ không về đó, chuyện của Cam Duệ để sau rồi tính."
"Không phải con đã đưa máu đến rồi hay sao? Đứa bé trong bụng cậu ta sẽ không sao cả."
"Có vấn để thì mặc kệ! Sảy thì thôi! Không phải Kỷ Nhiên đang mang thai hay sao?"
"Con không nghĩ sẽ phục hôn với Kỷ Nhiên, đám cưới vẫn tiến hành như thường....Con biết rồi, Kỷ Nhiên sinh xong con sẽ mang đứa bé về."
Biệt thự mát mẻ, theo lý thuyết sẽ không thể thấy lạnh.
Nhưng Kỷ Nhiên lại run cầm cập, hơn nửa ngày sau cậu mới khôi phục tí lực, chậm rãi đi về phía phòng ngủ.
Cậu ngồi trên giường, trong đầu lộn xộn.
Đoạn hội thoại vừa rồi của Dạ Lăng Hàn với Dạ Vân Bình đã cho biết tất cả.
Thái độ của Dạ Lăng Hàn cho thấy rõ ràng là hắn sẽ đưa đứa nhỏ đi.
Trước kia Kỷ Nhiên không thích đứa bé, cảm thấy bản thân là Alpha, chỉ có thể để người khác sinh con cho mình, sẽ không vì ai mà sinh con cả.
Nhưng sau khi có con thì cậu mới biết thế nào là máu mủ ruột thịt.
Vất vả như vậy mới có được bé, sao có thể dễ dàng mà đưa cho người khác được?
Dạ Lăng Hàn đẩy cửa phòng ngủ ra, trong phòng tối om.
Kỷ Nhiên ngồi trong bóng tối trên giường, chỉ có thể thấy một bóng dáng mơ hồ.
Dạ Lăng Hàn nhíu mày, hắn không muốn nhìn cảnh này, hắn thấy rất khó chịu.
Tựa như Kỷ Nhiên đã cách xa hắn, hắn đã để vuột mất cậu.
Dạ Lăng Hàn siết chặt nắm tay, áp sự bất an xuống đáy lòng.
Hắn sải bước đi đến trước mặt Kỷ Nhiên, từ trên cao nhìn xuống: "Sao lại không bật đèn?"
Kỷ Nhiên mím môi không nói gì, đứng dậy bật đèn đầu giường.
Dạ Lăng Hàn thấy Kỷ Nhiên không cao hứng, khoảng thời gian này Kỷ Nhiên đối với hắn không nóng cũng chẳng lạnh.
Chỉ là hôm nay cậu phản kháng hết sức rõ ràng.
Vừa nãy lúc đang ở trong thư phòng, Dạ Lăng Hàn nghe thấy tiếng bước chân ngoài cửa, hắn đoán hẳn là Kỷ Nhiên đã nghe thấy những gì hắn nói.
"Tôi kết hôn với Cam Duệ khiến em không vui sao?"
Hắn chờ đợi Kỷ Nhiên sẽ náo loạn với hắn, nhưng Kỷ Nhiên không mặn không nhạt ném một câu: "Chúng ta đã ly hôn rồi! Anh muốn kết hôn với ai là tự do của anh."
"Nhiên Nhiên, em đừng cứng miệng nữa. Tôi biết em rất để ý chuyện này. Thừa nhận là thích tôi khó vậy sao?". Xin ủng hộ chúng 𝘵ôi 𝘵ại # TRU𝑀T RU𝖸ỆN.𝐕n #
Dạ Lăng Hàn thấy Kỷ Nhiên đang cố tỏ ra không để ý, nhưng trong lòng yêu hắn muốn chết.
Nếu không cũng chẳng giữ đứa nhỏ trong bụng.
Kỷ Nhiên không có muốn cãi cọ với Dạ Lăng Hàn, xoay người lên giường chuẩn bị ngủ.
Dạ Lăng Hàn thấy không thú vị, muốn kéo Kỷ Nhiên dậy kích thích cậu vài câu, sau đó nhận chút ngọt ngào từ cái miệng nhỏ ấy.
Nhưng nhìn thấy thân thể đơn bạc của Kỷ Nhiên, ý niệm vừa rồi biến mất.
So đo với người có bầu làm cái gì?
Dạ Lăng Hàn nằm nghiêng bên cạnh Kỷ Nhiên, ôm cậu vào trong ngực.
