Vì để tạo niềm vui cho Kỷ Nhiên, Dạ Lăng Hàn thật sự rất dốc sức.
Hắn ra nước người đặt một cái bánh kem, không nhờ vận chuyển mà tự tay cầm về nhà.
Cho dù Kỷ Nhiên chỉ ăn một miếng thôi cũng khiến hắn vui vẻ.
Ăn cơm trưa với Kỷ Nhiên xong hắn mới quay về công ty.
Vừa mở cửa phòng làm việc Dạ Lăng Hàn nhìn thấy Dạ Vân Bình đang âm trầm ngồi trên ghế, hiển nhiên là đang đợi hắn.
"Ba, sao ba lại tới đây?"
Dạ Lăng Hàn đi tới bàn làm việc, vừa chuẩn bị ngồi xuống thì Dạ Vân Bình đột nhiên đập bàn đứng lên: "Có phải anh lại đi tìm Kỷ Nhiên hay không?"
"Con tìm em ấy thì có gì kỳ lạ đâu?" Dạ Lăng Hàn nhướng mày: "Ba, ba không cần can thiệp việc của con với Kỷ Nhiên. Tự con có chừng mực."
"Anh có chừng mực?" Dạ Vân Bình xanh mặt, biểu tình cực kì phẫn nộ: "Mày chừng mực chỗ nào! Mày có biết chuyện này đã làm kinh động tổng thống rồi hay không?"
Dạ Lăng Hàn bực bội gõ nhẹ lên mặt bàn: "Con với Kỷ Nhiên yêu nhau, sao lại kinh động đến ngài tổng thống chứ?"
"Nghĩ lại xem gần đây mày làm những việc gì? Dạ Vân Bình tức muốn hộc máu: "Vì một Kỷ Nhiên mà náo động hết lên, náo đến xôn xao dư luận. Dung gia, Thịnh gia đều đắc tội. Thịnh gia thì không nói, nhưng Dung gia thì khác, nhà bọn họ có quan hệ phức tạp với người bên trên."
"Đây là việc của nhà chúng ta." Giọng điệu của Dạ Lăng Hàn lạnh lùng: "Người khác không có tư cách nhúng tay."
"Thu liễm một chút đi! Dạ gia không có ngông cuồng đến mức không để ai vào mắt!"
Dạ Vân Bình nói tiếp: "Cái tình yêu của anh đừng khiến gia tộc bị chôn vùi. Dạ Lăng Hàn, giờ cánh anh cứng rồi ta không quản được, nhưng suy xét rõ ràng một chút. Vì một Kỷ Nhiên mà phải dùng gia tộc với tiền đồ của anh liệu có đáng không?"
Dạ Vân Bình đã đi rất lâu, nhưng Dạ Lăng Hàn vẫn đứng ngây ra.
Hắn rũ mắt, đáy mắt hiện lên mờ mịt.
Vì Kỷ Nhiên liệu có đáng giá không?
*
Gần đây vì chăm sóc Kỷ Nhiên nên công việc chồng lên như núi.
Xử lí xong toàn bộ cũng đã tối khuya, Dạ Lăng Hàn lái xe về nhà, lúc về thấy đèn trên tầng hai vẫn bật sáng trưng.
Chẳng lẽ Kỷ Nhiên đang đợi hắn?
Lúc Dạ Lăng Hàn vào cửa đổi giày, người hầu nói: "Dạ thiếu, cậu Kỷ vẫn chưa ngủ, vẫn luôn đợi cậu về!"
Suy đoán đã được xác minh, tâm tình của Dạ Lăng Hàn rất tốt.
"Sao không bảo em ấy đi ngủ trước đi?"
"Cậu Kỷ nói không buồn ngủ, kỳ thật là đang đợi cậu! Hôm nay cơm ăn cũng ít hơn, không ăn uống được gì."
Người hầu nói: "Phòng bếp đã chuẩn bị đồ ăn, cậu với cậu Kỷ dùng một ít đi?"
"Mang đến đây tôi tự bưng lên."
Dạ Lăng Hàn mang thức ăn lên tầng, mở cửa phòng ngủ ra.
Nhiệt độ trong phòng ấm áp, Kỷ Nhiên ngồi dưới đèn đang đọc sách.
Một tay cậu chống cằm, mắt nhắm lại, không biết là chợp mắt hay ngủ thật rồi nữa.
