Sương mù dày đặc.
Trời lại mưa!
Cảnh vật ngoài cửa sổ bị bao phủ trong mưa bụi mịt mù.
Sắc trời âm u hiện trong mắt khiến đôi mắt của Kỷ Nhiên vốn đã lạnh càng thêm lạnh lẽo hơn.
Cả người cậu tản ra hơi thở khiến người khác sợ hãi, người hầu phía sau không tự giác lùi một bước.
Ngồi trước cửa sổ rất lâu, Kỷ Nhiên uống hai cốc nước nên lúc này rất muốn vào nhà vệ sinh.
Nhưng việc làm theo suy nghĩ cậu cũng không thể làm được.
Mỗi ngày ra ngoài phải đều dùng xe lăn.
Hiện tại cậu chẳng khác gì phế nhân cả.
Kỷ Nhiên giận dữ, tức tối đẩy đống đồ ăn trên bàn xuống.
Thức ăn và cơm văng đầy đất, phát ra tiếng bang.
Nếu không phải trên sàn trải thảm lông dày thì đống đồ sứ đã vỡ năm vỡ bảy rồi.
Người hầu bị doạ sợ, cô cuống quít khuyên nhủ: "Cậu Kỷ, cậu bình tĩnh một chút! Chỗ nào không thoải mái ạ?"
Kỷ Nhiên thở hổn hển, ngón tay nắm chặt thảm lông trên đùi.
Cậu đang muốn cố gắng một chút, muốn từ trên xe lăn đứng dậy.
Nhưng từ sau bị tiêm DHX vào, từ đầu gối xuống đều không có bất cứ cảm giác nào.
Mặc cho cậu dùng sức như nào cũng chỉ có thể nâng cơ thể lên, nhưng không thể đứng thẳng.
Dùng quá nhiều sức, trên trán Kỷ Nhiên rịn mồ hôi, bụng cũng truyền đến từng đợt đau đớn.
Vừa rồi phản ứng mạnh quá, Kỷ Nhiên không có để ý đến con.
Bàn tay ấn xuống bụng nhỏ, nghĩ chỉ cần thả lỏng thì bụng sẽ không đau.
Nhưng cơn đau kia càng ngày càng dữ dội hơn, khiến Kỷ Nhiên thấy rất bất an.
"Mau gọi bác sĩ đến đây! Bụng tôi....không được thoải mái."
Nghe thấy lời cậu nói, người hầu sợ hãi cuống quít gọi điện cho bác sĩ, tiện thể gọi luôn cho Dạ Lăng Hàn.
Bác sĩ gia đình đến rất nhanh, lúc làm kiểm tra cho Kỷ Nhiên thì Dạ Lăng Hàn cũng vừa trở về.
Dạ Lăng Hàn xanh mặt bước vào biệt thự, nhìn thấy người hầu đang thu dọn đồ trên mặt đất.
Hắn nhíu mày hỏi: "Rốt cuộc là làm sao?"
Người hầu nơm nớp lo sợ nói: "Dạ thiếu, hôm nay tâm trạng của cậu Kỷ không tốt lắm."
Kỷ Nhiên tâm trạng không tốt, từ lúc về đến giờ vẫn không cười chút nào.
Dạ Lăng Hàn đã nhẫn nhịn đối xử với cậu, nhưng không có hiệu quả.
"Đúng là không phạt không được mà!"
Dạ Lăng Hàn nổi trận lôi đình, đi nhanh lên trên tầng.
Hắn cảm thấy hắn quá dung túng Kỷ Nhiên, mới khiến cậu không biết trời cao đất dày như vậy.
Không trừng phạt nặng, không biết còn định nháo tới khi nào.
Dạ Lăng Hàn một thân lửa giận đẩy cửa phòng ngủ ra.
Hắn đã nghĩ xong nên phạt Kỷ Nhiên như nào rồi, nhưng đến khi hắn nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của Kỷ Nhiên thì lửa giận hoàn toàn bị dập tắt nuốt vào trong bụng.
Sắc mặt của Kỷ Nhiên thật sự rất xấu, trắng bệch như tờ giấy.
Ánh mắt cậu trống rỗng không chút ánh sáng, cả người không có sự sống.
Dạ Lăng Hàn cảm thấy, trước mặt hắn không phải một người đang sống sờ sờ, mà là một cái vỏ rỗng.
Linh hồn sớm đã bị ma quỷ câu mất, chỉ còn lại cái xác không hồn.
Trong lòng hắn đột nhiên trống trải, cảm giác bất an liên tục ập đến.
