Chồng Trước Lại Muốn Phục Hôn

Kỷ Nhiên càng không trả lời, Dạ Lăng Hàn càng muốn biết đáp án.

Buổi tối hắn cứ quấn lấy Kỷ Nhiên, bắt cậu phải nói yêu hắn, nhưng Kỷ Nhiên chính là có chết cũng không nói.

Dạ Lăng Hàn rất bực, nhưng nhìn bụng nhỏ đang hơi nhô lên của cậu lại tức không nổi.

"Em nói xem, có con rồi vẫn bướng như vậy!"

Dạ Lăng Hàn nắm cằm Kỷ Nhiên lắc: "Em cứ chờ đó, sẽ có một ngày anh sẽ bắt em nói ra."

Kỷ Nhiên nhàn nhạt nói: "Tôi đây mỏi mắt trông chờ!"

"Còn già mồm!" Dạ Lăng Hàn tiến lại gần hôn môi Kỷ Nhiên: "Không nghe lời thì phải bị phạt."

Buổi tối hôm nay, Dạ Lăng Hàn ôn nhu quấn lấy Kỷ Nhiên.

Sau khi phạt xong lại ôm cậu đi tắm rửa.

Trong lúc tắm lại không tránh được lau súng cướp cò, Dạ Lăng Hàn lại đè Kỷ Nhiên ra làm thêm lần nữa.

Kỷ Nhiên rất phối hợp, hắn muốn như nào cậu sẽ ngoan ngoãn nghe theo.

Tâm trạng của Dạ Lăng Hàn tốt đến không tưởng, hắn lấy lại cảm giác hồi mới yêu Kỷ Nhiên.

Khi đó tình cảm thật thuần túy, ngọt làm người khó có thể quên.

Đã lâu không được nếm cảm giác ngọt ngào như vậy, Dạ Lăng Hàn ôm Kỷ Nhiên đang ngủ sát vào trong lòng, trong đầu hiện lên cảnh hai người bọn họ đã già đang nắm tay nhau nói chuyện.

Lúc hắn ngủ trên mặt vẫn còn giữ ý cười.

Đêm nay, Dạ Lăng Hàn phá lệ ngủ rất ngon.

Sáng sớm, Kỷ Nhiên vẫn chưa tỉnh, nghiêng người nằm, gương mặt tinh xảo như ngọc giấu ở trong chăn, bộ dạng an tĩnh ngủ say khiến Dạ Lăng Hàn vui vẻ.

Hắn cúi người hôn lên mặt Kỷ Nhiên xong mới bắt đầu đi thay quần áo.

Dạ Lăng Hàn ăn bữa sáng xong rồi đến công ty, Kỷ Nhiên vẫn chưa tỉnh ngủ.

Chờ đến khi Kỷ Nhiên tỉnh lại, đã là 10 giờ sáng.

Vì mang thai nên cậu rất thích ngủ, bình thường rời giường cũng đều rất muộn.

Người giúp việc không dám quấy rầy cậu ngủ, đợi đến khi Kỷ Nhiên tỉnh dậy mới đến hỏi cậu có muốn dùng cơm hay không.

Lúc Kỷ Nhiên đang ăn cơm dưới tầng, giám đốc phụ trách định chế trang phục cao cấp đưa theo thiết kế sư vào biệt thự, nói là Dạ Lăng Hàn muốn thiết kế quần áo cho Kỷ Nhiên.


Bụng Kỷ Nhiên càng lúc càng lớn, quần áo trước đây sẽ không còn vừa nữa.

Thiết kế sư chờ Kỷ Nhiên ăn cơm xong, đo kích cỡ cho cậu, còn cho cậu xem rất nhiều kiểu dáng quần áo.

Kỷ Nhiên chọn kiểu xong hai người họ mới rời đi.

Hai người họ đi không được bao lâu lại có người mang rất nhiều hàng hiệu đắt đỏ đến.

Có giày, ví, dây lưng....Mỗi thứ có giá trị ít nhất sáu số trở lên.

Kỷ Nhiên nhìn người giúp việc cất chúng vào phòng thay đồ, trên mặt không có chút biểu tình nào.