Dạ Lăng Hàn thấy trên đùi cậu chỉ đắp một miếng thảm, trên người mặc một chiếc áo có mũ.
Quần áo không nhiều, cửa sổ vẫn còn đang mở.
Rèm cửa bị gió thổi phập phồng có hơi lạnh lẽo.
Dạ Lăng Hàn nhíu mày, đi đến cầm lấy chăn bọc lấy Kỷ Nhiên sau đó bế cậu lên.
Kỷ Nhiên mở mắt, sau khi nhìn thấy hắn, liền dựa vào trong ngực hắn mềm mại nói: "Anh đã về rồi!"
"Sao lại không lên giường ngủ?" Trong lòng Dạ Lăng Hàn khó chịu, giọng nói còn hơi tức giận: "Cửa sổ mở còn dám ngủ! Em không sợ sẽ bị ốm hay sao?"
Đôi mắt buồn ngủ của Kỷ Nhiên lập tức tỉnh táo, lo sợ mà nhìn hắn sau đó chậm rãi cúi đầu.
Cậu nhẹ nhàng gật đầu, tỏ ra đã biết.
Tuy rằng Kỷ Nhiên chưa nói một câu nào, nhưng Dạ Lăng Hàn vẫn biết cậu đang uỷ khuất.
Lúc này hắn mới phản ứng lại, vừa rồi hắn hơi nặng lời.
Kỷ Nhiên vì chờ hắn nên mới ngủ quên.
Chân cậu không thể đi được, cửa sổ lại cao, ngồi trên xe lăn sẽ không nhìn thấy bên ngoài được.
Dạ Lăng Hàn càng nghĩ càng áy náy, nhưng hắn sẽ không nói xin lỗi, chỉ khô cằn nói: "Anh không có mắng em."
Kỷ Nhiên gật đầu, vẫn không nói chuyện.
Dạ Lăng Hàn không chịu nổi cậu như vậy, nâng cằm Kỷ Nhiên lên: "Được rồi! Là anh sai! Lần sau sẽ không hung dữ với em nữa."
Ánh mắt của Kỷ Nhiên lúc này mới sáng lên: "Anh ăn cơm chưa?"
"Chưa ăn, chờ em ăn cùng."
Dạ Lăng Hàn mang thức ăn lại, ngồi trên sofa bắt đầu ăn cơm với Kỷ Nhiên.
Sau khi ăn xong, lúc Dạ Lăng Hàn mang bát đũa xuống, ánh mắt Kỷ Nhiên dần thay đổi.
Trước khi ngủ Dạ Lăng Hàn lướt Wechat một lúc, Kỷ Nhiên đã đăng một tin trong vòng bạn bè.
Hắn ấn vào xem, là một bức ảnh chụp hình bánh kem.
Bánh kem là cái hắn mang về lúc trưa, tuy Kỷ Nhiên ăn ít nhưng vẫn rất thích.
Còn cố ý chụp mấy bức.
Kỷ Nhiên đã lâu rồi không đăng trạng thái, lần này đăng lên vẫn là nói về hắn.
Tâm trạng của Dạ Lăng Hàn càng tốt hơn.
Hắn nhìn điện thoại rất lâu.
Bên cạnh truyền đến giọng nói sợ sệt của Kỷ Nhiên: "Tôi đăng lên như vậy, anh sẽ để ý sao?"
"Thích bánh kem này sao?" Dạ Lăng Hàn quay đầu lại mỉm cười.
"Thích!" Kỷ Nhiên nói: "Trước giờ tôi chưa từng nhìn thấy cái bánh kem nào đẹp như vậy. Bác sĩ nói tôi không thể ăn quá nhiều đồ ngọt, thật sự là rất muốn ăn một chút."
Dạ Lăng Hàn nhìn Kỷ Nhiên rất lâu.
Hắn nhận ra Kỷ Nhiên bây giờ cực kì khiến người ta yêu thích.
Biết nghe lời, sẽ nũng nịu....Khiến người ta bỏ qua tất cả để đi yêu thương em ấy.
"Sao anh nhìn tôi như vậy? Tôi nói sai điều gì sao?"
Biểu tình của Kỷ Nhiên trở nên bất an, khiến tim của Dạ Lăng Hàn mềm nhũn.