Bác sĩ nghe thấy tiếng mở cửa, nhìn thấy Dạ Lăng Hàn liền lập tức đứng lên, đi đến cạnh hắn nói nhỏ: "Dạ thiếu, chúng ta ra ngoài nói chuyện."
Dạ Lăng Hàn rời khỏi phòng, dặn bác sĩ đến thư phòng.
Sau khi bác sĩ vào, sắc mặt ngưng trọng mở miệng nói: "Dạ thiếu, tình hình hiện tại của cậu Kỷ không được tốt cho lắm?"
"Không tốt lắm là có ý gì?" Sắc mặt Dạ Lăng Hàn âm u, đôi con ngươi chứa áp lực sóng to gió lớn, như thể giây tiếp theo nếu bác sĩ dám nói ra cái gì không tốt là hắn sẽ giết ông luôn vậy.
Bác sĩ sợ tới mức rụt rụt cổ, bạo gan nói: "Thể chất của cậu ấy vẫn luôn rất kém, sau khi mang thai nội tiết thay đổi, hơn nữa phản ứng khi mang thai ảnh hưởng rất lớn đến cảm xúc của cậu Kỷ. Bao gồm cả hoàn cảnh sống và các thứ được tiếp xúc cũng có thể gây ra ảnh hưởng. Cậu ấy vẫn luôn không được thoải mái, trạng thái tiêu cực sẽ càng ngày càng nghiêm trọng. Như vậy sẽ trở thành một vòng tuần hoàn ác tính. Nếu cảm xúc vẫn luôn đi xuống như thế rất có thể sẽ hình thành bệnh trầm cảm trước sinh."
Trầm cảm trước sinh là cái gì, nghiêm trọng như nào Dạ Lăng Hàn biết rất rõ.
Hắn không ngờ tình trạng của Kỷ Nhiên đã thành ra như này.
Dạ Lăng Hàn khống chế cơn giận hỏi: "Vậy giờ tôi nên làm cái gì?"
Bác sĩ nói: "Tốt nhất khiến tâm trạng của cậu ấy nhẹ nhàng một chút, có thể cho cậu ấy nghe một chút nhạc, đưa cậu ấy đi dạo, không phải là cứ hạn chế không gian của cậu Kỷ. Thật ra, nói đơn giản một chút chính là để cho cậu ấy vui vẻ."
Khiến Kỷ Nhiên vui vẻ! Lông mày của Dạ Lăng Hàn nhíu chặt.
Việc này hắn làm không được.
Hắn đối xử với Kỷ Nhiên chưa đủ tốt sao, còn muốn tốt như thế nào nữa?
Đúng là không biết đủ!
Ngón tay của Dạ Lăng Hàn gõ nhẹ lên mặt bàn, trầm giọng nói: "Tôi biết rồi."
Bác sĩ cầm đồ nghề rời khỏi thư phòng.
Dạ Lăng Hàn đi ra khỏi thư phòng đến phòng ngủ.
Kỷ Nhiên vẫn nằm trên giường, duy trì tư thế từ lúc hắn bước vào cửa.
Nhưng trên gương mặt xinh đẹp đó chỉ thấy sự đờ đẫn, mất hồn.
Kỷ Nhiên trước đây vừa hoạt bát vừa xinh đẹp, là một loại cảm giác tràn ngập sức sống thu hút người khác.
Nhưng bây giờ cả người cậu đều toả ra hơi thở tuyệt vọng, khiến người khác cảm thấy khó thở.
Dạ Lăng Hàn nắm chặt tay, đi đến cạnh giường ngồi xuống.
Lúc vừa mở miệng nói chuyện, giọng điệu với suy nghĩ của hắn hoàn toàn tương phản.
Giọng nói của hắn rất ôn nhu, tới nỗi có thể nhuyễn ra thành nước: "Nhiên Nhiên, có thấy khá hơn chút nào không?"
Lúc ở thư phòng hắn thề sẽ mắng cậu một trận, thái độ rất chắc nịch.
Nhưng đến khi hắn nhìn thấy Kỷ Nhiên lại nhịn không được muốn quan tâm cậu.
Dạ Lăng Hàn nghĩ thầm: Chẳng qua là làm theo lời bác sĩ dặn thôi, chờ sau khi Kỷ Nhiên sinh xong phạt cũng không muộn.
Lúc mở miệng nói chuyện giọng nói của hắn vừa ôn nhu vừa kiên nhẫn: "Nhiên Nhiên, tối nay em muốn ăn cái gì? Muốn ăn ở nhà hay ra ngoài? Bên ngoài trời đang mưa, em có muốn ngắm mưa không?"
Đôi mắt của Kỷ Nhiên nhìn chằm chằm trần nhà, mặt không cảm xúc nhưng ngữ khí hùng hổ doạ người: "Dạ Lăng Hàn, anh giả vờ thâm tình như này khiến tôi buồn nôn."
Dạ Lăng Hàn nào có phải chịu qua sự vũ nhục như này bao giờ, hắn lập tức muốn nổi điên lên.
Nhưng hắn lại nhớ đến lời của bác sĩ nên nén giận xuống.
"Anh làm vậy không phải muốn em vui hay sao?"
Kỷ Nhiên cười lạnh ra tiếng: "Vậy đúng là anh lo lắng thật rồi! Diễn kịch như thế hẳn là rất mệt đi."
"Sao em lại nói như thế? Anh thích em hay không chẳng lẽ em không biết sao?"
Dạ Lăng Hàn xoay người lên giường, ôm cậu vào trong ngực, vuốt tóc Kỷ Nhiên ôn nhu nói: "Anh biết anh hạn chế hành động của em sẽ khiến em tức giận. Nhưng anh cũng không còn cách nào khác, ai bảo em cứ luôn muốn rời khỏi anh. Đừng giận nữa, cười lên nào."
Kỷ Nhiên không cười, hắn cũng cười không nổi.
"Được rồi! Đừng suốt ngày rầu rĩ không vui."
Dạ Lăng Hàn hôn môi cậu nói: "Em nói đi, em muốn cái gì hay là muốn làm cái gì? Anh sẽ thỏa mãn em! Chỉ cần em vui vẻ, việc gì anh cũng sẽ làm."
Kỷ Nhiên đẩy hắn ra: "Không cần!"
"Sao lại không cần? Em là vợ của anh, trong bụng còn mang thai con của anh. Anh đương nhiên phải đối xử tốt với hai người các em."
Chỉ cần Kỷ Nhiên không chạy trốn và có thể vui vẻ lên, nếu cậu muốn thế giới này, Dạ Lăng Hàn hắn nhất định sẽ cưng chiều cậu.
Kỷ Nhiên nói: "Nếu tôi nói tôi muốn anh ly hôn, anh sẽ vì tôi mà đồng ý sao?"
Dạ Lăng Hàn nhíu mày, môi mím chặt thành một đường.
"Anh không nỡ từ bỏ Cam Duệ?" Giọng Kỷ Nhiên lạnh lẽo.
"Đương nhiên không phải, em biết anh chỉ thích em mà. Cam Duệ chỉ là qua mắt người trong nhà thôi, anh kết hôn với cậu ta chỉ vì lợi ích. Nhiên Nhiên, em để ý chuyện này là vì ghen hay sao?"
Dạ Lăng Hàn rất vui vẻ, ngoài miệng Kỷ Nhiên nói không thích hắn, phải rời khỏi hắn, thật ra chỉ đang giận dỗi hắn thôi.
Kỳ thật trong lòng rất muốn được hắn để ý.
Xem đi, này không phải ghen vì hắn muốn kết hôn đâu!
"Không phải tôi ghen. Tôi chỉ không muốn Cam Duệ sống quá tốt như vậy thôi."
Kỷ Nhiên víu lấy cổ áo của Dạ Lăng Hàn: "Trước khi ly hôn việc chúng ta kết hôn bị lộ ra cả việc phóng hoả kho hàng cũng là cậu ta. Cậu ta muốn tôi phải chết."
Dạ Lăng Hàn nắm lấy tay Kỷ Nhiên: "Đây là em đang muốn anh giúp hay sao?"
Kỷ Nhiên nói: "Đúng, anh sẽ giúp tôi sao?"
Dạ Lăng Hàn không cần nghĩ ngợi mà nói: "Đương nhiên là giúp em! Em là người của anh, ai cũng không thể bắt nạt!"
Kỷ Nhiên rũ mắt, đáy mắt chưa hận ý thấu xương.
Trải qua quá nhiều như vậy, Kỷ Nhiên dần dần hiểu rõ, rất nhiều thứ có thể lợi dụng, bao gồm tình cảm.
Bị bắt ở bên cạnh Dạ Lăng Hàn, thống khổ là một ngày, thống khoái cũng là một ngày.
Vì sao cứ phải để bản thân phải khổ sở?
Sao không lợi dụng Dạ Lăng Hàn để trả thù?
"Tôi thấy hơi đói." Giọng của Kỷ Nhiên mềm như kẹo bông gòn, vừa mềm vừa ngọt nị.
Nghe thấy những lời này của Kỷ Nhiên, tâm tình của Dạ Lăng Hàn nhũn ra như nước.
Thời gian dài như vậy Kỷ Nhiên chưa từng cho hắn chút mặt mũi nào.
Khó có được ngày hôm nay.
Dạ Lăng Hàn tâm tình như nở hoa: "Đói bụng sao? Vậy bây giờ chúng ta đi ăn."
Bế Kỷ Nhiên đến phòng thay đồ, Dạ Lăng Hàn tự tay thay quần áo cho Kỷ Nhiên.
Sau khi thay quần áo hẳn hoi xong, Dạ Lăng Hàn ôm Kỷ Nhiên đến cửa biệt thự.
Người hầu đẩy xe lăn đến đây.
Dạ Lăng Hàn xua tay: "Bỏ đi! Không cần cái này, tôi sẽ ôm em ấy."
Dạ Lăng Hàn ôm Kỷ Nhiên, người hầu bật ô đưa hai người ra cửa.
Trên đường đến nhà ăn, Dạ Lăng Hàn vẫn nắm tay Kỷ Nhiên, thỉnh thoảng nói với cậu mấy câu.
"Nhiên Nhiên, cuối tuần anh đưa em ra ngoài. Thế nào?"
Kỷ Nhiên nói: "Anh quyết định đi!"
Những lời này khiến Dạ Lăng Hàn rất vui mừng.
Đã rất lâu rồi mới nghe được âm thanh mềm mại như vậy.
Không biết bắt đầu từ khi nào, bọn họ chỉ mải mê cãi nhau, không còn ngồi cùng nhau bình tĩnh nói chuyện.
Dạ Lăng Hàn như được ủng hộ, liên tục nói với Kỷ Nhiên về việc trong giới thương nghiệp.
Kỷ Nhiên thỉnh thoảng sẽ nói vài câu, hỏi hắn một vài vấn đề, Dạ Lăng Hàn kiên nhẫn giải đáp mọi thắc mắc của cậu.
Không khí trên đường đến nhà hàng rất ổn.
Nhà hàng đã được Dạ Lăng Hàn bao trọn, không có bất kì ai có thể quấy rầy hắn.
Có nghệ sĩ kéo dương cầm cách đó không xa đang biểu diễn, tất cả đều rất hoàn hảo.
Tâm trạng của Dạ Lăng Hàn tốt đến không còn gì tốt hơn, hắn cảm thấy bây giờ giống như thời điểm hắn vừa theo đuổi Kỷ Nhiên xong, cùng cậu trải qua thời gian yêu đương ngọt ngào.
Một bữa cơm, hai người ăn trong hoà bình vui vẻ.
Dạ Lăng Hàn phát hiện, Kỷ Nhiên ăn nhiều hơn so ngày thường, việc này cũng đủ làm hắn vui vẻ.
Trở về biệt thự, Dạ Lăng Hàn ôm Kỷ Nhiên đến phòng ngủ, nằm sấp trên người Kỷ Nhiên, hôn môi cậu: "Nhiên Nhiên, em đã nghĩ thông suốt rồi sao? Muốn ở bên cạnh anh?"
Kỷ Nhiên nói: "Nghĩ thông rồi!"
Dạ Lăng Hàn hôn sâu hơn, môi dán môi hỏi: "Em còn yêu anh đúng không?"
Kỷ Nhiên không nói chuyện.
Dạ Lăng Hàn không nhận được câu trả lời, cố chấp hỏi: "Em vẫn còn yêu anh đúng không?"
Kỷ Nhiên vẫn không nói chuyện.
Dạ Lăng Hàn có hơi nóng nảy, bóp cằm của cậu, nhìn chằm chằm đôi mắt cậu nói: "Nói đi, nói em yêu anh!"
Kỷ Nhiên không nói lời nào, hạ quyết tâm không trả lời hắn.
Trong lòng của Dạ Lăng Hàn cực kì không thoải mái, hắn tức giận nhưng không nỡ mắng Kỷ Nhiên.
Đơn giản là đưa hết bực bội vào nụ hôn.
Hắn hôn Kỷ Nhiên mạnh bạo, nghĩ thầm: Tôi có thể khiến em yêu tôi một lần, chắc chắn có thể khiến em yêu lần thứ hai.