Người giúp việc bên cạnh cậu cười nói: "Cậu Kỷ, Dạ thiếu thật sự rất quan tâm cậu a, mua cho cậu nhiều thứ đến vậy."

Kỷ Nhiên hơi mỉm cười, cúi đầu đọc sách.

Nhưng trong mắt không có một chút ý cười nào.

Dạ Lăng Hàn đối xử tốt với cậu chẳng qua là do đứa nhỏ trong bụng.

Kỷ Nhiên rất tỉnh táo, cậu sẽ không sa vào lưới tình giả dối của Dạ Lăng Hàn.

Công ty còn chưa tan ca, Dạ Lăng Hàn đã đi về.

Trên đường về nhà hắn đi qua một cửa hàng bán hoa.

Dạ Lăng Hàn dừng lại, đi vào cửa hàng tự mình chọn một bó hồng đỏ.

Lúc trước theo đuổi Kỷ Nhiên chẳng tốn sức mấy, hai người ăn cơm cùng nhau vài lần, đi đánh golf với tennis rồi cứ thế mà yêu nhau.

Dạ Lăng Hàn thậm chí còn chẳng tặng hoa cho Kỷ Nhiên bao giờ.

Gần đây Kỷ Nhiên ngoan như vậy, hắn không tặng hoa cũng chẳng có vấn đề gì.

Dù gì hôm nay đã mang nhiều đồ đắt tiền đến biệt thự như vậy, chắc chắn Kỷ Nhiên sẽ rất vui.

Nhưng Dạ Lăng Hàn vẫn mua bó hoa đó, lúc đứng ở bên đường có một ngọn gió thổi qua, hương hoa quanh quẩn bên mũi hắn, hắn mới nhận ra mình đang làm cái gì.

Nhìn bó hoa hồng kiều diễm trong ngực, Dạ Lăng Hàn nhíu mày.

Trong lòng hắn đang cố giải thích cho hành động này: Chỉ là làm theo lời của bác sĩ thôi, khiến tâm trạng của em ấy tốt thì em bé mới khỏe mạnh được. Đúng, chính là như vậy!

Dạ Lăng Hàn ổn định lại tâm tình, ôm hoa hồng đi về phía xe.

Người trên đường ngẫu nhiên nhìn hắn vài lần.


Dạ Lăng Hàn thẳng sống lưng, khí phách hăng hái, rất có cảm giác trẻ tuổi vì tình yêu mà phấn đấu quên mình.

Trở về biệt thự, Dạ Lăng Hàn đưa bó hoa đến trước mặt Kỷ Nhiên: "Nhiên Nhiên, em có thích không?"

Tầm mắt của Kỷ Nhiên rời từ trên quyển sách xuống bó hoa hồng rực lửa kia, ghét bỏ mà nhíu mày, cậu lấy tay che mũi, tay còn lại thì đẩy bó hoa kia ra.

"Anh bỏ ra đi, mùi này khó chịu quá!"

Dạ Lăng Hàn đã nghĩ đến vô số loại biểu cảm của Kỷ Nhiên khi nhìn thấy bó hoa.

Kinh ngạc, vui sướng, thẹn thùng, kích động, hưng phấn......

Nhưng không có chán ghét.

Dạ Lăng Hàn giật mình, hơn nửa ngày mới lấy lại tinh thần.

Hắn chưa từ bỏ ý định hỏi: "Không thích sao?"

Kỷ Nhiên nhíu chặt mày: "Tôi ghét nhất hoa hồng!"

Dạ Lăng Hàn: "......"

Thấy Dạ Lăng Hàn vẫn còn ôm hoa hồng đứng ngơ ra đấy, Kỷ Nhiên ấn nút xe lăn tự động, né Dạ Lăng Hàn rồi đi.

Dạ Lăng Hàn ném hoa sang một bên, chặn đường đi: "Em không thích hoa hồng, vậy em thích hoa gì?"

Kỷ Nhiên ngẩng đầu nhìn hắn, trong ánh mắt lộ ra oán trách: "Anh đã quên rồi sao?"