Hắn ôm Kỷ Nhiên vào trong ngực: "Em đừng nói bậy. Muốn ăn bánh kem ngày mai anh lại mua cho."
"Bánh kem này đắt lắm!"
"Này đã là gì." Dạ Lăng Hàn nói: "Em muốn ăn gì, cần gì cứ nói cho anh biết."
Kỷ Nhiên gật đầu.
Dạ Lăng Hàn lại hàn huyên với Kỷ Nhiên một lát, vuốt ve bụng nhỏ xong hai người mới đi ngủ.
Kỷ Nhiên ngủ khá nhanh, sau khi cậu ngủ Dạ Lăng Hàn vẫn còn chưa ngủ.
Hắn nghiêng người, mắt nhìn chằm chằm vào Kỷ Nhiên.
Dạ Lăng Hàn nhớ tới việc trong văn phòng hôm nay, Dạ Vân Bình hỏi hắn: "Vì một Kỷ Nhiên mà lấy gia tộc với tiền đồ của anh ra bồi liệu có đáng giá hay không?"
Nếu Dạ Vân Bình ở đây, Dạ Lăng Hàn nhất định sẽ nói: "Đáng giá!"
*
Lúc Kỷ Nhiên tỉnh lại, Dạ Lăng Hàn đã không còn ở bên cạnh.
Người giúp việc nghe được tiếng động, đỡ Kỷ Nhiên lên xe lăn đưa cậu đi rửa mặt.
Kỷ Nhiên đang ăn sáng dưới tầng thì cửa bị gõ.
Người giúp việc đi mở cửa, từ chỗ Kỷ Nhiên ngồi không nhìn thấy cửa, nhưng có thể nghe thấy tiếng.
"Dạ thiếu ở đây sao? Tôi tìm Dạ thiếu có việc!"
"Dạ thiếu không ở đây. Hôm khác cậu quay lại đi."
"Cô mau cho tôi vào! Tôi muốn gặp Kỷ Nhiên."
"Cậu ấy đang ăn cơm, không tiện tiếp khách."
"Bây giờ tôi phải nhìn thấy cậu ta."
"Cậu....cậu bình tĩnh đã! Cậu không thể xông vào!"
Người giúp việc kinh hãi hô lên theo tiếng bước chân truyền đến, có người đi đến bên cạnh Kỷ Nhiên.
Kỷ Nhiên ngẩng đầu, liếc Cam Duệ một cái lại cúi đầu tiếp tục ăn cơm, không có chút biến hoá nào.
Cam Duệ siết chặt tay, đánh giá Kỷ Nhiên từ trên xuống dưới.
Nhìn thấy Kỷ Nhiên ngồi trên xe lăn, chân lộ ra ngoài thảm mỏng, bên trên còn gắn máy định vị.
Cam Duệ khẽ cau mày, mắt hiện lên kinh ngạc.
Cậu ta nghe nói Dạ Lăng Hàn rất thương yêu để ý Kỷ Nhiên, nên mới chạy đến đây xem.
Giờ thấy tình hình hiện tại, chỉ thấy Kỷ Nhiên thật sự quá thê thảm.
Cam Duệ đắc ý, cậu ta duỗi tay vuốt bụng nhỏ: "Kỷ Nhiên, tôi có vài câu muốn nói với cậu."
Mí mắt của Kỷ Nhiên không nâng một chút, một chữ cũng chưa nói với cậu ta.
Trước kia, cậu còn cảm thấy Cam Duệ không tồi, lúc gấp gáp còn cho cậu thuốc ức chế, còn cố ý thả cậu đi.
Tuy rằng cuối cùng vẫn bị Dạ Lăng Hàn bắt về, nhưng ít nhất là Cam Duệ đã giúp cậu.
Nhưng trên thực tế, tâm cơ của Cam Duệ còn sâu hơn, tâm địa tàn nhẫn, không có vô hại như vẻ ngoài của cậu ta.
"Kỷ Nhiên, tôi và Dạ thiếu sắp kết hôn. Cậu còn ở đây quấn lấy anh ấy, cậu không cảm thấy xấu hổ sao?"
Cam Duệ ở Cam gia vài ngày vẫn chưa thấy Dạ Lăng Hàn tới đón cậu ta về, cậu ta sợ Dạ Lăng Hàn từ hôn nên cố ý chạy tới đây ép Kỷ Nhiên rời đi.