Gần đây đêm nào đi ngủ cũng bị Dạ Lăng Hàn ôm lấy, Kỷ Nhiên đã sớm không phản kháng.
Dù sao tin tức tố Alpha của Dạ Lăng Hàn rất tốt cho thời gian đầu mang thai nên Kỷ Nhiên mặc kệ hắn, không phản kháng.
Sau khi Kỷ Nhiên mang thai thì rất thích ngủ, ngủ giấc này đến tận 10 giờ trưa.
Người giúp việc thấy cậu dậy liền dọn bữa sáng ra đợi cậu xuống ăn cơm.
Người giúp việc rót sữa bò để trên mặt bàn, nói với Kỷ Nhiên: "Cậu Kỷ, lát nữa sẽ có bác sĩ đến giúp cậu kiểm tra thân thể."
Kỷ Nhiên gật gật đầu: "Ừm!"
Khoảng thời gian gần đây, bác sĩ gia đình thỉnh thoảng lại đến giúp cậu kiểm tra cơ thể.
Chỉ là điều chỉnh thực đơn cho cậu, kê cho cậu một ít thuốc bổ dành cho người mang thai, kiểm tra thai sản thì vẫn đến bệnh viện làm.
Kỷ Nhiên ăn cơm xong không lâu bác sĩ đã đến.
Bác sĩ lần này không phải người đợt trước.
Bác sĩ mỉm cười tự giới thiệu: "Chào cậu, cậu Kỷ. Tôi họ Hồ. Bác sĩ Trương hôm nay có việc bận nên tôi đến thay ông ấy kiểm tra."
Kỷ Nhiên không nói thêm gì.
Bác sĩ hỏi qua tình hình cơ thể cậu, sau đó kiểm tra mạch.
Thời gian khám bệnh với hỏi han có hơi lâu, Kỷ Nhiên khát nước, lúc người giúp việc đi lấy nước cho Kỷ Nhiên, bác sĩ đột nhiên thấp giọng nói: "Cậu Kỷ, vết thương trong vụ hỏa hoạn trước tốt lên chưa?"
Trái tim Kỷ Nhiên run rẩy, nhíu mày nhìn anh ta: "Cậu có ý gì?"
"Kho hàng ở ngoại thành, tôi với bạn đã đưa cậu đến bệnh viện."
Lời bác sĩ nói khiến trong đầu Kỷ Nhiên ầm vang.
Bác sĩ không đợi cậu trả lời, nhanh chóng nói: "Hãy tin tôi, tôi không phải người xấu. Tôi đến để cứu cậu. Phiền cậu tìm cách đưa tôi đến sân thượng, ở đó không có người theo dõi, tôi có chuyện rất quan trọng cần nói với cậu."
Kỷ Nhiên nhìn thẳng vào đôi mắt của bác sĩ, trong lòng tính toán một hồi, sau đó nhẹ nhàng gật đầu.
Cậu lấy cớ muốn đi lên sân thượng hít thở không khí, trong phòng hơi ngột ngạt.
Bác sĩ cũng đi theo.
Trong ngoài biệt thự đều có bảo tiêu canh giữ, người hầu chẳng lo Kỷ Nhiên chạy trốn.
Kỷ Nhiên với bác sĩ ngồi trên sân thượng, Kỷ Nhiên nói với người giúp việc: "Lấy một ít trái cây với điểm tâm lên đây, pha thêm một bình trà nhé."
Người giúp việc đi xuống dưới tầng chuẩn bị.
Kỷ Nhiên nhìn về phía bác sĩ: "Bác sĩ tìm tôi có chuyện gì sao?"
Bác sĩ thấp giọng nói, tốc độ cực nhanh: "Cậu Kỷ, tuần sau kiểm tra thai sản tôi sẽ đưa cậu đi gặp một người."
Kỷ Nhiên hỏi: "Trong vụ phóng hoả lần trước là cậu đã cứu tôi sao?"
"Ngài Vân vẫn luôn sắp xếp người bảo vệ cậu, chỉ là không thể để lộ sẽ khiến Dạ Lăng Hàn hoài nghi. Chúng tôi chỉ có thể lén lút bảo vệ cậu thôi. Cậu cứ yên tâm, chúng tôi sẽ nhanh chóng cứu cậu ra ngoài."
Kỷ Nhiên nhíu mày nói: "Vân tiên sinh là vị nào?"
Bác sĩ nói: "Vân quản gia của nước Vân Lai - Vân Tùng."