Dạ Lăng Hàn chột dạ cười cười: "Anh...... Trong lúc nhất thời không có nhớ tới."

"Trước kia tôi đã từng nói với anh rồi." Kỷ Nhiên liếc hắn một cái, buồn bã nói: "Quả nhiên anh đã quên."

Ánh mắt rất ai oán, nhìn đến nỗi khiến Dạ Lăng Hàn áy náy muốn chết, hắn cuống quít giải thích: "Không quên! Anh không quên! Anh sẽ cố gắng nhớ lại, sau đó mua cho em."

"Vậy anh nhất định phải cố gắng đấy!" Kỷ Nhiên mỉm cười: "Tôi tin chắc chắn anh có thể nhớ ra."

Biểu cảm của Dạ Lăng Hàn cứng đờ.

Chắc chắn hắn nghĩ không ra rồi!

Trước đây Kỷ Nhiên nói gì với hắn hắn còn chẳng thèm để bụng.


Vào tai này ra tai kia, hắn nghe là may rồi đấy chứ nói gì đến nhớ.

Nhưng vì muốn Kỷ Nhiên vui, Dạ Lăng Hàn cảm thấy hắn nhất định phải nhớ lại.

Hắn lấy di động search một vài loại hoa thường thấy, tính toán một lúc hẳn có thể tìm ra đi?

Lúc đang dùng bữa tối, Dạ Lăng Hàn nói: "Nhiên Nhiên, anh nhớ ra rồi! Em thích hoa bách hợp phải không?"

Kỷ Nhiên nâng con mắt đen nhánh nhìn hắn: "Quả nhiên là anh đã quên."

"Không...... Không quên!" Dạ Lăng Hàn hoảng loạn: "Em đợi anh nghĩ lại!"

Kỷ Nhiên tiếp tục ăn cơm, Dạ Lăng Hàn lại chẳng có tâm tư mà ăn.

Nếu đêm nay hắn không nhớ được Kỷ Nhiên thích loại hoa nào chắc hắn không ngủ được mất.

"Vậy nhất định là em thích hoa cúc non?"

Kỷ Nhiên liễm mi: "Những thứ tôi thích từ trước đến nay anh đều không nhớ."

Cậu ném chiếc đũa lên bàn, không ăn cơm nữa.

"Anh...... Chắc trí nhớ của anh không tốt?" Dạ Lăng Hàn cực kì chột dạ, nói. chuyện không có đanh thép như trước.

Kỷ Nhiên mím môi không nói lời nào, biểu tình cực kì phẫn nộ.

Trong lòng Dạ Lăng Hàn có chút mất kiên nhẫn, giọng trầm xuống vài phần: "Em thích cái gì mau nói cho anh nghe, em không nói sao anh biết em thích cái gì! Đoán tới đoán lui em không mệt nhưng anh mệt! Sao em lại không hiểu chuyện như trước thế?"

Kỷ Nhiên yên lặng cầm đũa lên, yên lặng cúi đầu ăn cơm, một câu cũng không nói.

Dạ Lăng Hàn nhíu mày nhìn cậu, càng nhìn càng thấy không thích hợp.

Kỷ Nhiên nghe lời không ngang ngạnh nữa, ngược lại trong lòng hắn thấy không yên.

Tự nhiên đi so đo với người mang thai làm cái gì?

Dạ Lăng Hàn lần đầu tiên chịu thua: "Nhiên Nhiên, sao lại không ăn bít tết? Không phải món em thích nhất hay sao? Còn gan ngỗng nữa, mau ăn đi."

Kỷ Nhiên lắc đầu, không nói chuyện.

"Vừa rồi không phải anh trách em, chỉ là anh buột miệng nói thôi, em đừng để trong lòng."

Cái việc chịu thua như thế này, có lần đầu sẽ có lần hai.

Dạ Lăng Hàn vẫn chưa phát hiện, thái độ của hắn đối với Kỷ Nhiên đã bất tri bất giác thay đổi.

Kỷ Nhiên phát hiện, cậu gắp miếng bít tết Dạ Lăng Hàn gắp cho cậu kia, cúi đầu chậm rãi ăn.