"Lúc tôi với Dạ Lăng Hàn còn chưa chia tay, cậu lại đính hôn với hắn. Khi đó cậu hẳn là biết chuyện của chúng tôi, chẳng lẽ cậu không cảm thấy xấu hổ sao? Sau khi tôi kết hôn với Dạ Lăng Hàn, cậu không những mang thai còn mặt dày ở nhà hắn, chẳng lẽ cũng không thấy xấu hổ sao?" Kỷ Nhiên lạnh lùng nhìn Cam Duệ: "Chẳng qua tôi chỉ làm những việc cậu đã làm, tại sao cậu lại không chịu nổi?"
Cam Duệ nhìn Kỷ Nhiên, trong lòng cảm thấy rất bất an.
Vẫn là khuôn mặt kia, nhưng lại cảm thấy như là một người khác.
Kỷ Nhiên trong ấn tượng của cậu ta không phải như vậy!
Kỷ Nhiên cúi đầu, tiếp tục ăn cơm, cậu đặt ly sữa bò xuống như đang nhắc nhở Cam Duệ.
Cam Duệ như đã tỉnh mộng, căm giận nhìn Kỷ Nhiên, cắn răng nói: "Bằng gia thế của cậu, cả đời này không thể ở bên cạnh Dạ Lăng Hàn. Biết điều thì mau rời khỏi hắn đi. Cậu nói xem cậu cần bao nhiêu tiền?"
Kỷ Nhiên cong môi cười, đáy mắt kèm theo trào phúng: "Cậu có bao nhiêu tiền? Nói tôi nghe xem, Dạ Lăng Hàn trong lòng cậu đáng giá bao nhiêu?"
Cam Duệ bị cậu hỏi ngược như vậy liền không nói lên lời.
Dù nói nhiều hay ít, đều thấy không xứng với thân phận của Dạ Lăng Hàn, lúc đó còn bị Kỷ Nhiên nói lại một câu.
"Tôi cho cậu tiền chẳng qua là thấy cậu đáng thương."
"Vậy thì cậu không cần lo lắng! Tôi ở bên cạnh Dạ Lăng Hàn, anh ta sẽ không để tôi thiếu tiền tiêu. Cậu nói, tôi cần tiền của cậu làm gì?"
"Cậu......" Cam Duệ bị Kỷ Nhiên nói cho câm nín, cậu ta thẹn quá hoá giận gầm nhẹ nói: "Cậu thật không biết xấu hổ."
Kỷ Nhiên nâng lên mắt, thoáng nhìn qua vị trí của người hầu.
Cậu đột nhiên nắm tay Cam Duệ kéo về phía mình.
Cam Duệ không nghĩ tới Kỷ Nhiên sẽ làm như vậy, không kịp phòng đã bị Kỷ Nhiên kéo cổ tay.
Kỷ Nhiên kéo tay cậu ta túm đến trước mặt, hạ giọng nói: "Biết vì sao tôi đăng lên vòng bạn bè không? Chính là muốn cậu có thể nhìn thấy Dạ Lăng Hàn đối xử với tôi rất tốt. Cam Duệ, tôi chờ cậu đã lâu lắm rồi!"
Ánh mắt của Cam Duệ chấn động, còn chưa kịp phản ứng lại, Kỷ Nhiên đã ấn tay cậu ta lên ngực.
Kỷ Nhiên vừa hét một tiếng, xe lăn cũng đổ theo.
"Cam thiếu, cậu đừng đánh tôi! Tôi thật sự thích Dạ thiếu!"
Giọng nói của Kỷ Nhiên rất đáng thương, nhưng biểu tình trên mặt tràn ngập khiêu khích với trào phúng.
Người giúp việc đứng ở xa, Cam Duệ lại chắn trước Kỷ Nhiên, căn bản không nhìn thấy biểu tình của Kỷ Nhiên.
Thấy Kỷ Nhiên té ngã, người giúp việc cuống quít chạy tới: "Cậu Kỷ! Cậu có sao không?"
"Bụng tôi...bụng tôi đau quá!"
Tay Kỷ Nhiên che lại bụng, biểu tình cực kì thống khổ.
Cam Duệ giật mình đứng đó nhìn Kỷ Nhiên, chỉ cảm thấy sét đánh đầy đầu.