Con mắt đen như mực kia đã không còn uỷ khuất như vừa nãy nữa, chỉ còn lại lạnh lẽo.

Kỷ Nhiên nhớ rõ sở thích của Dạ Lăng Hàn, còn Dạ Lăng Hàn lại chẳng thèm để bụng chuyện của cậu.


Kỳ thật, cậu thực sự thích hoa hồng đỏ.

Loài hoa biểu tượng cho tình yêu, có ai không thích?

Chẳng qua cậu cố ý nói như vậy để xem Dạ Lăng Hàn có bao nhiêu kiên nhẫn dành cho cậu.

Mà kết quả lại khiến cậu rất hài lòng.

Thẳng đến lúc đi ngủ, Dạ Lăng Hàn vẫn còn suy nghĩ rốt cuộc Kỷ Nhiên thích hoa gì.

Thật sự hắn nghĩ không ra, chỉ có thể lấp liếm: "Nhiên Nhiên, anh vừa hỏi bác sĩ, bác sĩ nói em không thể nhận hoa tươi, phấn hoa có thể gây ra dị ứng. Em thích đồng hồ không? Anh mua đồng hồ cho em."

Kỷ Nhiên nhìn trần nhà: "Hôm nay là ngày bao nhiêu?"

Dạ Lăng Hàn nói: "Ngày 12."

Kỷ Nhiên buồn bã nói: "Cuối tuần này là anh phải kết hôn rồi."

Biểu cảm của Dạ Lăng Hàn cứng lại, nhất thời không biết trả lời vấn đề này như thế nào.

Kỷ Nhiên đột nhiên quay đầu nhìn về phía hắn: "Dạ Lăng Hàn, anh nói đi! Lúc trước ba mẹ không cần tôi, có phải tôi là cái đồ con hoang hay không?."

"Em nói bậy gì vậy!" Dạ Lăng Hàn nắm lấy tay cậu: "Đừng nghĩ nhiều, nhé? Do em bị bọn buôn người bắt cóc thôi."

"Con hoang nhất định sẽ bị người ta khinh thường đi." Kỷ Nhiên lẩm bẩm nói: "Về sau em bé lớn lên, biết gia đình không có hoàn chỉnh, có phải con sẽ rất buồn hay không?"

"Cam Duệ sẽ sinh con sớm thôi, cậu ta có con của cậu ta sẽ còn đối xử tốt với con của chúng ta sao?"

"Nếu cậu ta thật sự không đối xử tốt với em bé, anh nói nên phải làm cái gì bây giờ?"

"Hôm nay tôi cảm nhận được đứa nhỏ đạp, từng ngày từng ngày lớn lên. Tôi không muốn rời bỏ nó."

Kỷ Nhiên giữ chặt cánh tay của Dạ Lăng Hàn, đặt lên bụng nhỏ hơi phồng lên của mình: "Anh có cảm nhận được không, con đang đạp."

Dạ Lăng Hàn nghe những lời của cậu xong trong lòng cực kì bất an.

Kỷ Nhiên như vậy không thích hợp chút nào.

"Nhiên Nhiên, em đừng nghĩ nhiều!" Dạ Lăng Hàn đem Kỷ Nhiên ôm vào trong ngực, vuốt tóc của cậu nói: "Những việc này cứ để anh xử lí, anh nhất định sẽ khiến em vừa lòng."

"Vậy anh sẽ kết hôn với Cam Duệ sao?"

Nghe thấy vấn đề này, Dạ Lăng Hàn đột nhiên do dự.

Trước kia, hắn cảm thấy việc kết hôn chẳng qua chỉ dựa vào một tờ giấy kết hôn, với ai mà chẳng được.

Nếu hắn muốn độc thân, tờ giấy đó cũng chẳng làm gì được hắn.

Nhưng hôm nay nghe thấy giọng nói uỷ khuất của Kỷ Nhiên, Dạ Lăng Hàn không đành lòng làm cậu bị tổn thương.

Quyết định sẽ kết hôn với Cam Duệ ngay tức khắc bị dao động.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận